Không khí tại cấm đạo của Trấn Ải Biên rất nóng, Diệp Linh Lung tinh
mắt phát hiện những bộ xương ở nơi này có phần hơi sẫm màu, dưới chân
bọn họ đều cảm nhận được sức nóng. Trường Trạc cúi người chăm chú quan
sát một chút thì ngẩng đầu nói.
“Đa số những người mất mạng ở nơi
này đều là tu sĩ có thuộc tính hỏa, xương của người sở hữu thuộc tính
hỏa thường to hơn người thường một chút, khi phần da thịt bị phân hủy
xương lộ ra cũng chuyển màu đậm hơn bình thường, một số phần có thể
chuyển màu như bị cháy xém.”
“Nói như vậy món khoái khẩu của thứ
đang ở nơi này là tu sĩ có thuộc tính hỏa rồi.” Hiện Y phe phẩy chiếc
quạt, dù có nguy hiểm thì vẫn tiêu sái, phong lưu.
Những đệ tử
đứng đầu Thánh Cung được đưa đến Trấn Ải Biên này, người có linh lực hệ
hỏa thì trở thành thức ăn cho thứ trong mật đạo, những người khác thì
cũng chịu cảnh bị tước đi linh huyết mà chết. Suốt mấy năm nay Thánh
Cung rốt cuộc đã giết bao nhiêu mạng người, dùng lời nói dối hoa mỹ Trấn Ải biên là nơi linh khí dồi dào để tu luyện che giấu bao nhiêu việc tàn ác. Người bị đưa đến đây, thi thể cũng chả còn toàn vẹn.
Mặt đất
bắt đầu rung chuyển kịch liệt, nhóm người nhanh chóng vận linh lực phi
thân lên phía trên. Dưới mặt đất, một cái đầu to quỷ dị lộ ra, đỉnh đầu
đầy lông lá, ánh mắt màu đỏ rực sáng quắc, đặc biệt con vật vừa xuất
hiện có hai chiếc răng nanh rất dài, cong quắp lên phía trên, dáng vẻ
trông cực kỳ hung tợn. Toàn thân phủ một lớp vảy màu xanh sẫm, như một
bộ áo giáp bọc lấy thân thể. Khi thân thể của thứ kia hoàn toàn trồi lên khỏi mặt đất đầy đầu lâu, nhóm người Cố Ngữ Yên mới nhìn rõ được bộ
dạng của nó. Ở hai chân trước của ma vật lồi ra hai cái đầu quỷ dị, lại
là hai gương mặt của chính nó. Con quái vật này có đến hai chiếc đuôi
dài phía sau.
Trong đầu Cố Ngữ Yên đột nhiên hiện lên một cái tên, Đào Ngột, một trong Tứ Đại Hung Thú, đây là lần đầu tiên nàng gặp loại
hung thú này, nhưng dường như nàng đã biết rõ ràng về nó. Trong đầu nàng thông tin không ngừng hiện lên, sắc mặt càng ngày càng sa sầm, loại
hung thú này không có yếu điểm, gần như không thể tiêu diệt.
“Yên
Nhi, loại hung thú này tạm thời không thể hoàn toàn tiêu diệt được nó,
phong ấn nó lại, giam giữ để nó suy yếu dần. Đào Ngột cũng là một trong
những hung thú từ thời thượng cổ, hấp thụ tinh hoa đất trời mà hình
thành, nếu không có linh lực nuôi dưỡng qua thời gian sẽ suy yếu. Hiện
tại, ta và nàng đều sắp tiến vào hóa kiếp, không thể tiêu diệt nó hoàn
toàn, một ngày nào đó chúng ta sẽ quay lại xử lý mối họa này.”
Một đoạn hội thoại xuất hiện trong đầu Cố Ngữ Yên, nhưng hiện tại nàng
không có thời gian để suy nghĩ nữa. Đào Ngột đã phát hiện ra bọn họ,
đang muốn tấn công. Trong không gian huyễn tưởng, nhóm người Cố Nguyên
và Trứng Gà cảm nhận được nguy hiểm bên ngoài, bọn họ ngay lập tức ra
tính hiệu với Cố Ngữ Yên, muốn ngay lập tức ra ngoài hỗ trợ. Nhưng Cố
Ngữ Yên không muốn đẩy tất cả vào nguy hiểm, nàng biết rõ hung thú trước mặt nguy hiểm đến mức nào.
“Nha đầu, nếu như mạng của ngươi không còn, liên kết với Cửu Thiên Châu bị đứt, mấy huynh đệ bọn ta sẽ ngay
lập tức chìm vào ngủ say, đến trăm vạn năm sau, nếu có người tìm thấy
Cửu Thiên Châu, ta lại lần nữa có thể tỉnh lại nhưng khi đó đến gương
mặt của ngươi như thế nào, sợ là lão tử ta đã quên mất rồi. Nha đầu
ngươi thật sự muốn một mình chống chọi, muốn chúng ta không còn liên hệ
sao?” Trứng Gà biết được suy nghĩ của Cố Ngữ Yên thì gắt lên.
“Mỹ
nữ chủ nhân, Tiểu Hành ta và các huynh đệ đều là Khí Linh, căn bản không thể bị giết, pháp bảo còn thì ta vẫn còn, nhưng mà chủ nhân à, nếu
người ngã xuống, cái con quái vật Đào Ngột kia đạp nát Cửu Thiên Châu
hay cắn nát gì đó thì chúng ta đều dắt tay nhau hóa kiếp. Kiếp sau ta
muốn làm một hoa hoa công tử tiêu sái, có thể ngắm mỹ nhân khắp thiên
hạ.”
“Mặc dù, để đạp hay cắn nát được Cửu Thiên Châu thì chắc sẽ mất
thời gian lắm, nhưng lỡ như nó nuốt chúng tôi vào bụng luôn thì sao?
Tiểu Nấm sẽ bị thối chết.”
Tiểu Hũ khi này nước mắt đã lưng tròng, bộ dạng cực kỳ ấm ức.
“Mỹ nữ chủ nhân, chi bằng để chúng ta đồng cam cộng khổ với người a, đã lâu rồi vẻ đẹp của ta chưa được người ngoài chiêm ngưỡng.” Nói xong nhóc
con cũng không quên đưa tay chỉnh lại đóa hoa cài trên tóc.
Cố
Nguyên không nói gì, lời ông muốn nói tôn nữ của ông đương nhiên có thể
hiểu, nàng cố chấp muốn bảo vệ tất cả, nhưng nếu nàng ngã xuống, tất cả
cũng sẽ không còn, chi bằng cùng nhau quyết chiến đến cùng, không phải
sẽ tốt hơn sao? Kết quả dù như thế nào, ông cũng cảm thấy thỏa mãn.
“Nha đầu Ngữ Yên, bọn ta đều lớn tuổi cả rồi, đều là trưởng bối của con, là
gia gia thúc thúc của con, đứng nấp phía sau con như vậy, chính là khinh nhục người Cố gia bọn ta.” Đại thúc khi này lên tiếng, ông không muốn
đứa cháu gái mà bọn ông khó khăn lắm mới gặp lại, đi đến bước đường này
lại vẫn gánh chịu đau khổ một mình. Số phận của nha đầu đó đã đủ thảm
rồi. Từ ngày Cố Ngữ Yên trở lại, mấy người bọn họ không phải đều dốc
lòng bảo vệ nó hay sao? Chỉ là sải cánh của bọn họ không bao bọc hết
thảy cho nàng được.
Cố Ngữ Yên không muốn nghĩ nữa, nàng để toàn
bộ người từ không gian huyễn tưởng ra bên ngoài, không chỉ có nhóm Khí
Linh của Trứng Gà, tổ phụ và các vị thúc thúc, còn có Tiểu Bạch và Tiểu
Long, hơn hai trăm thuộc hạ của Cố Ngữ Yên trong không gian huyễn tưởng
cũng được đưa ra ngoài. Lần này nàng muốn quyết đấu bằng tất thảy, muốn
chiến đấu cùng mọi người.
Hung thú trông thấy nhiều người xuất
hiện thì càng hứng phấn, nó nhất định là cảm thấy có thể lấp đầy bụng
đói nên đã gầm lên một tiếng rất lớn như thể muốn rung chuyển không
gian. Đám người vẫn bao vây lấy Đào Ngột, miệng nó phun ra những quả cầu lửa, hai chiếc đuôi không ngừng đánh về phía bọn họ. Xương cốt văng
khắp tứ phía, bụi mịt mù khắp nơi. Đây mới thực sự là một trận chiến.