Mặc dù dáng vẻ bề ngoài chỉ ở độ trung niên do không có linh khí ôn dưỡng thường xuyên nhưng Thiềm lão
gia còn cách chữ "lão" khá xa. Cơ mà gã cảm thấy xưng hô như vậy sẽ có
uy thế hơn.
Lúc gã lạc vào vực Phù Quang này, người của tộc Nhất Tâm nên vẫn lạc đều đã vẫn lạc. Con cháu thế hệ sau đều rặt bộ dáng
người không ra hình người nên Thiềm lão gia nghiễm nhiên đánh chiếm một
vùng đất lớn, làm cậu ông trời.
Không ai biết gã tên gì, bao
nhiêu tuổi, phạm tội gì mà bị xử lưu lạc đến đây, chỉ biết lúc vào đây
gã lập tức tìm một dân bản xứ có vẻ lành lặn nhất, hồi ấy người bản xứ
vẫn còn dáng vẻ cơ bản của con người, để thành thân.
Hôm sau thì nàng ấy báo tin thụ thai.
Lúc đấy, Thiềm lão gia lúc mừng vô cùng, phung phí linh khí tặng cho cả vùng Phù Quang này một cơn mưa.
Mười tháng sau, đứa trẻ bình an chào đời.
Nhưng ai mà chẳng biết đứa trẻ đó có điều kỳ lạ, đến cả người dân bản xứ kia
cũng sợ hãi trốn mất dạng. Thiềm lão gia cũng kệ, tự mình làm cóc trống
nuôi con, mỗi ngày đều dùng linh khí của mình rót vào cho đứa trẻ, rót
đến lúc nó hết chịu nổi thì… thăng.
Thiềm lão gia đào ra cấm
thuật của vùng Tứ Địa, moi cả linh đài và thần thức đang ngủ say trong
đó ra nuôi dưỡng trong kết giới.
Cũng thật làm khó gã có thể
dùng kết giới hai trăm năm có dư để nuôi dưỡng linh đài, vừa nuôi dưỡng
vừa tìm cho nó một thân thể như ý.
Ban đầu gã chê thân thể người bản xứ không được sáng láng nên quyết tâm đợi, ngờ đâu càng đợi càng
công cốc. Dân bản xứ thọ mệnh ngắn ngủi, ba chục năm đã tàn, hình dạng
cũng ngày càng đáng sợ. Mãi đến trăm năm sau, Ương Túc Y cũng bị đày vào đây, y bắt đầu mở rộng vùng Hạc Thảo với cây Túc Xá, thay đổi được chút da lông cho cả tộc Nhất Tâm.
Nhưng theo đà này, năm nào, tháng
nào con gã mới tìm được hình hài mới. Gã túng quẫn tới mức bạo gan đi
bẫy tu sĩ kết đan khác. Tiếc là gã kết đan, người ta cũng kết đan, chẳng ăn được nhau còn tạo thành thế giằng co bất phân đến giờ.
Nhưng tu sĩ ở Phù Quang không ai ưa gì gã. Người ta tranh sống tranh chết
hoặc bo bo giữ mình đều là vì sinh tồn, vì hưởng lợi còn gã chỉ nghĩ
cách đoạt xác người ta.
Gã có tấm lòng người cha, tu sĩ cũng cảm động đấy nhưng ở Phù Quang này, cảm động thì được gì đây, cũng có làm
ai rỗi hơi hy sinh thân thể mình cho con gã đâu.
Sau khi tin Hạc Thảo cốc có một tu sĩ thần thức kết đan truyền khắp, người ta thì nghĩ
Hạc Thảo cốc có một trợ thủ già dặn, ở đây ngủ đông từ trước khi họ đến
còn Thiềm lão gia lại bắt sai trọng điểm, gã nghĩ thần thức đi hoang thì sẽ cất giữ cơ thể ở đâu đấy. Vì vậy, so với Ương Túc Y chỉ thích lợi
mình hứa qua quýt, gã dốc lòng đi tìm thân thể vị tiền bối đó còn hơn cả Ương Túc Y.
Nhưng dĩ nhiên, làm gì có thi thể kết đan nào cho
gã tìm, chỉ là gã đánh bậy đánh bạ mà tìm ra thân thể Trúc Cơ trong vùng cấm của Hạc Thảo.
So ra, gã càng thích thân thể có tu vi thấp
hơn, ít ra thần thức phàm nhân của đứa con trai yếu ớt cũng dễ khống
chế. Ngặt nỗi Ương Túc Y canh giữ quá chặt chẽ, thậm chí lão mang bao
nhiêu cái lợi đến xin đổi cũng bị y đánh đuổi tàn nhẫn.
Không ra tay được từ chỗ Ương Túc Y thì ra tay ở chỗ lỏng lẻo nhất vậy.
Vùng Hạc Thảo cũng không chỉ có mình Ương Túc Y, hãy còn hai tu sĩ kết đan
và một tiền bối. Hai tu sĩ kết đan kia thì không xen vào việc cá nhân
của Ương Túc Y, chỉ cần đảm bảo thế lực của Hạc Thảo đủ cân bằng ba
phía, không bị hai vùng đất còn lại thôn tính là được mà điều kiện tiên
quyết là không phản bội nhau. Như vậy chỗ lỏng lẻo chỉ còn một thần thức kết đan kia mà thôi.
Dù sao thì chuyện Ương Túc Y qua quýt, ba mươi năm cũng chưa tìm ra thân thể người ta, ai mà không sốt ruột.
Đối diện với những suy tính của gã, Ly Tương không có bất kỳ ý kiến nào,
hắn cũng muốn nghe xem con cóc già, à nhầm, Thiềm lão gia nói gì.
"Thiềm lão gia nghĩ xem tại sao ta phải giúp ông trộm các xác này. Ông không
nghĩ ta cũng vừa ý nó sao?" Ly Tương hỏi vặn lại. Hắn thả một tia thần
thức của Thiềm lão gia vào rừng, bản thân mình thì chui vào xác mình còn ra chiều như người ta đang soi xem có vừa ý quần áo hay không.
Thú Tâm Tương tự phong thấy hắn trở về còn nhảy nhót vui mừng, ngồi lên đùi gặm bàn tay hắn.
Ly Tương đưa bàn tay không bị nó gặm ra sờ đầu nó, vẻ cưng chiều thấy rõ.
Thiềm lão gia không biết con trai mình vào thân thể này sống sẽ thế nào nhưng gã cảm thấy cũng không thể quá kém bộ dáng bây giờ của Ly Tương.
Là một thân thể mà gã hết sức ưng ý.
Gã nuốt nước bọt không tồn tại nói: "Lúc trước ta có đề nghị, sẽ cắt một
vùng Văn Thánh Cốc nơi linh khí dồi dào và đưa trả dân bản xứ ở đó tới
đây nhưng Ương Túc Y không đồng ý. Có thể thấy người này chỉ biết nghĩ
cho bản thân mình, chuyện hắn quyết tìm thể xác cho tiền bối cũng chỉ là lời nói suông."
Ly Tương cười cười.
"Tiền bối tu vi kết đan, vừa ý thân thể Trúc Cơ này thì cũng chỉ là tạm bợ."
Gã vừa nói đã vào thẳng vấn đề, không dài dòng làm cho Ly Tương rất thích. Nhưng mà thích cũng không đủ để hắn thôi mắng con cóc già kia.
Điều kiện trao trả lưu dân và cắt đất nghe thì như gã chịu thiệt nhưng thật
ra vùng đất gã cắt chẳng bao nhiêu mà lưu dân trao trả thì nhiều, chẳng
khác nào đẩy cả gánh nặng lên phía Hạc Thảo. Thế này Ương Túc Y dù không có quyết tâm bảo vệ thi thể của sư huynh mình cũng không dám gật bừa.
Thương cảm vài người rồi đẩy cả Hạc Thảo vào tình cảnh bấp bênh, y không làm được.
"Nói như vậy Thiềm lão gia có cách tìm được thi thể của ta?"
Tia thần thức kia như chỉ chờ có thể đã nói: "Tiền bối còn không tự cảm
nhận được thân thể mình ở đâu thì thân thể hẳn phải bị phong kín. Ta suy nghĩ theo hướng đó nên đã tự mình đến tận nơi xem. May mắn không uổng
công."
Ly Tương có hơi ngạc nhiên.
Hắn không biết Thiềm
lão gia đang nói nhăn nói cuội hay thật sự tìm được thi thể đại năng
đang ở đó, dù thứ đó chắc chắn không phải xác của hắn thì hắn vẫn có
chút tò mò.
"Ồ, vậy ta trông như thế nào?"
"Bị băng đá phong kín, lạnh đến độ thần thức của ta cũng không xuyên qua được." Thiềm lão gia nói.
"Vậy làm sao ta biết thứ ông nói có phải thi thể của ta không?" Ly Tương hỏi.
"Hoặc phải hoặc không, tiền bối chỉ mất một lựa chọn mà thôi." Thiềm lão gia
vẫn chưa ngừng bày tỏ thành ý, "Nếu tiền bối thật sự cần thân xác Trúc
Cơ này, hẳn người đã không chờ đến bây giờ. Vậy sao không vứt thứ mình
không muốn cho ta, đổi lại mình có được thứ mình có thể thích."
Tỏ ra hèn mọn để người khác cảm thấy gã cần thứ quan trọng, bằng cách đó
làm mờ xuất phát điểm là đối phương được lợi gì từ tay mình, khiến đối
phương có cảm giác tin tưởng và an tâm.
Thiềm lão gia quả nhiên là người làm chuyện lớn.
Ly Tương suy nghĩ một chốc rồi đưa tay lên bóp nát sợi thần thức của Thiềm lão gia, hắn đáp khẽ: "Ta cần suy nghĩ."
Sợi thần thức bị bóp nát, trước khi hoàn toàn tan biến còn cất tiếng nói: "Cho ta một cơ hội, Mục tiền bối."
Nếu như Ly Tương không phải chủ nhân của thi thể này, hắn quả thật sẽ suy
xét ít nhiều. Bản thân hắn đi theo Ương Túc Y đơn giản vì thích, hắn
không phụ thuộc vào bất kỳ ai cũng không cần vùng đất sinh sống như
người thường. Trong hai mươi năm thần thức bị đánh nát đó, hắn "sống" ở
các vùng, trừ những nơi có kết giới đặc thù mà hắn khi đó ù ù cạc cạc
sống nên không bước vào còn thì cả vực Phù Quang, hắn sống ở đâu cũng
được. Bội phản hay trung thành với Hạc Thảo cốc chỉ là một ý nghĩ.
Hắn không ngu đến mức cho rằng Thiềm lão gia ấy là thiện nam, chỉ cần lấy
thi thể kia là đủ, rõ ràng Thiềm lão gia còn thu được lợi ích khác.
Nhưng, bằng cách nào? Lợi ích đó là gì?
Ly Tương bỏ lại thi thể mình với con thú Tâm Tương kia, hắn cẩn thận rào
thêm một lớp chắn phòng vệ rồi mới lộn trở về bên cạnh Ương Túc Y.
Vừa đáp vào dây buộc tóc, hắn hỏi ngay: "Chỗ nào có hàn băng mà đến thần thức tu sĩ kết đan cũng không đi qua được?"
Ương Túc Y nghe hắn hỏi thì có chút kinh ngạc, sau đó y mới đáp: "Nơi tận
cùng của vực Phù Quang, đáy vực Độ Thiên." Y nheo mắt nhìn Ly Tương, hỏi lại hắn: "Tiền bối… Người hỏi cái này để…."
"À, ta tò mò thôi." Ly Tương nói.
Hóa ra chỗ con cóc già đó nói là thật.
Thiềm lão gia dư biết Ly Tương hoàn toàn có thể hỏi ra nơi đặt thi thể đó để
kiểm tra. Gã không sợ Ly Tương không tìm ra, chỉ sợ hắn không buồn đi
tìm.
Tìm rồi mới biết nơi đó thuộc địa phận Văn Thánh cốc, bắt
buộc phải phụ thuộc vào gã để thu hồi thi thể. Gã tạo cho Ly Tương cảm
giác cần gã nhưng vẫn nghĩ gã không biết gì.
Kẻ như vậy mới thích hợp cho gã giao việc.
Quả nhiên, vào một đêm cách ngày gặp không xa, khi Thiềm lão gia đang ngẫm
nghĩ làm cách nào để moi linh đài của cái xác Trúc Cơ kia ra rồi thế
linh đài của con trai mình vào thì từ phía vùng cấm, lão lờ mờ cảm nhận
được một tia thần thức lạ đi đến.
Chỉ thoáng qua thôi nhưng lão biết, chỉ có thần thức của Mục tiền bối mới có thể đi đến đây mà không cần thỉnh cầu.
Rất nhanh sau đó, tia thần thức ấy cũng rời đi.
Ba ngày sau, khi Thiềm lão gia đang ngủ trưa thì có một con thú Tâm Tương đến. Nó đứng đấy nghiêng đầu nhìn gã rồi há miệng ra.
Thiềm lão gia thích thú khi thứ phát ra từ cổ họng nó lại là giọng của Mục tiền bối.
"Mười lăm tháng này, pháp trận Tiết Khí."
Pháp trận Tiết Khí vừa hay đúng là nơi Thiềm lão gia mong đợi.