Cố Ngữ Yên nhìn nhìn quả trứng linh thú trong tay, ngắm trái ngắm
phải, so với trứng đà điểu…à không trứng của Kim Hỏa Phượng Hoàng, cũng
chính là Tiểu Phượng nàng nhặt được ở Thâm Sơn, còn có phần to hơn một
chút. Cố Ngữ Yên thu quả trứng vào không gian huyễn tưởng. Đoàn người
lấy ra lương thực và nước uống, quyết định vừa tản bộ vừa rời khỏi địa
phận long tộc.
Đi được hơn một canh giờ, lúc này mọi người mới dần nhận ra, quyết định của họ sai lầm đến mức nào. Đi bộ hai mươi dặm, ai
nghĩ ra cái ý tưởng này vậy? Kết quả Cố Nguyên gọi ra linh thú khế ước
của ông là một con Hùng Ưng, Mị Nhị cũng gọi ra một linh thú Hắc Phong
Điểu, Cố Ngữ Yên thì có Tiểu Phượng. Đoàn người nhanh chóng ngồi lên phi hành linh thú, bay khỏi địa phận long tộc. Đi như vậy có phải nhanh hơn không?
“Ngữ Yên tỷ, bây giờ chúng ta đi đâu đây?” Tiểu Phượng lên tiếng hỏi.
Tiêu Huyền lên tiếng.
“Yên nhi, chúng ta đến Vô Âm Cung trước đi.”
Cố Ngữ Yên gật đầu đồng ý, vừa rời khỏi địa phận long tộc, ba phi hành
linh thú nhanh chóng chuyển hướng, theo sự dẫn đường của Hắc Phong Điểu
mà bay đến Vô Âm Cung.
Đường đến Vô Âm Cung thật sự khiến người
khác phải kinh ngạc, rời khỏi địa phận long tộc là một cánh rừng rộng
lớn. Đoàn người vẫn tiếp tục ngồi trên phi hành thú nhưng khi đến cuối
cánh rừng, Hắc Phong Điểu lại nhanh chóng bay thấp xuống. Cố Ngữ Yên lúc này đang ngồi trên lưng Tiểu Phượng, nàng nhìn thấy phía trước là một
vách đá.
Ngôn ngữ của nó làm mọi người cảm thấy khó hiểu, đương nhiên là trừ Cố Ngữ
Yên ra, ngôn ngữ của Tiểu Hắc chính là học hỏi, tiếp thu từ nàng. Hắc
Phong Điểu theo lệnh của Mị Nhị trực tiếp lao thẳng vào vách đá, không
ngoài dự đoán của Cố Ngữ Yên, bọn họ trực tiếp bay xuyên qua vách đá.
Thực chất vách đá kia chỉ là lớp ngụy trang mà thôi.
Thông đạo
dài, giống như một đường hầm, tuy nhiên không hề u tối, phi hành thú bay đến đâu thì hai bên ánh đuốc lại rực sáng đến đấy. Ra khỏi đường hầm, à không thông đạo, thì mọi người lại được một phen hồn vía lên mây khi Mị Nhị đi đầu, dẫn cả đoàn người lao thẳng xuống biển. Phi hành thú lao
xuống biển, cái này là cảnh tượng trăm năm khó gặp.
Mị Nhị nhanh
tay triển ấn mở ra một kết giới, bọn họ là đang ngồi trên phi hành thú,
bay dưới lòng biển. Cảm giác còn chân thật hơn đi thủy cung. Cố Ngữ Yên
nhìn Tiêu Huyền.
“Sao hả? Mọi người thấy đường đến Vô Âm Cung của
chúng ta như thế nào?” Mị Tam nhìn biểu cảm kinh ngạc của những người
khác đắc ý.
“Không tin được, ấn tượng quá rồi.” Tiểu Hũ lên tiếng đáp.
“Phi Linh, Phi Linh kìa.” Tiểu Hắc phấn khởi chỉ tay ra bên ngoài kết giới.
Theo hướng chỉ tay của Tiểu Hắc, Cố Ngữ Yên nhìn thấy một con sứa khổng lồ,
nàng nhìn Trứng Gà, Cố Ngữ Yên phát hiện bản thân cần một khóa học sơ
cấp về những linh thú của Thiên Tinh giới. Cá voi xanh thì chính là Đại
Bích Ngư, còn con sứa lớn thì là Phi Linh.
“Thông đạo dẫn đến Vô Âm Cung là do Cung chủ nghĩ ra.” Mị Nhất tự hào, tiện thể nói tốt về chủ tử.
“Chính là nhờ thông đạo giữa Thiên Vũ đại lục và Linh Vũ đại lục, nên ta liền nghĩ ra cách này.” Tiêu Huyền mỉm cười lên tiếng.
Cố Ngữ Yên gật gù, không hổ là nam nhân của nàng, tài sắc vẹn
toàn. Cuối cùng đoàn người cũng đặt chân đến Vô Âm Cung. Cố Nguyên và Mị Nhị thu hồi lại linh thú khế ước, Tiểu Phượng nhanh chóng hóa lại nhân
dạng. Mọi người nhìn cung điện, à không nên gọi là tòa thành trước mặt.
Cố Nguyên nhìn Tiêu Huyền.
“Huyền Vương, nơi này là Vô Âm Cung?”
Tiêu Huyền gật đầu hữu lễ, y mỉm cười với Cố gia chủ.
“Cố gia gia, nơi này là tổng bộ của Vô Âm Cung.”
“Huyền Vương, đừng nói với chúng ta thân phận khác của người chính là quốc
vương hay vương gia gì đó ở Thiên Vũ đại lục, nhìn nơi này đi, còn muốn
lớn hơn hoàng cung Mạc Ly quốc.” Cố Bắc Kiệt cất tiếng.
“Cố tam
gia, tại Thiên Vũ đại lục căn bản là không có hoàng thất, vương quyền,
nên chủ tử nhà chúng ta không phải hoàng đế hay vương gia gì cả. Có
điều…” Mị Nhị nói đến đây thì đột nhiên ngừng lại.
“Nè nè, có nói thì nên nói hết câu chứ?” Cố Bắc Niệm không nén được tò mò bèn lên tiếng.
“Chủ tử nhà chúng ta chính là người có tiền, so với hoàng thất thì ngân khố
của Vô Âm Cung còn nhiều hơn.” Mị Tam mỉm cười đắc ý.
Tiêu Huyền dẫn đầu nhóm người tiến vào trong Vô Âm Cung, y đi đến đâu, thuộc hạ hai bên đều cúi đầu, cung kính gọi một tiếng.
“Cung chủ.”
Tiêu Huyền dẫn mọi người đến chính điện của Vô Âm Cung, y quay đầu nhìn Cố
Ngữ Yên, rồi lại nhìn những người có mặt ở đây. Hít một hơi thật sâu,
hiện tại hắn phải trình bày với trưởng bối nhà thê tử tương lai.
“Cố gia gia, các vị thúc…”
“Khoan.” Cố Nguyên lên tiếng cắt ngang, ánh mắt ông nghiêm nghị.
“Nha đầu Ngữ Yên chưa gả đi, hai từ gia gia cứ để sau hẳn gọi.”
Tiêu Huyền cười khổ, đối mặt với kẻ địch bao vây, y cũng chưa từng có cảm giác thấp thỏm như thế này.