Cố Ngữ Yên trong lòng thầm tính toán, đối phương có một cao thủ đã
đột phá Thánh Giả từ trước, còn nàng chỉ vừa đột phá cách đây không lâu, trừ lão già trưởng lão kia ra thì đối phương có tám người với một ma
thú nhân tạo. Phía bên nàng có bảy người, nếu để tổ phụ, thúc thúc và
nhóm Trứng Gà ra ngoài thì có thể đánh một trận ra trò, dù không chiến
thắng nhất định vẫn có thể bình an trốn thoát, nhưng cửa ra vào của Trấn Ải Biên phải có Trấn Ngọc mới có thể mở, nàng buộc phải xử lý Trưởng
Lão Trấn Ải để đoạt Trấn Ngọc, tu vi của năm tên đệ tử của ông ta vẫn là một ẩn số, nhưng nhất định không tồi, dù sao hẳn cũng đã dùng loại nâng cao thực lực tà môn bằng Huyết Dẫn Linh. Trận này có thể chiến.
Nhưng hành động tiếp theo của Trưởng Lão Trấn Ải đều khiến mọi người có mặt ở đó thất thần, không kịp phòng bị. Ông ta nhanh như cắt lao về phía Cố
Ngữ Yên, nàng đã nhanh chóng vận linh lực tạo lá chắn. Nhưng khi này
chưởng lực của lão ta vẫn đánh tới, sau lưng nàng xuất hiện một thông
đạo đen ngòm. Hóa ra ông ta không muốn chiến đấu tay đôi với nàng, mà
muốn đẩy nàng vào thông đạo phía sau. Mọi người đều không biết ông ta
lấy Truyền Tống Phù ra từ khi nào, đến lúc nhận ra thì đã không kịp. Cố
Ngữ Yên bị đẩy thẳng vào thông đạo, Tiểu Hắc, Hiện Y và Trường Trạc thấy vậy liền không ngừng ngại mà lao vào theo, ngay lúc thông đạo sắp đóng
lại thì Diệp Linh Lung cũng tiến vào, nàng biết nếu còn ở lại nơi này
bản thân khó tránh khỏi bị làm nhục, vấy bẩn, thà chết một cách minh
bạch, Diệp Linh Lung nàng cũng không muốn chịu nổi ô uế kia.
Thoáng chốc trên sân chỉ còn lại hai đệ tử đứng ngơ ngác là Trung Kiệt và Liên Thành. Hai người không thể chống lại được bọn người của Trưởng Lão Trấn Ải nên rất nhanh đã bị khống chế.
“Giam bọn họ lại, cách hai ngày cho bọn họ dùng thuốc một lần, còn có nhanh chóng giúp chúng đột phá tu vi, như vậy về sau dùng sẽ có lợi cho chúng ta.”
Trưởng Lão Trấn
Ải cười lạnh, không phải chỉ có mình Yên Bạch Ngữ là biết tính toán, ông ta cũng đã tính toán trước hết thảy. Để một Thánh Giả như ông ta đối
đầu với một Thánh Giả khác, dù có trẻ tuổi cũng không phải lựa chọn sáng suốt, chưa kể đến ông ta cũng không biết được con bài tẩy của nhóm
người Yên Bạch Ngữ. Ngay từ đầu lão gọi là khế ước thú Huyết Quỷ Thi là
chỉ muốn dẫn dụ kẻ có tu vi Thánh Giả trong đám người xuất hiện mà thôi. Sau đó liền dùng truyền tống phù đẩy kẻ đó vào cấm địa của Trấn Ải
Biên, liền tiễn được kẻ phiền phức này đi. Bức quá thực lực của Yên Bạch Ngữ không tồi, năm ngày nữa là đêm trăng tròn, thứ trong cấm địa sẽ
chìm vào giấc ngủ, khi đó lão sẽ đích thân tiến vào, nếu Yên Bạch Ngữ
còn sống, lão bèn cho nàng ta dùng huyết trùng, trở thành một tay sai
dưới trướng lão, việc này đối với lão chỉ có lợi không có hại, huống hồ
nàng ta còn có nhan sắc bật kia, vận dụng tốt sẽ là một lưỡi dao sắc
bén. Trên đời này người chết dưới hoa mẫu đơn còn ít sao?
Chỉ là
lão không ngờ đến, mấy kẻ ngốc kia cũng theo thông đạo đi đến cấm địa
cùng Yên Bạch Ngữ, nếu chỉ có hai người thì quả thực không đủ dùng, ba
kẻ Thanh Lộ, Lâm Khải và Giang Thẩm Thục cũng không cần giữ lại, vui đùa một thời gian liền chịu chung số phận với Trung Kiệt và Liên Thành. Ông ta bây giờ phải nhanh chóng bẩm báo với Cung Chủ cho thêm vài đệ tử
thực lực không tệ đến đây thế chỗ, nếu không lần này khí huyết thu được
từ Huyết Dẫn Linh ít hơn một nửa, lão ta sẽ bị trách phạt. Đáng tiếc cho Truyền Tống Phù của Lão, loại phù này khan hiếm, Trưởng Lão như ông ta
chỉ có hai tấm, giờ đã vì Yên Bạch Ngữ mà dùng mất một tấm.
Vô Âm Cung
Ngày đó Tiêu Huyền rất muốn mang phụ thân của hắn ra ngoài, nhưng khi vừa
muốn hành động liền bị Mộ Dung bên cạnh ngăn cản. Hắn biết Tiêu Huyền
tìm kiếm phụ thân suốt bao năm, hôm nay gặp được nhất định trong lòng
kích động, nhưng nếu ngay lập tức cứu người ra, e là sẽ bứt dây động
rừng. Chưa kể đến sắc mặt của Trường Sinh tiền bối nhợt nhạt, khối băng
kia có thể xem là giam giữ ông nhưng cũng có thể là đang bảo hộ kinh
mạch cho ông. Cứ trực tiếp phá băng, mang người đi không phải biện pháp
tốt.
“Tiểu Huyền Huyền, chi ít chúng ta đã gặp được Trường Sinh tiền
bối, rất nhanh thôi ngươi và phụ thân có thể đoàn tụ, đừng quá lo lắng.” Mộ Dung đứng bên cạnh Tiêu Huyền, mở giọng an ủi, đây là một trong
những lần hiếm hoi hắn an ủi người khác, còn đặc biệt là người cùng
giới.
Tiêu Huyền khi này đã không còn vẻ kích động,
“Mộ Dung dùng lệnh bài của ta liên hệ với Vô Biên đại sư, Yên nhi hiện tại không có ở đây, chuyện lần này chỉ có thể nhờ ông ấy giúp đỡ.”
“Nhưng…thân phận của ngươi.” Dù sao đi nữa thì thân phận của Cung Chủ Vô Âm Cung đối với người ngoài vẫn là một ẩn số.
“Không sao, Vô Biên đại sư không tranh chấp với đời, cũng không quản chuyện
của các gia tộc, ta chỉ muốn nhờ ông ấy cứu người, hẳn sẽ không có vấn
đề gì, hơn nữa Yên nhi cũng nói có thể tin tưởng ông ấy.”
Cố Ngữ
Yên, Hiện Y, Tiểu Hắc, Trường Trạc và cả Diệp Linh Lung không biết bản
thân đã bị đưa đến nơi nào, nhưng bây giờ trước mắt bọn họ chỉ toàn một
màu đỏ tươi của máu, mùi tanh tưởi bốc lên nồng nặc. Mọi người không
nhịn được mà đồng loạt nhìn xuống chân, rất nhiều xương người, những đầu lâu trắng phếu đều đang nằm dưới chân bọn họ.
“Ta đoán, nơi này
chính là cấm địa của Trấn Ải Biên.” Tiếng nói của Hiện Y kéo nhóm người
ra khỏi sự thất thần, dù sao bọn họ đã quyết định đến nơi này, đã nên
chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối diện với tử thần. Nhưng mà Tiểu Hắc và Diệp Linh Lung vẫn là không nhịn được mà có chút buồn nôn.