Cố Ngữ Yên nhìn biểu cảm của Tiêu Huyền trong lòng nàng có chút không nỡ.
“Tổ phụ, thúc thúc…”
Nàng vừa lên tiếng Cố Nguyên và ba vị thúc thúc liền xoay đầu nhìn thẳng
nàng, gương mặt hiện vẻ nghiêm nghị, trên mặt ghi rõ “Không phải chuyện
của con, im lặng”. Được rồi, nàng im lặng, không nói gì, không dám nói
gì nữa.
Tiểu Phượng, Tiểu Hổ, Tiểu Hắc và Tiểu Bạch rón rén lui về một góc, đứng cạnh bốn huynh đệ Cửu Thiên. Tiểu Bạch hít một hơi.
Bên này Mị Nhất, Mị Nhị, Mị Tam cũng tụ lại một chỗ, trong lòng không ngừng cổ vũ chủ tử, chủ tử cố lên, chủ tử cố lên.
Tiêu Huyền mỉm cười.
“Nếu không gọi là gia gia, vãn bối mạn phép gọi người là nhạc tổ phụ.”
Hay, hay lắm!!! Chủ tử đỉnh cao, đỉnh cao, ghi điểm rồi. Tam hộ pháp trong
lòng reo hò. Nhóm khí lính Trứng Gà và linh thú Tiểu Phượng bên này cũng ồ lên một tiếng, hảo đáp. Cố Ngữ Yên không nhịn được mà mỉm cười.
“Không nhiều lời, mau vào chuyện chính thôi, Huyền Vương vẫn nên nói rõ với
lão già ta một chút về thân phận của ngài.” Cố Nguyên cất tiếng.
Quần chúng khán giả lại hít một hơi khí lạnh, lão gia chủ Cố gia hôm nay
nghiêm nghị quá rồi. Uy phong, uy phong. Tiêu Huyền lúc này bắt đầu lên
tiếng, nói rõ thân phận của bản thân với người Cố gia.
Y không nói rõ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ, chỉ đơn giản nói ra thân phận
là nhi tử của gia chủ Lam gia đời trước, Lam Linh, chuyện của phụ mẫu
Tiêu Huyền có liên can trực tiếp đến bọn người Thánh Cung. Nói chính xác hơn thì, Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên giống nhau, phụ mẫu của bọn họ đều vì bọn người Thánh Cung mà phải chia cách, hai người cũng vì vậy mà từ nhỏ đã không được ở cạnh phụ mẫu, chịu nhiều thiệt thòi.
“Hiện tại
thân phận Cung chủ Vô Âm Cung người bên ngoài hoàn toàn không biết đến,
Lam Tiêu Huyền ở Lam gia vẫn là một kẻ ngốc tử trong mắt người khác.”
Lời của Tiêu Huyền vừa dứt, Cố Nguyên liền thở dài một hơi, sắc mặt của ông thay đổi chóng mặt. Cố Nguyên tiến đến trước mặt Tiêu Huyền vỗ vai y.
“Cũng là một đứa trẻ mệnh khổ.”
Ba vị thúc thúc của Cố Ngữ Yên cũng gật đầu, ánh mắt thương cảm. Bầu không khí trong chính điện từ nghiêm nghị đột ngột biến thành thương tiếc,
xót xa. Mọi người bắt đầu chìm vào cảm xúc bùi ngùi đang dâng lên, riêng Cố Ngữ Yên là chưa thích ứng kịp tốc độ này.
“Cố gia gia, đều là chuyện đã qua rồi.” Tiêu Huyền lên tiếng.
“Xem ra Tiêu Huyền con với nha đầu Ngữ Yên quả thật có duyên.”
Lời này của Cố Nguyên đồng nghĩa với việc khảo nghiệm của trưởng bối đã kết thúc với kết quả viên mãn. Mị Nhất, Mị Nhị và Mị Tam đột nhiên mừng rỡ, cả ba phấn khởi reo hò, cứ như vừa trúng số độc đắc.
“Hiện tại phụ mẫu của con...” Cố Bắc Niệm muốn hỏi gì đó nhưng nói được một nửa thì ông đã ngừng lại.
“Mấy năm qua, người của Vô Âm Cung dốc sức điều tra đã biết được tung tích
của hai người ở bên trong Thánh Cung, nhưng vẫn chưa có cơ hội kiểm
chứng.”
Lúc này Cố Bắc Thành nhìn đến Cố Ngữ Yên, nhị thúc nhíu mày.
“Nha đầu, những chuyện này con đều biết trước cả rồi?”
Cố Ngữ Yên cười trừ, nàng gật đầu thành thật.
“Hay lắm, như vậy cũng không nói với bọn ta.”
“Nhị thúc, con là muốn tạo cơ hội để mọi người hiểu rõ Huyền Huyền hơn.”
“Xem ra ở đại lục nào thì chuyện tranh đấu gia tộc đều rắc rối, phức tạp.” Cố Bắc Niệm lắc đầu ngao ngán nói.
“Dựa theo lời của tôn tế thì người của Lam gia cũng không hẳn là người tốt.”
“Ta thấy kẻ nào cấu kết với bọn người Thánh Cung đều không tốt.”
Mấy người các con, còn chưa hiểu rõ tình thế đã có cái nhìn phiến diện như vậy.” Cố Nguyên lên tiếng trách nhi tử.
“Phụ thân, bọn người Thánh Cung kia chính là kẻ đã bắt Nhược Vân đi, hại phu thê lão tứ chia cắt.” Cố Bắt Kiệt làu bàu phân bua.
Tiêu Huyền và Cố Ngữ Yên nhìn nhau, kết quả Huyền Vương liền lên tiếng.
“Thánh Cung là giáo phái lớn nhất của Thiên Vũ đại lục, thế lực cường đại, căn bản không thể xem thường. Cho dù là hai đại gia tộc lớn Lam gia và
Giang gia thì cũng phải kiêng dè Thánh cung ba phần. Trước đây Thánh
Cung vốn là nơi khiến người người ngưỡng mộ, về sau sự tình lại có chút
thay đổi, Thánh chủ của Thánh Cung chuyển thành một người khác, ẩn sự
bên trong thì bản thân ta cũng không rõ. Hiện tại Thánh chủ của Thánh
cung chính là Ngụy Liên, ngày trước chính là sư muội của Thánh chủ đời
trước. Mà Thánh chủ đời trước, Sinh Trường chính là phụ thân của ta.”
Mị Nhất đợi chủ tử nói dứt liền tiếp lời.
“Những năm gần đây người của Thánh Cung liên tục âm thầm tìm kiếm các loại bảo vật, thậm chí vì đoạt được bảo vật mà không từ thủ đoạn, lạm sát người
vô tội. Có điều bên ngoài thì Thánh Cung vẫn là danh môn chính phái,
quang minh chính đại, người của chúng ta nghe ngóng được, dường như
Thánh Chủ Ngụy Liên đã phát hiện ra một mật đạo tại Thánh Cung, chỉ cần
mở được mật đạo sẽ có thể hô mưa gọi gió, luân chuyển càn khôn, mà chìa
khóa để mở ra mật đạo là một báu vật gì đó.”
Mị Nhị lúc này nhìn về phía Cố Ngữ Yên và người của Cố gia.
“Từ lúc chủ tử biết được chuyện về phụ mẫu của chủ mẫu liền hạ lệnh cho
người điều tra, gần đây liền có kết quả. Thân mẫu của chủ mẫu Mạn Nhược
Vân chính là Thánh nữ của Thánh cung, đáng tiếc hơn mười trước sau khi
bị người của Thánh Cung truy bắt thì liền biến mất không rõ tung tích.
Chúng ta đến hiện tại vẫn chưa có manh mối khác.”
“Tuy vậy chúng
ta lại tra ra được manh mối về phụ thân của chủ mẫu, Cố Bắc Quân cường
giả, người của Vô Âm Cung truyền về tin tức, có khả năng ông đang ở Tiên Thủy, Trấn Ải biên.” Mị Tam tiếp lời Mị Nhị.