Bạn Cùng Bàn Nói Tôi Giống Chó Của Cậu Ấy

Chương 130: Năm mới cùng nhau


trướctiếp

“Nhưng em yên tâm! Anh không cần em phải bận lòng nghĩ suy hay anh đang chờ đợi một câu trả lời nào từ em cả. Anh chỉ cần em biết tình cảm anh dành cho em lớn lao theo năm dài tháng rộng chẳng thể cân đo đong đếm nổi bằng lời. Trước đây anh không dám hứa hẹn xa xôi nhưng hiện tại anh dám, anh chắc chắn bản thân cho đến giờ này không sợ bất cứ điều gì nữa, anh tự tin mình có thể mạnh mẽ chở che cho em suốt cuộc đời này. Em chỉ cần biết vậy thôi An, chỉ vậy là đủ! Anh yêu em nhẹ nhàng không áp lực nên em hãy giữ mãi tinh thần thoải mái và vui vẻ đồng hành cùng anh trải qua mỗi ngày thú vị là được. Cứ thuận theo tự nhiên thôi, nha cục cưng?”

“...”

Rút tay về như thế nào? Tôi muốn lấy lại tay của mình!

Tuấn Anh nhìn tôi đắm đuối hồi lâu sau đó vươn một bàn tay khua khoắng trước mắt, mỉm cười hỏi: “Sao vậy? Em sướng quá nên đơ luôn rồi à?”

“...”

Da tôi bắt đầu nóng rần lên, lập tức nhắm tịt mắt lại, đỡ phải đối diện khuôn mặt điển trai ấy, sợ lỡ không kìm được lại thể hiện biểu cảm gì đó quá khích vì vì... đúng là tôi thấy thích thật.

Tôi rút mạnh tay về nhưng có lẽ Tuấn Anh đoán được trước, vội vàng nắm chặt rồi ngồi lên giường ôm tôi vào trong lòng, vỗ về: “Được rồi, anh nói nhầm, là em sốc quá. Lỗi do anh suốt ngày ăn nói tầm bậy tầm bạ ghẹo em, không biết ngọt ngào dỗ em nên em mới thấy lạ lắm đúng không?”

Tai tôi có cảm giác bốc cháy luôn rồi. Thú thật, từ xưa đến nay, kể cả những khi cậu ấy nói chuyện vô liêm sỉ thì tôi cũng đều thấy đó là lời đường mật ngọt đến xiêu lòng.

'Ọc ọc ọc...' Bụng tôi kêu lên liên tục.

Tuấn Anh cười khẽ.

Chắc đây là lần đầu tiên bụng réo o o trước mặt cậu ấy mà tôi không cảm thấy gì vì giờ phút này chẳng có cảm xúc nào có thể lấn át nổi cảm giác phấn khích lâng lâng khi nghe cậu ấy bất ngờ tỏ tình nữa.

Tuấn Anh cúi xuống quan sát, ban đầu khuôn mặt cậu ấy chỉ vương nét hưng phấn nhè nhẹ nhưng sau khi nhìn thấy tôi thì phải bật cười rung hết cả lồng ngực.

“An này, sao mặt em...” Tuấn Anh dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên không trung trước mặt cậu ấy sau đó cười cười thêm một lúc mới nói tiếp được: “Anh hỏi thật đấy! Sao em giỏi quá! Nãy giờ mặt em vẫn cứng đờ được vậy?”

Tôi không chịu được nữa, bò vào trong giường rồi chui xuống tấm mền, ôm chặt lấy cái đầu toả khói hừng hực của mình.

Chứ bây giờ tôi phải làm sao? Chẳng lẽ nên tủm tỉm cười e thẹn hoặc nhảy cẫng lên ôm chầm lấy cậu ấy để thể hiện nỗi niềm hạnh phúc ư?

Tuấn Anh muốn kéo mền ra nhưng tôi chặn lại, cậu ấy cũng không thực sự cưỡng ép, chỉ nhẹ nhàng nói: “Ra ngoài đi em. Sẽ khó thở đấy.”

Tôi im lặng.

Tuấn Anh lại nói: “Thôi anh không ghẹo nữa. Ra đây đi! Chúng ta nói chuyện quá giờ tối luôn rồi. Nhanh nào! Anh đưa em đi ăn.”

Tôi lắc đầu, “Cậu về đi... Tôi đói bụng rồi. Tôi tự đi ăn.”

Bây giờ tôi lại thấy cảm ơn cái bụng phản chủ vì đã phát minh ra được chủ đề nói chuyện khác chứ nếu xoay quanh đề tài yêu đương chắc tôi phải đóng vai người câm tới sáng mất thôi.

Sau đó yên tâm mím môi lén lút mỉm cười một cái.

Hồi nhỏ, tôi luôn thắc mắc tại sao Tuấn Anh chưa bao giờ nói một câu “anh yêu em” như diễn viên trong phim tình cảm bao giờ, rồi luôn tưởng tượng ra cảnh nếu một ngày mình được nghe tận tai chắc sẽ có cảm giác sung sướng muốn bay lên trời như tiên mất thôi. Không ngờ sống đến ngần này tuổi, tôi cũng được tỏ tình bởi người mà tôi thầm thích. Thật may mắn khi những xúc động lâng lâng tuyệt vời nãy giờ tôi có thể trực tiếp cảm nhận mà không cần phải hoang tưởng, mường tượng ra nữa.

Suy nghĩ tươi đẹp của tôi bị cắt đứt bởi cái vỗ mông.

Tôi ngồi bật dậy, vừa xoa mông mình vừa trừng tới đối diện.

Tuấn Anh khẽ nhướng mày, “Ai về đi?”

“Cậu.” Tôi đáp qua.

“Ai?”

“...”

Tôi không dám trả lời nữa.

“Hỏi em đấy, em nói ai về cơ?”

“... Cậu đó. Nếu... nói xong rồi thì giải tán ai về nhà nấy đi.” Tuấn Anh cứ cố hỏi tới nên tôi không còn thấy ngại nữa, “Không phải cậu nói tôi không cần trả lời sao. Vậy nói xong rồi thì về đi thôi!”

Tuấn Anh dở khóc dở cười, “Nhưng không đến mức phũ phàng thế này chứ? Dù sao anh cũng vừa moi hết tâm can ra giãi bày với em, chẳng lẽ em không thể rủ lòng từ bi ăn tối chung với anh một bữa được sao?”

Tôi lắc đầu.

“Sang nhà anh đón giao thừa?” Tuấn Anh đề nghị.

Tôi tiếp tục lắc: “Tôi không đón.”

“Em không đón thì giao thừa cũng đến.”

“...”

Tuấn Anh điềm tĩnh nói: “Năm mới sẽ không vì em xấu hổ mà đến chậm vài tiếng đâu. Một là đứng dậy đi đàng hoàng bằng đôi chân của em sang bên nhà dùng bữa tối rồi ngủ lại với anh. Hai là anh cưỡng chế bế sang và đêm nay chúng ta sẽ thức trắng. Nói cho em biết trước, một khi anh đã dùng phương án thứ hai thì cả buổi tối nay chân em đừng hòng chạm đất, mông em cũng không có cửa mặc quần đâu. Em chọn đi!”

“...”

“Em cứ cẩn thận suy nghĩ kỹ đi!”

Tôi hùng hổ lao xuống đứng nghiêm dưới sàn, “Đi!”

Nam tử hán đại trượng phu làm gì cũng phải dứt khoát, quyết liệt. Không cần phải nghĩ!

Tuấn Anh cười cười tiến tới cúi xuống thơm má mấy lần sau đó nắm lấy tay tôi.

Tôi lững thững đi theo cậu ấy như một con rối gỗ, tới tận ngoài cầu thang mới tỉnh táo mà ngồi thụp xuống, chùn chân kéo lại, lắp bắp hô lên: “Khoan khoan khoan khoan đã!”

“Sao vậy?” Tuấn Anh nhếch khoé môi, “Đổi ý? Muốn anh ẵm sao?”

“Ăn tối bên nhà cậu?”

Tuấn Anh gật đầu.

Bây giờ tôi mới nhớ ra, Tuấn Anh từng nói sẽ đón giao thừa cùng tôi nên bữa tối này chắc chắn đã có sự chuẩn bị chu đáo từ trước. Không phải cậu ấy sẽ chuẩn bị nhẫn cầu hôn đấy chứ? Lúc đó tôi phải trả lời thế nào đây? Cứ đồng ý đại rồi lại làm giá tiếp có được không?

“Bữa... bữa tối có nến và hoa sao?” Tôi hỏi.

Tuấn Anh mỉm cười, búng tay tách một cái, khen ngợi: “Thông minh quá!”

“...”

Rồi xong luôn! Vậy là sau hôm nay tôi sẽ trở thành người đàn ông có gia đình ư? Nhanh quá! Tạm thời tôi chưa tiếp thu được!

Không không không! Phải là tạm thời tôi chưa thể đồng ý được!

Mới chính thức yêu nhau có mấy phút mà đã cầu hôn thì có hơi vội quá không? Tuấn Anh cũng manh động quá! Để... để thêm mấy ngày nữa cũng được mà...

Tuấn Anh nhíu mày quan sát, “Bây giờ cũng hơi trễ rồi, bên nhà có chuẩn bị bữa tối nhưng nếu em muốn ra ngoài ăn cũng không sao, để anh cho người đặt nhà hàng.”

“Không, ăn bên nhà cậu đi.” Cầu hôn ở nơi đông người xấu hổ lắm! Chắc tôi sẽ xỉu mất.

Tôi bình tĩnh lắc cánh tay, “Cậu thả ra! Tôi muốn đi tắm.”

Tuấn Anh nhướng mày nhìn xuống, chậm rãi nói: “Em đứng dậy trước đi đã! Có biết ánh mắt long lanh tội nghiệp nhìn lên thế này trông đáng yêu lắm không? Đừng để anh không kìm được, nổi thú tính đè em xuống ăn bữa tối của mình trước rồi xong chuyện mới cho em ăn bữa tối của em sau đấy. Lúc đó em vừa đau vừa đói, khóc thút thít anh lại thấy thương.”

Tôi lập tức đứng bật dậy như lò xo.

Tuấn Anh mỉm cười, “Không phải em mới tắm rồi sao? Còn thơm phức mà.”

“Đấy là tắm trưa, tối tôi chưa tắm.”

“Vẫn sạch chán!”

Tôi nhìn cậu ấy chằm chằm, vấn đề ở đây là chuẩn bị đi ăn tối nhà bạn trai đó, hiểu không? Cần phải chỉn chu, đàng hoàng chứ không thể vác bộ đồ ngủ này chạy sang bữa tiệc lãng mạn được!

“Vậy qua bên nhà rồi tắm? Bên đó có rất nhiều quần áo cho em.”

Tôi lặng lẽ lắc đầu.

“Thôi được rồi.” Cuối cùng Tuấn Anh cũng buông tay tôi ra, “Em tắm đi! Anh đợi...”

Còn chưa để cậu ấy nói hết câu thì tôi đã chạy tuột vào trong phòng khoá trái cửa sau đó hét vọng ra: “Không được! Cậu không được đợi ở ngoài! Cậu phải về nhà! Tôi tắm xong sẽ tự sang! Nếu 5 phút sau tôi nhìn qua không thấy cậu ở bên kia thì đời này đừng hòng tôi gọi cậu là anh nữa!”

“A... Được!”

Sau đó là tiếng bước chân chạy rầm rầm xuống cầu thang.

Tôi trượt một đường ngồi xuống sàn nhà, thở gấp gáp từng hơi hổn hển, cảm thấy từ chiều tới giờ tim mình hoạt động quá công suất quy định rồi.

Mãi mới lết đi lấy ống nhòm, thấy Tuấn Anh đúng là đang đứng ở cửa kính phía đối diện, bàn tay còn đặt lên môi hôn gió vẫy sang đây. Xác nhận cậu ấy đi về rồi, tôi yên tâm không ít, sau khi kéo rèm thì vội vàng chạy đi tắm rửa sửa soạn.

Mặc dù cậu ấy đã nhìn thấy mọi trạng thái của tôi hết rồi nhưng tôi vẫn muốn buổi tối hôm nay trông mình bảnh bao nhất có thể. Nếu cậu ấy đợi ở ngoài thì tôi không thể nào bình tĩnh mà tút tát cho bản thân chỉn chu được.



Sau khi tắm rửa thơm tho, tôi cẩn thận thoa kem dưỡng da khắp toàn thân cho da dẻ mịn màng, nhưng lúc ngồi sấy tóc lại phải lật đật chạy đi tắm lại từ đầu vì sợ lỡ Tuấn Anh liếm phải sẽ trúng độc thì tôi mồ côi bạn trai mất thôi.

Thậm chí tôi còn sức kem lên mặt và kẻ mắt, chân mày, dĩ nhiên là không quá lồng lộn, tỉ mỉ ngồi trước gương thật lâu để hoạ khuôn mặt trông tự nhiên nhất có thể.

Sau khi tán một chút má hồng kem vào bên phải cho mặt trông cân đối rồi thì tôi cấp tốc đi thay đồ. Vì đã tạo kiểu tóc vuốt keo lỉa chỉa ngầu lòi rồi nên tôi không thay ra thay vào quá nhiều bộ nữa mà lựa một cái quần jean đen rách ống rộng và áo sơ mi màu trắng kem tay dài phom oversize. Chắc chắn Tuấn Anh sẽ không thấy tôi buồn cười như học sinh nghiêm túc đần độn giống hồi nhỏ vì bộ này nhìn vào vô cùng cá tính. Là dạng áo Revere cách điệu, cổ áo lớn xẻ V sâu gần giống cổ vest, có ba dây xích nhỏ nối ở giữa ngực, phía trước tà áo cũng có hai cọng xích kim loại đan chéo so le theo phong cách hiphop.

Mặc kệ bao tử réo ầm ĩ, tôi vẫn bình tĩnh mang boot da đen cao cổ rồi đứng soi mình trong gương chỉnh sửa kiểu tóc mãi. Hít sâu thở chậm rồi tưởng tượng không biết Tuấn Anh có ưng tôi như thế này không, hay cậu ấy thích tôi trông ngu ngu giống hồi nhỏ hơn? Tôi không đủ tự tin nên chẳng dám chắc chắn bộ dạng hiện tại có khiến cậu ấy hài lòng hay không nữa.

Nhưng rồi tôi nghĩ lại những lời cậu ấy nói ban nãy, chân tình bày tỏ rằng “yêu em vì em là chính em thôi“...

Phút chốc, tôi nhanh chóng lấy lại tinh thần hưng phấn, mỉm cười với chính mình, vừa xoay tại chỗ vài vòng vừa xịt một hương cỏ cây nhẹ nhàng, dịu dàng, thơm mát. Tôi không thích mùi quyến rũ hay quá nồng nàn, tôi muốn mình toả hương gần giống với mùi tuyết tùng trên cơ thể Tuấn Anh, như vậy lúc đi bên cạnh nhau sẽ có cảm giác như đang đứng giữa rừng cây trong sớm mai chớm Đông, giống như ngày thơ bé lén lút hẹn hò sau rừng bạch đàn vậy. Cuối cùng đi thay một loạt phụ kiện, nào là khuyên tai khuyên mũi, nào là dây chuyền vòng tay... đều đeo lên người đầy đủ. Cảm thấy ổn thoả rồi mới mở ngăn kéo bàn làm việc lấy đồ và cầm điện thoại cấp tốc chạy đi hẹn hò.

Nhưng lúc mở cửa, tôi phải phanh kít lại vì Tuấn Anh đang đứng thẳng tắp ngay trước hành lang, may mà cậu ấy nhanh lẹ chụp được cánh tay nên tôi mới không ngã xuống. Tôi và cậu ấy đều ngây ngẩn nhìn nhau mất một hồi, tôi là bất ngờ vì người này đã áo sơ mi lụa là, giày tây đen bóng loáng, đóng thùng nghiêm chỉnh chờ trước cửa phòng từ khi nào, còn cậu ấy chắc không ngờ tôi lại... điệu đến mức này.

Tôi hơi lắc người né tránh, Tuấn Anh nhẹ nhàng buông tay, khẽ nói: “Cẩn thận!”

Giờ phút này giữa chúng tôi lượn lờ một bầu không khí khá kì lạ, tôi cảm giác được hình như Tuấn Anh cũng đang... bối rối?

Tôi không dám nhìn vào mắt cậu ấy, chỉ mím môi rồi nói “Đi thôi.” Sau đó chủ động đi trước.

Nhưng tôi không bước đi được vì bàn tay Tuấn Anh bất ngờ nắm chặt lấy cổ tay tôi lúc này.

Chẳng lẽ cậu ấy đã nổi thú tính muốn ăn tôi tại đây?

Tôi chờ đợi giây lát, nhìn xuống rồi phải nhìn lên vì không nghe thấy người phía sau lên tiếng nói chuyện.

Hay thấy tôi... đẹp quá nên ngỡ ngàng không nói thành lời?

Tôi đành chủ động lên tiếng trước: “Sao vậy?”

Tuấn Anh nhẹ nhàng hỏi: “Trời tối mịt rồi mà em đeo kính đen làm gì?”

“...”

Tôi đổi ý! Tôi không muốn trải qua buổi tối lãng xẹt với tên đầu đất này nữa! Năm mới ơi, hãy quay ngược thời gian về một trăm năm trước Công nguyên luôn đi!

Bây giờ thì tôi đã hiểu vì sao khi nãy Tuấn Anh có vẻ hơi sốc như vậy rồi, hoá ra không phải là bối rối vì tôi nhìn coi được mà do tôi... do tôi... cậu ấy cảm thấy tôi giống chú hề sao???

Thấy khoé môi Tuấn Anh còn định cong lên, tay tôi siết lại thành quyền nhưng không nện tới mà giậm chân đùng đùng quay vào bên trong, hậm hực nói: “Cậu về đi, tôi vừa ăn rồi.”

Tuấn Anh bắt lấy cổ tay tôi, hỏi: “Em vừa ăn gì?”

“...”

Giọng cậu ấy vẫn đều đều: “Ăn cục tức à?”

“...”

Tôi giằng co nhưng cậu ấy nắm chặt không buông, chuyển sang ôm lấy hai bờ vai của tôi, cúi xuống gần, nhanh chóng nói: “An à, em đừng giận, anh hỏi thật chứ không phải nói móc em đâu. Như em biết đấy, bên kia có chuẩn bị bữa tối thật ngon cho em, dĩ nhiên anh cũng muốn trang trí một chút... ừm... em làm nghệ thuật mà, ăn uống trong khung cảnh lãng mạn chắc cũng cảm thấy ngon miệng hơn đúng không? Anh sợ em đeo kính đen sẽ không thấy rõ được bài trí xung quanh.”

Tôi đứng yên tĩnh lại.

Tuấn Anh cũng từ từ buông lỏng bàn tay rồi phủi nhẹ hai đầu vai cho tôi, “Nhưng không sao, em không tháo ra cũng được mà, để anh gọi về bên kia dặn bật tất cả đèn điện lên cho sáng trưng là được.”

Thì ra là thế!

Tôi mím môi, tự tháo kính ra dắt vào cổ áo.

Thực ra cũng không phải tôi làm màu đeo kính râm cho ngầu mà tôi sợ lỡ tối nay Tuấn Anh nói gì đó khiến tôi không kìm được mà lỡ khóc nữa. Từ chiều tới giờ tôi cảm thấy mình đã khóc đủ nhiều rồi, mất mặt có thừa rồi. Tôi là đàn ông con trai, cũng không muốn đụng xíu là khóc lóc nhưng mọi chuyện xúc động quá không thể kìm nén lại nổi, có lẽ phải đặt vào vị trí của tôi suốt những năm này mới hiểu rõ.

Tuấn Anh mỉm cười, nhẹ nhàng chỉnh sửa trang phục của tôi một chút, rất tự nhiên thuận miệng khen: “Em đẹp quá! Anh nói thật đấy! Lúc em mở cửa ra anh đã sững sờ rồi, suýt nữa vì mải ngắm người mà quên đỡ em luôn. Nãy giờ muốn ôm em lắm mà sợ áo em nhăn em lại đấm anh. Không biết anh có thể hôn em không?”

“...”

Tự nhiên lịch sự hỏi như vậy?

Tôi không nhịn được phải bật cười, “Đi thôi! Tôi đói rồi.”

Tuấn Anh tiến tới chắn bước chân của tôi, hơi cúi xuống, giọng trầm hẳn: “Hửm? Được không? Hôn nhẹ thôi. Nếu em không chống cự thì cũng không đến nỗi ảnh hưởng đến khuôn mặt hay kiểu tóc của em đâu.”

Tôi liếc lên, trước khi chạm phải ánh mắt kìm nén như hổ báo thì nhìn thấy hầu kết gợi cảm phía đối diện trượt lăn lộn vài đường, còn nghe tiếng nuốt nước miếng rõ mồn một.

Vậy là nhắm mắt lại, nhón chân, chủ động hôn lên đôi môi mềm mại.

Tuấn Anh luồn một bàn tay ra phía sau giữ lấy gáy, không cho tôi lùi lại, sau đó chúng tôi đứng trước cửa phòng âu yếm hôn nhau mất một hồi. Không kịch liệt cũng không vươn lưỡi vào hôn sâu, hôm nay cậu ấy chỉ nhẹ nhàng dùng môi quấn quýt, dây dưa ngậm mút môi trên rồi lại dịu dàng ân ái môi dưới. Thỉnh thoảng không kiềm chế nổi mới khẽ đưa lưỡi ra liếm một đường khe hở giữa hai cánh môi, tôi cũng thuận theo hơi vươn lưỡi ra ngoài, chúng tôi vô tình cố ý chạm nhẹ lên đầu lưỡi của nhau mấy lần. Những lúc ấy, cơ thể tôi đều như có dòng điện nhỏ mỏng manh chạy dọc sống lưng, tê dại đánh thẳng xuống hạ thân.

Khi tôi khẽ rên rỉ nỉ non trong cổ họng, Tuấn Anh vội vàng rời ra, trước khi ấn tôi vào lồng ngực thì lau khoé môi tôi ẩm ướt.

Đợi khi nhịp tim tôi bình ổn, Tuấn Anh khàn giọng nói: “Em đẹp thiệt An ạ! Anh nhìn mà muốn lập tức lột em trần truồng!”

“...”

Tôi giãy ra, đứng thẳng người lại, khẽ mắng: “Thô thiển!”

“Anh nói thật mà.” Cậu ấy vươn tay dịu dàng chỉnh sửa tóc tôi, “Nếu không phải sợ em mất công sửa soạn, lo lắng em đợi lâu đói bụng thì anh đã liều mình đè em xuống làm một hiệp ngay tại đây rồi. Ước gì chúng ta sống chung một nhà nhỉ? Lúc đó ở bên cạnh anh em sẽ không cần phải mặc quần áo.”

“...”

Nghe sai trái chỗ nào đó? Cứ làm như mặc đồ đàng hoàng, chỉnh tề là việc cực hình, đau khổ vậy???

Tuấn Anh vươn bàn tay xoè ra trước mặt tôi. Tôi nhìn giây lát, ngón tay bên dưới run rẩy cuộn đi cuộn lại mấy lần cuối cùng nắm chặt lại. Ngay khi tôi định lách người đi trước thì cậu ấy kéo tay tôi, tách từng ngón ra đặt lên lòng bàn tay cậu ấy, sau đó mười ngón đan xen, tương liên chặt chẽ.

“Em ăn mặc đẹp thế này, anh đi cùng lại thấy không xứng. Y như xe ôm và hoàng tử của anh ấy vậy.”

Tôi không nhịn được phải phì cười. Người này nói chuyện mà không nhìn lại vẻ ngoài điển trai, lịch lãm, sang trọng của mình sao? Nhưng không thể phủ nhận, cậu ấy luôn biết cách khiến tôi vui vẻ. Là người duy nhất trên đời này luôn miệng khen tôi đẹp một cách chân thành đến như thế. Tới Thị Nở còn có Chí Phèo say đắm thì đời tôi chỉ cần một người trân trọng mình như này cũng không quá tham lam đâu nhỉ?

Tôi cong ngón tay lại, nắm lấy tay cậu ấy, thoải mái bông đùa: “Xe ôm không mặc đồ giống cậu đâu, cậu ít cũng phải tài xế xe hơi.”

Tuấn Anh bật cười, chậm rãi dắt tôi xuống dưới, “Ừ, tài xế của riêng cục cưng thôi.”

Lúc ra đến sân, chân tôi hơi khựng lại, muốn rút tay ra nhưng cậu ấy nắm càng thêm chắc chắn, còn đưa lên môi hôn xuống một cái thật lâu.

“Không sao, An à, không sao hết! Anh yêu em cả thế giới này đều biết! Đừng lo lắng gì cả! Không phải anh ở đây với em rồi sao? Sau này, mưa gió bão tố đều có anh chở che cho em.”

Tim tôi rung động bồi hồi, vậy là thả lỏng cơ thể, không lo nghĩ được mất nữa. Chuyện gì đến thì tôi và cậu ấy sẽ cùng nhau đối mặt. Tôi tin tưởng tuyệt đối vào lời thề hẹn này.

Nhưng đến cửa nhà Tuấn Anh thì tôi không thể thả lỏng được nữa, đứng hình sửng sốt vì khung cảnh hoành tráng trước mặt, toàn bộ diện tích sân được trang trí bằng vô số hoa hồng đỏ rực một khoảng trời, ở giữa xếp những chậu cẩm tú cầu đủ màu sắc tạo thành lối vào, bên dưới không còn nền gạch thô cứng nữa mà thay vào đó là một lớp cánh hoa đỏ thẫm trải dày mềm mại, ngay cả trước cửa chính nhà cậu ấy bây giờ cũng được tạo hình cổng hoa hồng phớt uốn lượn có vài dây leo rủ xuống theo phong cách kiểu Âu, khắp sân nhánh hoa này nối liền cành hoa kia bởi đèn led dây chớp tắt như đom đóm, lấp lánh thơm ngát tựa khu vườn cổ tích.

Bàn tay tôi khẽ run rẩy, hết ngây ngẩn ngắm khung cảnh bát ngát hoa thơm lung linh xung quanh đến ngẩng đầu kinh ngạc nhìn lên Tuấn Anh, cậu ấy mỉm cười hỏi: “Em thích không?”

Tim tôi đập mạnh, hồi hộp lắp bắp hỏi buột ra miệng: “Không không không phải hô,hôm nay cậu định cầu hôn tôi thật đấy chứ?”

Cậu ấy khẽ nghiêng đầu, hỏi lại: “Em đang nghĩ rằng chút nữa anh sẽ cầu hôn em?”

Tôi gật lia lịa.

Tuấn Anh bật cười, vươn tay chắc định xoa đầu tôi nhưng dừng lại kịp, chuyển xuống tính nhéo má rồi cũng phải khựng lại lưng chừng. Nhìn một màn này mà tôi cũng không nhịn được cười, hết cả căng thẳng.

Cuối cùng Tuấn Anh chỉnh lọn tóc trước trán tôi, dịu dàng nói: “Người còn chưa cua được mà cầu hôn cái gì.”

Không hiểu sao khi nghe câu này tôi lại thở phào một hơi, hoàn toàn chẳng còn một chút áp lực nào nữa, thở mạnh tới nỗi Tuấn Anh cũng biết mà phì cười, nắm tay tiếp tục dắt tôi đi vào trong, trêu ghẹo: “Anh không cầu hôn khiến em nhẹ nhõm đến thế cơ à? Vậy chúng ta lược bỏ hết tất cả các bước, cứ thế về sống chung một nhà như vợ chồng thôi nhé?”

Tôi cười cười, không lên tiếng.

Bên dưới bàn tay cậu ấy siết tay tôi, nắn nắn mấy lần, “An này, anh đã nói rồi, anh yêu em nhẹ nhàng không áp lực nên anh sẽ không khiến em phải khó xử đâu. Đừng nghĩ nhiều làm gì cho căng thẳng. Đến thời điểm thích hợp, khi em cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời này, khi em yêu anh không bận lòng không lo âu suy nghĩ, khi đó anh sẽ ngỏ lời chính thức với em sau. Nói cho em biết một bí mật, lễ cầu hôn dành cho em, anh đã bỏ thời gian và tâm huyết chuẩn bị từ nhiều năm nay, mỗi ngày vun vén một chút, hy vọng rằng sau này em sẽ cảm thấy thích.”

Tôi vô cùng kinh ngạc nhìn lên, “Cậu nói thật?”

Tuấn Anh cúi xuống, nhìn sâu vào mắt tôi, gật đầu: “Là thật. Ngay cả khi em hận anh thấu xương thì anh vẫn lặng thầm dựng xây tương lai cho em.”

Vị ấm nóng chua xót bất ngờ xộc lên khoang mũi, miệng tôi mếu đi, cố ý nói chuyện như nhõng nhẽo: “Tuấn Anh à~ Cậu phải trả lời là cậu đang nói xạo chứ~ Lỡ tôi cảm động quá khóc tại đây bị trôi kem là tôi đấm cậu đó!”

Tuấn Anh bật cười, tiếp tục nói lời ngọt ngào: “Em xứng đáng có được những gì tốt đẹp nhất. Anh không thể cầu hôn em đơn giản sơ sài như thế này được.”

Đây mà là sơ sài ư? Tôi đã từng tới nhà cậu ấy rồi nhưng hiện tại chính tôi còn không nhận ra khu vườn ngập tràn hoa hồng thơm ngát này là căn biệt thự hiện đại ngày nọ. Tuấn Anh trang trí rất hoành tráng, hoa đủ sắc hương lấp kín tất cả diện tích tầng trệt, tôi còn chẳng thể thấy bất kì đồ nội thất hay ngay cả tường và trần nhà đâu nữa, thay vào đó là dây hoa hồng leo giăng kín, ngay cả cầu thang uốn lượn lên lầu cũng quấn đầy hoa màu hồng nhạt, đèn trắng vàng chớp tắt điểm xuyết lung linh huyền diệu y như dẫn đường lên vườn địa đàng trong phim vậy.

Tôi đứng bất động trước cửa bên cạnh chậu cẩm tú cầu to cao ngắm mất một lúc lâu, thực sự cảm thấy cứ đứng đây mãi bảy ngày bảy đêm không ăn uống gì cũng thấy mãn nguyện.

Tuấn Anh nhẹ nhàng hỏi: “Em có thích không?”

Tôi gật ngay lập tức, thậm chí gật rất nhiều lần như gà mổ thóc, cảm thán thật lòng: “Đẹp quá!”



Tuấn Anh cũng không giục, để tôi nhìn cho thoải mái, cuối cùng tôi quay sang, nói: “Nhiều hoa như thế này cực kì tốn kém! Cậu hoang phí quá, Tuấn Anh!”

“Nếu em thích thì chẳng có gì gọi là phí phạm cả. Không phải từ nhỏ em vẫn luôn thích hoa sao? Sau này lớn rồi cũng bán hoa rồi đi cắm hoa cho bữa tiệc của người khác. Vậy nên anh muốn bù đắp cho em, thứ nhất là tặng em đền cho những ngày anh không ở cạnh, tiếp đến là không muốn em tủi thân, người ta có hoa thì em của anh cũng phải có. Em trang trí sân khấu cho đời, anh trang hoàng ngôi nhà cho em. Anh đây sẽ trải một con đường đầy hoa hồng vừa êm vừa đẹp cho em bước về phía ánh mặt trời rực sáng.”

Lúc Tuấn Anh đều đều chậm rãi nhắc lại lời trong bức thư tình năm xưa, tôi thực sự xúc động không nói nên lời, chỉ biết tay chân đã hành động trước, đâm sầm vào trong lòng người bên cạnh.

Tuấn Anh ôm tôi, vỗ về nhẹ nhàng, “Đừng khóc kẻo trôi kem nền nhé! Anh không có sức đợi em sửa soạn thêm năm trăm tiếng đồng hồ nữa đâu!”

Tôi bật cười khẽ, mãi khi tim thôi đập thổn thức mới ngẩng đầu lên, gọi: “Anh ơi!”

Không phải Tuấn Anh mà là anh, tôi nghĩ đã đến lúc nên thay đổi xưng hô rồi.

“Hửm? Anh nghe.” Ánh mắt Tuấn Anh dịu dàng nhìn xuống, trông còn lấp lánh hơn ngàn vạn sao đêm trong khu rừng trước mặt.

“Anh biết... ừm... biết công việc làm thêm lúc trước của em rồi sao?”

Tuấn Anh gật đầu, “Anh biết. Anh biết từ rất rất lâu rồi. Anh quan tâm em nên hỏi thăm thì sẽ biết thôi. Nào, chúng ta vào trong thôi!”

Tôi muốn bỏ giày ra vì bên dưới có một lớp cánh hoa đỏ thẫm dày như trải thảm dẫn tận lên lầu, thật không nỡ đạp lên. Nhưng Tuấn Anh không đồng ý vì sợ lỡ vội vàng sơ sót người ta để rơi nhành hoa ở dưới, tôi giẫm lên gai sẽ chảy máu lại thành buổi tối lãng xẹt. Tuấn Anh đề nghị chụp hình, nhiều năm nay tôi đã không còn sợ ống kính nữa nên cũng đồng ý. Ban đầu cậu ấy chụp riêng tôi rất nhiều tấm sau đó mới đặt lên chân đế cùng nhau chụp chung.

Bên trên lầu cũng trang trí bày biện sang trọng y như nhà hàng, đúng là có nến và hoa, rượu ngoại và ly vang, còn cả bánh ngọt với dòng chữ:

“You're my best friend, my refuge and my home, but more than these, you are my love, my world, and my reason.”

Và một tấm thiệp màu kem nhạt vẽ hai người que nhỏ nắm tay nhau với trái tim ở giữa, tôi mở ra xem thấy bên trong được viết tay không đẹp lắm nhưng chỉn chu cẩn thận:

“Mong em mỗi ngày ra ngoài vui vẻ, tối trở về nhà ngủ ngon trong vòng tay anh. Chúc bé Bình An một đời hạnh phúc bình yên bên anh. Yêu em!”

Tôi bồi hồi nắm chặt tấm thiệp trong tay hồi lâu.

Tuấn Anh đưa cho tôi một tấm mica hình nửa trái tim đỏ chót, mở ra mới biết hình trái tim sến rện này là thực đơn. Tôi cứ nghĩ sẽ bày biện thức ăn sẵn nhưng cậu ấy nói tôi hãy lựa chọn món mình thích đi, cậu ấy muốn ăn món tôi muốn ăn. Vì đang ở đây nên tôi cũng không khách sáo, nếu cậu ấy muốn như vậy thì tôi sẽ chọn cho cả hai không phân biệt. Bình thường ra ngoài ăn, cậu ấy cũng gọi món luôn cả phần của tôi, tôi cũng vô cùng hài lòng với sự chủ động ấy. Tôi biết khẩu vị của Tuấn Anh, huống hồ tất cả những món Âu, Á có trong này đều là món tôi thích ăn nên rất dễ lựa. Kêu xong thì Tuấn Anh sẽ ra ngoài dặn đầu bếp.

Sau khi Tuấn Anh quay lại, tôi cũng không chần chờ mà đẩy đến trước mặt cậu ấy một túi gấm nhỏ, tình cờ hơn nữa là Tuấn Anh cũng đặt vào tay tôi một hộp gỗ hình chữ nhật điêu khắc hình hoa hồng.

Hai chúng tôi cùng bật cười, Tuấn Anh nói: “Tâm linh tương thông cỡ này mà không chịu cho làm định mệnh của đời nhau nữa thì thua.”

Sau đó cầm túi gấm đưa lên môi cường điệu hôn xuống một cái, “Bất ngờ quá nha~ Không ngờ sống đến tầm này tuổi cũng đợi được ngày nhận được quà của em.”

Tôi mỉm cười, ngắm nghía cái hộp gỗ thơm phức nhưng không mấy tinh xảo trước mắt, đoán chắc đây vẫn là cậu ấy tự tay khắc xuống, “Vậy những thứ ngày xưa không gọi là quà sao?”

“Không giống. Đây là quà cầu hôn em dành cho anh mà.”

Tôi cười ngặt nghẽo.

“Anh mở ra xem được không?”

Tôi còn chưa kịp trả lời thì cậu ấy đã lấy sợi vòng dây đan bên trong ra rồi.

Tôi nhanh chóng nói: “Chỉ là món quà nhỏ thôi, nếu anh không thích thì...”

“Thích!” Tuấn Anh lập tức vui vẻ cắt lời sau đó bước sang phía này, chìa cánh tay ra trước mặt tôi, “Đeo cho anh đi!”

Tôi nói: “Anh có chắc chắn muốn đeo thật không? Nhìn nó không được... mạnh mẽ lắm.”

Tuấn Anh bật cười, “Chắc chắn. Rất hợp với trái tim thuỷ tinh mong manh, yếu đuối của anh.”

Tôi cười nghiêng ngả, vẫn chưa vội đeo, “Em nói thật đấy! Em tính để anh cất làm kỉ niệm hoặc móc lên chìa khoá xe thôi.” Thực ra tổng thể sợi dây này màu xanh lá đậm, cũng không đến mức “đồng bóng” nhưng do tôi có điểm xuyết thêu lên mấy bông hoa màu hồng nên mới sợ Tuấn Anh không thích.

Lần này Tuấn Anh ngừng cười, nghiêm túc thúc giục: “Anh cũng nói thật, anh thích đeo lên tay mà, nhanh đeo cho anh đi!”

Tôi vừa đeo vừa hướng dẫn cho cậu ấy cách tháo ra mỗi lần đi tắm, rất dễ dàng. Nhưng cậu ấy nói: “Mỗi lần anh đi tắm, em tháo cho anh không phải tiện hơn à?”

Tôi biết ý cậu ấy là gì nhưng cố tình không hiểu, “Mỗi lần anh muốn tắm phải chạy mấy trăm mét đi tháo vòng thì có chắc là tiện hơn anh tự tháo trong hai giây không?”

Tuấn Anh bĩu môi, giơ tay muốn cốc đầu tôi nhưng khi tôi nhắm mắt lại thì chỉ có nụ hôn nhẹ nhàng 'chụt' giữa trán.

“Sợi dây này anh rất thích, nó là một cặp với hình xăm trên đùi của em.”

Tôi mở mắt ra, lảng tránh ánh mắt, nhìn xuống dưới bàn, “Không phải một cặp đâu, chỉ... chỉ giống nhau thôi.”

Tuấn Anh bật cười, hỏi: “Em đã đan khi nào vậy An?”

Đương nhiên là đan trong những ngày nhớ nhung cậu ấy đi Hà Nội công tác nhưng dự định của tôi là mấy tháng nữa, đợi thời gian lâu lâu lại nhắm trúng ngay dịp sinh nhật cậu ấy thì mới lấy ra tặng kèm quà khác cho có cảm giác mình không quá mức... dại trai.

“Câu này không cần trả lời được không?” Tôi hỏi.

Cậu ấy gật đầu, gõ nhịp lên hộp gỗ, “Đương nhiên là được, em muốn gì đều được cả. Em mở ra xem thử đi. Anh nghĩ em sẽ thích đấy.”

Tôi hồi hộp mở ra, quả nhiên vừa bất ngờ vừa thích thú, sung sướng tới nỗi đứng bật dậy. Tuấn Anh tặng cho tôi một cái máy xăm phiên bản giới hạn của một thương hiệu đắt đỏ, điểm đặc biệt nữa là trên máy xăm có khắc chữ kí của nghệ sĩ xăm hình nổi tiếng mà tôi hâm mộ, trên thế giới này chỉ có duy nhất 5 máy mà người có tiền chưa chắc đã mua được.

Tôi trợn mắt che miệng ngạc nhiên, hết nhìn máy xăm rồi lại nhìn lên Tuấn Anh.

Cậu ấy cười cười, “Em thích chứ?”

Tôi cầm máy xăm trên tay, nâng niu sờ soạng một hồi, “Sao... sao anh lại biết...?”

Tuấn Anh chìa ra cho tôi xem một bức ảnh cậu ấy và idol của tôi chụp chung bên bàn tiệc, “Biết. Em treo hình của ổng khắp tiệm thì ai mà chả biết. Nếu em tăng được 10kg thì anh sẽ dẫn em sang Mỹ gặp ổng, cho bàn công việc học hỏi kinh nghiệm cả tuần luôn.”

“Anh hứa chứ?”

Cậu ấy phì cười, “Đương nhiên rồi.”

Vui vẻ hứng khởi không bao lâu thì tôi ngồi phịch xuống, chán nản nói: “10kg thì cả đời chưa chắc đã tăng nổi!”

“Sao lại không tăng nổi? Sang năm bắt đầu vào kế hoạch ăn uống khoa học là tăng ký liền. Có khi chưa tới một năm là đạt chỉ tiêu rồi.”

Tôi cẩn thận đặt máy xăm vào hộp, khoanh tay lên bàn, nằm gục xuống cho cậu ấy một bóng lưng, hướng mặt sang phía khác, yếu ớt nói: “Một năm thì em già rồi, lúc đấy tay mềm chân run, chẳng còn sức mà đi Mỹ được nữa. Thôi anh dẫn thằng khác đi đi...”

Tuấn Anh bật cười ha hả, cánh tay chống bên cạnh khiến mặt bàn cũng khẽ rung lên, da mặt tôi nóng lên rần rần vì ngón tay cậu ấy khẽ mân mê vành tai, “Thôi được rồi, 5kg. Em cứ tăng thêm 5kg nữa rồi anh đưa em đi chơi, nhé?”

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, sau khi Tuấn Anh lên tiếng, có mấy anh mặc đồ đồng phục đầu bếp nghiêm túc y như nhà hàng đẩy xe đồ ăn vào nên tôi phải ngồi thẳng dậy, lấy thực đơn hình trái tim che kín mặt mình.

Tưởng phải đợi thật lâu nhưng chừng hơn chục phút mà đã lên món rồi. Tôi khen người làm nhà cậu ấy vừa nhanh vừa giỏi, Tuấn Anh nói chuyên nghiệp như vậy là do hôm nay thuê mấy đầu bếp bên ngoài, người của cậu ấy chỉ quản lý và đứng phụ thôi.

Trong lúc ăn, tôi hỏi tại sao Tuấn Anh lại biết được tôi ở chỗ nào mà cho người đuổi theo.

Cậu ấy đáp thản nhiên: “Dễ mà! Anh dò theo định vị trên điện thoại em.”

“Thế thì may cho anh vì suýt nữa em định tắt nguồn rồi.”

Cậu ấy cười cười, “Em tắt nguồn anh cũng tìm được, chẳng qua là mất thời gian hơn thôi. Nhưng đấy là trong trường hợp em ném xe đi bộ chứ xe của em anh cũng gắn thiết bị định vị rồi, à, túi đeo chéo hiện tại của em cũng có.”

“...”

Tôi hơi cạn lời, chất vấn: “Anh xâm phạm quyền riêng tư của em đấy à? Sao không gắn con chip vào não em như trong phim luôn đi?”

Cậu ấy đút vào miệng tôi một miếng beefsteak nhỏ, “Đây gọi là bảo vệ em, phòng hờ những trường hợp tương tự như hôm nay thôi. Anh chưa nghĩ đến trường hợp đấy nhưng nếu em thích thì tí nữa anh gắn.”

“Thật sự có loại con chip này?” Tôi kinh ngạc.

Tuấn Anh bình tĩnh gật đầu, “Có.”

“Có giống sim không?”

“Không. To hơn sim.”

“Anh có ở đây không?”

“Có.” Tuấn Anh gật đầu.

Tôi vui đề nghị: “Đâu? Cho em xem thử đi! Em muốn xem!”

Tôi biết chắc chắn Tuấn Anh chẳng bao giờ làm tôi đau nên cái chuyện sẽ xẻ da thịt tôi ra rồi nhét con chip vào chắc chắn là cậu ấy nói chơi. Chẳng qua là tôi tò mò muốn nhìn thử một lần, tận tay sờ vào xem cảm giác thế giới trong phim kịch tính như thế nào.

“Qua đây anh cho xem!” Cậu ấy ngoắc ngón tay.

Tôi bừng bừng hứng khởi chạy sang, Tuấn Anh nắm lấy tay tôi đặt luôn xuống đũng quần cậu ấy, dùng lực ấn chặt, tay còn lại ôm eo kéo tôi ngồi xuống đùi, cười khẽ, “Đây, con chip hơn 20 centi, cũng to mà đúng không?”

“...”

“Em muốn gắn định vị vào người không?” Tuấn Anh khàn giọng, thổi một hơi gió bên tai tôi, vật trong lòng bàn tay tôi nảy mạnh, “Đêm nay cho anh đút vào đi? Anh bắn vào bên trong em là sẽ định vị được ngay thôi.”

“...”

trướctiếp