[Tần Xuyên đã chết, ta đã trà trộn vào đám bọn họ thành công.]
Mạnh Giai Kỳ sau khi thả cho con linh bồ câu truyền tin bay lên trời thì
đứng tại chỗ mặc niệm cho người đồng nghiệp Tần Xuyên một lúc, sau đó
tang thương bước về phía Ninh Ninh và Hạ Tri Châu.
Hai người bọn
họ lặn lội đường xá xa xôi đến đây, sau khi vào trong thành Già Lan thì
lại phải gồng mình căng thẳng đối mặt với mọi loại nguy cơ tiềm tàng ẩn
hiện xung quanh. Thế nên việc cấp bách nhất bây giờ không phải là cứ đâm đầu đi về phía trước mà trước tiên phải kiếm cái gì ăn lấp bụng đã.
Mạnh Giai Kỳ lấy lý do "muốn được ở một mình một lúc cho bình tĩnh lại" mà
lặng lẽ tách đoàn một lúc lâu, lúc về bỗng nhiên ngửi thấy mùi khoai
nướng và thịt nướng thơm lừng. Khoai mật vừa ngọt vừa thơm, một miếng
thịt không biết tên bị Ninh Ninh lấy một cái cành cây xuyên đang qua tỏa ra mùi thơm nức mũi. Một đống thức ăn tỏa hương ngào ngạt làm cho một
người đang mệt mỏi về cả thể xác lẫn tinh thần như nàng thấy mà động
lòng khôn nguôi. Nàng không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng.
"Tu sĩ cũng phải ăn cơm sao?"
Mạnh Giai Kỳ lại giả vờ bày ra vẻ ngây thơ, bước đến gần hỏi: "Ta nghe nói
các đệ tử đều sẽ phải bỏ cơm không ăn* mà hấp thụ linh khí, cũng không
tiếp xúc với đồ ăn của người phàm luôn."
(*Nguyên văn: 辟谷,
nghĩa là "Bỏ không ăn cơm" (nói về những người tu Phật giáo) để chuyên
chú vào việc tu hành. "Tịch": bỏ, "Cốc": lúa)
"Bỏ cơm không
ăn hả? Ở Huyền Hư Phái cũng có chuyện đó." Hạ Tri Châu đang dùng tay bóc vỏ khoai, khoai nướng nóng hôi hổi làm hắn vừa bóc vừa luôn miệng xuýt
xoa, nghe nàng ta nói như vậy thì ngẩng đầu lên đáp: "Nhưng đấy là bởi
vì mấy đồ ở nhà bếp vừa đắt vừa không ngon! Mãi mới có cơ hội xuống núi
một lần, ai có thể chống cự lại được sức hấp dẫn của thức ăn ngon chứ?
Linh khí trời đất cái quần què gì, nhấm nháp dư vị ở đầu lưỡi mới là
tuyệt vời nhất."
Linh khí trời đất... cái quần què gì á? Người này quả nhiên không bình thường.
Các tu sĩ bình thường không từ thủ đoạn để đắc đạo thành tiên. Bọn họ tranh đoạt bảo vật, không ăn không uống, thậm chí có người còn vung đao tự
cung. Thế mà người này lại vì đồ ăn mà vứt linh khí đất trời sang một
bên, đúng là vô cùng kỳ lạ.
"Mạnh cô nương, cho tỷ miếng thịt này nè." Ninh Ninh đưa xâu thịt trong tay cho nàng ta: "Bọn ta đi vội quá
nên không mang theo nhiều đồ dự trữ, thịt thà không có bao nhiêu, xin tỷ lượng thứ."
Mạnh Giai Kỳ nhập vai rất sâu, trưng ra vẻ mặt được
quan tâm mà sửng sốt: "Cảm ơn! Hai vị cứu ta từ trong tay tên hung đồ
kia ta đã rất biết ơn hai vị rồi!"
Dứt lời, nàng nhận xâu thịt, dùng bộ dạng con gái nhà lành đoan trang hiền thục nhẹ nhàng cắn một miếng.
Ninh Ninh không nói dối, lượng thịt dự trữ của bọn họ quả thật rất ít. Xâu
thịt này vừa mỏng vừa ít, nhưng sau khi được nướng trên lửa, mùi vị đậm
đà của nó đã được kích thích đến mức tối đa, khi ăn vào đương nhiên rất
ngon.
Mạnh Giai Kỳ nhấm nháp một hồi lâu lại nghe Ninh Ninh nói: "Mạnh cô nương, mùi vị của nó thế nào?"
Nàng ăn ngay nói thật đáp lại: "Ngon lắm. Đây là thịt gì thế? Vị của nó rất đặc biệt."
Vừa nói xong câu này, Ninh Ninh bỗng híp mắt nhìn nàng. Cơ hồ là dựa theo
bản năng, Mạnh Giai Kỳ thấy sống lưng mình lạnh toát. Nàng có một dự cảm không lành.
Chưa đợi nàng ta chuẩn bị tâm lý, tiểu cô nương nhìn có vẻ ngoan ngoãn xinh đẹp kia bỗng cười nhẹ một tiếng, sau đó nàng
thong thả nói vài câu, giọng như tiếng ma quỷ gọi hồn: "Thịt chim đó.
Nhìn hình dáng của con chim này, chắc là bồ câu nhỉ?"
Thịt chim, bồ câu...
Mạnh Giai Kỳ thấy nghẹn ngang.
Đây không phải là con linh bồ câu mà nàng vừa mới thả hay sao!!!
Linh bồ câu, mi chết ngon miệng quá! Ủa không phải, mi chết thảm quá!!
Hạ Tri Châu đang say mê nướng khoai cũng bớt chút thời giờ gật đầu: "Con
chim toàn thân trắng muốt kia đột nhiên bay qua đỉnh đầu ta. Dù sao thì
cứ ăn được là được, ai thèm quan tâm nó là chim gì. Mạnh cô nương ăn
cũng thấy ngon kia mà."
Mạnh Giai Kỳ nhìn miếng thịt đã bị mình
ăn hết hơn phân nửa, nụ cười cứng đờ đọng lại trên mặt. Nàng cảm thấy
mình sắp không ổn rồi.
Nhưng Ninh Ninh tựa hồ không phát hiện ra
vẻ mặt bất thường đó của nàng, cô vẫn hồn nhiên nói thêm một câu: "Bọn
ta phát hiện ra trên người nó có một tờ giấy, bên trên viết đầy các ký
tự loằng ngoằng, hẳn là thư từ qua lại của đám yêu quái trong thành này. Chỉ tiếc là đống ký tự kia không phải là văn tự bình thường, bọn ta đọc mà không hiểu gì cả."
Mạnh Giai Kỳ trộm vía thở ra một hơi.
Yêu tộc trong thành Già Lan có hệ thống chữ viết riêng của mình, người bình thường đọc sẽ không hiểu. Nếu tin nhắn kia bị hai người này biết được,
chắc chắn nàng ta sẽ toi đời ngay.
"Lần này xuống núi, bọn ta vốn tưởng rằng có tên Yêu tộc nào cả gan hút nguyên khí của bá tánh, gây
rối loạn nhân gian rồi đến đây ẩn náu. Nhưng theo những gì ta quan sát,
những ký tự viết trên tờ giấy kia giống y đúc những chữ được khắc trên
bia đá bên ngoài thành Già Lan, nên có lẽ đó là do kẻ ở trong thành
viết, lại còn có cả bồ câu đưa tin..." Ninh Ninh suy nghĩ rồi nhẹ giọng
nói: "Vậy thì có lẽ trong thành không chỉ có một con yêu quái, hơn nữa
sự tồn tại của chúng rất có khả năng có liên quan chặt chẽ đến tòa thành đã chìm sâu dưới đáy hồ mấy trăm năm này."
Sự thật đúng là như thế.
Mạnh Giai Kỳ vốn tưởng rằng Ninh Ninh chỉ là một cô nương ngây thơ không
hiểu sự đời, nay nghe cô phân tích rành rọt rõ ràng như vậy thì bỗng
nhiên thấy lo sợ, tay lặng lẽ nắm chặt lấy vạt áo. Trong lúc nín thở
lắng nghe, nàng ta lại thấy Ninh Ninh nhắc đến tên mình: "Mạnh cô nương
sống ở ngoại thành, không biết tỷ đã từng nghe đến lời đồn về thành Già
Lan hay chưa?"
"... Ta đã từng nghe thấy gia phụ nhắc về truyền
thuyết thành Già Lan." Nàng ta rè rặt nói từng câu một, cẩn thận như
đang bước đi trên một lớp băng mỏng, nhưng đã trót diễn kịch nên chỉ có
thể cắn răng diễn đến cùng: "Truyền thuyết kể rằng tòa thành này đã từng có thời rất huy hoàng, đây là nơi sinh sống của Yêu tộc, nhưng không
biết vì sao trời giáng hồng thủy, cả tòa thành bị nhấn chìm không sót
lại gì."
Hạ Tri Châu tò mò: "Trời giáng hồng thủy ư? Tại sao lại như vậy?"
Đôi mắt của nữ nhân kia thoáng qua sự thù hận nhưng nhanh chóng bị nụ cười
lấy lòng giả tạo thay thế: "Giai Kỳ làm sao có thể biết được việc đã xảy ra ba trăm năm trước cơ chứ! Thế nên ta không thể trả lời được câu hỏi
này."
"Ta còn nghe nói năm đó thiếu thành chủ tài hoa hơn người,
là thiên tài yêu tu số một số hai trong thiên hạ." Ninh Ninh nói câu này bằng giọng điệu hóng hớt, cuối cùng tiếc nuối than: "Một người vĩ đại
như vậy lại phải chôn thân nơi đáy hồ này, đúng là đáng tiếc thật. Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì nếu nói ai là người có thể giúp thành cổ Già Lan tạo ra kết giới chống đỡ hồng thủy thì chắc cũng chỉ có hắn thôi nhỉ?"
Hạ Tri Châu ngẩng đầu lên nhìn cái lá chắn khổng lồ trên đầu mình, chỉ
thấy nước chảy róc rách, sáng bóng như ngọc, thỉnh thoảng có vài chú cá
bơi qua gợi lên từng con sóng rung động lòng người. Nước bên ngoài kết
giới và sương mù bên trong kết giới phản chiếu ánh sáng mờ ảo, hắn nhìn
mà mê mẩn, không khỏi tự lẩm bẩm cảm khái: "Để chống đỡ hồng thủy mãnh
liệt như vậy nhất định phải tiêu hao rất nhiều linh lực, hắn có thể
chống đỡ được sao?"
"Ai mà biết được."
Ninh Ninh đứng dậy, nhìn về phía đình đài lầu các tinh xảo đằng tây.
Nguyên tác chỉ miêu tả qua loa rằng thiếu thành chủ thành Già Lan đã dùng hết
tu vi cả đời để chống đỡ hồng thủy, nhưng hồng thủy từ đâu mà có, kết
cục cuối cùng của thành Già Lan là như thế nào thì lại không hề đề cập
đến. Nguyên tác cũng chỉ đề cập đến chuyện nam chính Bùi Tịch một đường
quét sạch tất cả chướng ngại, cuối cùng giết chết tên trưởng lão đứng
sau giật dây tất cả mọi chuyện mà thôi, còn vị thiếu thành chủ kia thì
từ đầu đến cuối không hề xuất hiện một lần nào.
Một câu chuyện không đầu không đuôi, thật là kỳ quái.
Huống chi, từ khi trải qua những chuyện trong Cổ Mộc Lâm Hải, Ninh Ninh không khỏi sinh ra nghi ngờ đối với nguyên tác. Cô Cứ cảm thấy hình như có
thứ gì đó vô hình che giấu tất cả mọi chuyện, cố ý không cho cô biết
được chân tướng. Kể từ lúc đó Ninh Ninh đã bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ
xem rốt cuộc mục đích hệ thống phái cô đến đây làm nữ phụ ác độc là để
làm gì.
Nhưng cô nghĩ mãi mà không hiểu.
"Ban nãy tên bắt
cóc cô nương nói với bọn ta rằng phải đi về hướng tây." Ninh Ninh mỉm
cười cầm lấy kiếm Tinh Ngân: "Chỉ cần đi theo chỉ dẫn nhất định sẽ phát
hiện ra điều gì đó."
***
Càng đến gần nơi kia, vẻ u ám
trong đôi mắt của Mạnh Giai Kỳ càng ngày càng tăng lên, khóe miệng nhếch lên với biên độ nhỏ khó có thể phát hiện được. Mục đích các trưởng lão
phái nàng ta đi nằm vùng là để đưa đám tu sĩ này vào chỗ chết.
Kể từ khi cư dân sống trong thành dần dần thức tỉnh, để đề phòng người
ngoài đi vào, yêu tộc đã đặt rất nhiều trận pháp nguy hiểm ở trong thành Già Lan. Trận pháp bọn họ sắp phải đối mặt chính là một trong những
trận pháp nguy hiểm nhất: "Thập Phương Sát trận". Trận nào tên nấy, đầu
tiên trận pháp sẽ dùng ảo cảnh che mắt vây người trong trận trong một
khoảng không, làm cho bọn họ không thoát ra ngoài được, mà trong trận
pháp nơi nào cũng có nguy hiểm, chỉ cần bước sai một bước là tai họa
khôn cùng sẽ lập tức đổ ập xuống đầu.
Mạnh Giai Kỳ cười thầm
trong lòng. Nàng ta chỉ cần lừa hai người này vào trong trận rồi chỉ sai đường cho bọn họ, đến khi bọn họ lầm đường lạc lối thì biến mất thần
không biết quỷ không hay... Sẽ chẳng ai phát hiện ra nữ nhân đi cuối
cùng trong đoàn rốt cuộc đã biến mất từ lúc nào.
Đã đến gần Thập Phương Sát trận.
"Kỳ lạ quá, sao nơi này lại có sương mù thế này?"
Hạ Tri Châu nhíu nhíu mày, mũi ra sức hít hít ngửi ngửi: "Còn có cả mùi hương nữa... Đây là mê hương hay là huân hương thế?"
Ninh Ninh ngừng thở, nhìn quanh một vòng.
Sương mù giống như một vong linh quỷ mị không có hình dạng cụ thể từ bốn phía tỏa ra lấp kín khắp cả vách tường và khe đất. Phòng ốc, cây cối chỉ còn là những cái bóng đen đặc lấp ló trong sương mù nhìn mà lạnh cả người.
Chóp mũi thoang thoảng một mùi hương không biết tên, cô không dám manh
động, chỉ đành tập trung quan sát những biến hóa xung quanh.
"Đây là cái gì?" Mạnh Giai Kỳ run bần bật kêu một tiếng rồi ôm chặt cánh tay của Hạ Tri Châu đang đứng bên cạnh. Không ngờ Hạ Tri Châu lại vô cùng
nhát gan, tưởng mình bị nữ quỷ bò lên người, hắn hai mắt trợn to cả
người cứng đờ, thét lên một tiếng quỷ khóc sói gào nghe còn sợ hơn cả
tiếng kêu ban nãy của nàng ta rồi đột nhiên vung tay đẩy nàng sang bên
cạnh.
Mạnh Giai Kỳ bị đẩy văng đi như một quả bóng bàn rồi rơi bụp một cái xuống đất.
Hạ Tri Châu đỏ mặt bước lên tùm lấy tay phải của nàng định đỡ nàng dậy,
không ngờ Mạnh Giai Kỳ lại thét một tiếng chói tai: "Đừng! Trật khớp rồi trật khớp rồi! Aaaaa!!"
Hắn xịt keo không dám động đậy nữa.
Mạnh Giai Kỳ tức run cả người, hận không thể băm vằm hai tên đáng ghét này
ra thành ngàn mảnh, nhưng sợ lỡ dở kế hoạch, nàng chỉ đành cười nén
giận: "Không sao."
Không sao cái con khỉ! Đau chết bà đây rồi!
Kịch bản trong đầu nàng đã từ "Hướng dẫn bồi dưỡng tự thân của gián điệp"
biến thành "Hướng dẫn làm thịt nướng xiên tre", thậm chí nàng còn bắt
đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nên ướp ngũ vị tên này như thế nào cho ngon
nhất rồi đây này.
Bây giờ bọn họ đã vào trong trận mà nàng lại
biết đi đường nào thì chết không phải nghi ngờ, thế nên bây giờ chỉ cần
mồm loa mép giải lừa gạt hai người này bước vào là xong.
Mạnh Giai Kỳ ngậm bồ hòn làm ngọt, vừa định lên tiếng thì thấy hai mắt Ninh Ninh sáng ngời, reo lên khe khẽ: "Bùi Tịch!"
... Bùi Tịch? Bùi Tịch là kẻ nào?
Nàng chật vật ngẩng đầu, đột nhiên chạm phải một đôi mắt lạnh lẽo.
Bùi Tịch nhìn như còn thảm hơn đám Ninh Ninh một chút. Trường kiếm trong
tay hắn đã rút ra khỏi vỏ, máu tươi tụ thành dòng men theo lưỡi kiếm nhỏ tong tỏng trên mặt đất. Khuôn mặt và mu bàn tay hắn đều dính tia máu
dạng phun, có vết đã khô biến thành màu đỏ sậm càng làm cho khuôn mặt
thon gầy tái nhợt hiện ra vài phần âm u. Nhìn hắn giống như một cơn gió
cuốn đầy mùi máu tươi, cũng giống một con sói cô độc vừa mới trải qua
một trận chém giết ác liệt. Tóm lại là sát khí đằng đằng, không hề có
dáng vẻ sáng sủa đường hoàng của đệ tử danh môn chính phái.
Vừa
nhìn thấy Mạnh Giai Kỳ, thiếu niên tên Bùi Tịch kia bỗng nghiêm mặt lại, trường kiếm trong tay rít lên chói tai. Theo bản năng, Mạnh Giai Kỳ cảm nhận được uy hiếp và sát ý.
"Đừng đừng đừng! Đừng kích động!"
Ninh Ninh vừa nhìn đã biết hắn muốn ra tay với Mạnh Giai Kỳ nên nhanh chóng
truyền âm giải thích thân phận và ý đồ của nữ nhân này cho hắn, cuối
cùng lời ít ý nhiều nói với hắn: "Bây giờ chỉ có Mạnh Giai Kỳ là người
biết lối ra của trận pháp nên nếu muốn đi ra ngoài thì bây giờ chúng ta
vẫn chưa ra tay với nàng ta được."
Sau khi truyền âm, cô ho nhẹ
một tiếng rồi kéo tay áo Mạnh Giai Kỳ: "Mạnh tiểu thư, đây là sư đệ của
ta, Bùi Tịch. Tiểu sư đệ, vị tiểu thư Mạnh Giai Kỳ này sống ở ngoại
thành, vô ý lạc vào đây, chúng ta giúp được chút nào thì hay chút nấy.
Vết máu trên người đệ là sao vậy?"
Cô nói xong lại nghĩ: Kỳ lạ
quá, sao cô lại gặp Bùi Tịch ở đây? Nguyên tác có nhắc đến nơi này sao?
Hơn nữa bộ dạng Bùi Tịch bây giờ khác nguyên tác một trời một vực. Ninh
Ninh nhớ đáng lý ra hắn nên vượt qua cửa này mà vẫn còn chỉnh tề nguyên
vẹn chứ không phải máu me đầy người như thế này.
"Nơi này là Thập Phương Sát trận."
Lệ khí dưới đáy mắt Bùi Tịch ảm đảm đi một chút. Hắn nhẹ giọng nói: "Bốn
phương tám hướng toàn là sát khí, gần như con đường nào cũng có ám khí,
coi rối, ảo ảnh và tàn hồn của hung thú. Nếu muốn bước ra khỏi trận pháp này, ngoại trừ giải trận thì chỉ còn một cách duy nhất."
Không thể nào.
Trái tim của Mạnh Giai Kỳ cơ hồ đã ngừng đập trong chớp mắt.
Không thể nào lại có người muốn dùng cách thứ hai đó được.
Nàng nhìn Bùi Tịch bằng ánh mắt phức tạp.
Hắn mặc một thân màu đen nên không nhìn ra bao nhiêu vết máu, nhưng vết
thương ở mặt và cánh tay đã thể hiện rõ ràng rằng hắn nhất định vừa trải qua mấy phen khổ chiến. Bất chợt, giọng nói lành lạnh của thiếu niên
lại truyền vào trong màng nhĩ làm nàng không khỏi lạnh sống lưng: "Chỉ
cần chết cái chết để ngăn cái chết, lấy cái chết để phá trận, tức là
giết chết tất cả sát khí ở mười phương là có thể thành công thoát ra
ngoài."
Chỉ cần?
Bao nhiêu ải đoạt mệnh như vậy mà ngươi lại dùng hai chữ đơn giản như vậy để khái quát sao?
Nhưng Bùi Tịch quả thật đã làm như vậy.
Mạnh Giai Kỳ chửi thầm trong lòng. Hay lắm, đó giờ nàng mới gặp được tổng
cộng ba người của Huyền Hư kiếm phái. Một tên ngốc, một kẻ lừa đảo, bây
giờ lại thêm một tên điên.
Gì mà dùng cái chết để ngăn cái chết,
dùng cái chết để phá trận... đến ma tu cũng không dám nói như vậy có
biết không hả!!! Có biết Thập Phương Sát là gì không? Mỗi bước đi đều là một cửa tử, bốn phương tám hướng đều là những thứ nguy hiểm có thể lấy
mạng người. Nhưng tiểu tử này lại muốn giết sạch đám sát khí đó?
Không hổ là kiếm tu, đám người này không lúc nào không dùng hành động nói cho nàng biết rằng thiên hạ này nơi nào cũng có bất ngờ đang chờ.
Trong lúc Mạnh Giai Kỳ đang bận khiếp sợ thì Ninh Ninh lại cau mày tiến đến
gần Bùi Tịch rồi đưa cho hắn một cái khăn tay: "Mau lau hết máu đi. Muốn lấy một chọi mười? Đệ cũng gan to phết nhỉ, nếu xảy ra chuyện ngoài ý
muốn thì phải làm sao bây giờ? Nơi này rộng lớn như vậy, nếu không có
người tiếp ứng, đệ..."
Cô nói đến đây thì ngừng lại, xụ mặt bổ
sung: "Ta không phải đang lo lắng cho đệ đâu. Nếu đệ xảy ra chuyện gì,
sư tôn nhất định sẽ mắng ta."
Bùi Tịch không nhìn nàng nữa. Hắn
vốn định giơ tay ra nhận lại cái khăn nhưng đột nhiên lại phát hiện bàn
tay mình ươn ướt: hắn liều mạng phá vòng vây mà thoát ra nên bàn tay đã
nhuốm đầy máu tươi từ lúc nào.
Hắn trước tay tính tình lạnh nhạt
thẳng thắn, cho dù là rút kiếm hay là trừ ma đều vô cùng quyết đoán. Thế nhưng không biết tại sao vào giờ phút này hắn lại chần chừ, đầu ngón
tay hơi cử động nhưng cuối cùng lại dừng lại trên vạt áo màu đen đơn
bạc.
Ninh Ninh thấy hắn không phản ứng lại thì theo bản năng cúi
đầu nhìn cái tay trái đang giấu đằng sau của Bùi Tịch. Lúc cô nhìn thấy
hắn đang lén lút chà chà lau lau tay mình thì không nhịn được cười ra
thành tiếng.
"Cái khăn này vốn định tặng cho đệ dùng để lau máu, không cần phải câu nệ nhiều như vậy."
Cô không ngờ nhóc con này lại nghĩ nhiều như vậy bèn cầm khăn tay xoa xoa
lên vết máu bên sườn mặt hắn. Khăn tay vốn đang trắng tinh bỗng nhiên
thấm một vệt đỏ, thiếu niên như ngừng thở, hàng mi dài nhẹ run run.
"Đệ xem, bây giờ nó cũng dính máu rồi đấy thôi."
Thấy vết máu trên mặt Bùi Tịch bị mình lau lem nhem như mèo rửa mặt, Ninh
Ninh bèn một tay cầm lấy tay trái của hắn, một tay đặt khăn vào trong
tay hắn, nói: "Đệ tự lau đi."
Mạnh Giai Kỳ bên này thấp thỏm nghe bọn họ nói chuyện xong, cuối cùng mới nhỏ giọng mở miệng: "Không cần
phiền toái như vậy đâu."
Tiểu tử này nhìn như một con chó điên,
nếu để hắn chạy loạn khắp nơi, nói không chừng đánh bậy đánh bạ lại tìm
được đúng lối ra mất. Bởi vậy nàng quyết định ra tay trước, nói cho bọn
họ biết một con đường mà sau khi bước vào thì sẽ phải chết không hề nghi ngờ: "Gia gia của ta đã từng dạy cho ta kỳ môn độn giáp và thuật phong
thủy bát quái, chắc là cũng có thể phá được trận pháp đó... Ta đã quan
sát rồi, cái trận pháp này chỉ có mỗi một lối ra mà thôi."
Nàng nói đoạn chỉ vào một cái ngõ nhỏ sâu không thấy điểm cuối, giọng điệu chắc như đinh đóng cột: "Chính là lối này."
Hạ Tri Châu bán tín bán nghi: "Cô chắc chứ?"
"Nếu như không phải, vậy thì chúng ta có thể dùng cách mà Bùi công tử nói,
vượt năm ải chém sáu tướng mà mở ra đường máu, không phải như vậy cũng
có thể thoát khỏi trận pháp hay sao?" Mạnh Giai Kỳ không chút do dự đáp
lại: "Ba vị đều là những đệ tử xuất sắc nhất, chắc sẽ không đến nỗi bị
những cơ quan trong trận pháp làm khó chứ?"
Tốt lắm, giờ chính là lúc chờ bọn họ sập bẫy.
Đệ tử chính pháp trước nay đều rất tự cao, chỉ cần bị khiêu khích một chút là sẽ bất chấp làm theo lời nàng ta. Huống chi hiện tại bọn họ cũng
không có cách nào khác ngoài tin vào lời nói dối của nàng. Đến lúc đó
nàng đi cuối hàng rồi lẳng lặng rời đi, đám người này chắc chắn sẽ phải
bỏ mạng.
"Hình như chúng ta cũng không còn cách nào ngoài cách
này cả." Ninh Ninh nhìn bốn phía, chỉ thấy sương mù càng ngày càng dày,
bên tai là tiếng gió rít gào và tiếng thú dữ gầm vang, ở đây lâu thêm
một khắc, bọn họ càng nguy hiểm thêm một phần.
Mạnh Giai Kỳ nén cười gật đầu, lại nghe Ninh Ninh tiếp tục nói: "Vậy làm phiền Mạnh cô nương đi trước dẫn đường cho bọn ta đi."
Mạnh Giai Kỳ:?
Mạnh Giai Kỳ:???
Từ từ, nha đầu này đang nói cái gì vậy?
Để nàng đi trước dẫn đường, nàng còn chạy trốn kiểu gì nữa? Các ngươi
đường đường là đệ tử của Huyền Hư kiếm phái mà lại để cho một cô nương
bình thường lấy thân mạo hiểm làm lá chắn cho các ngươi hả?
Mình có thể cư xử như những người bình thường được không?
Mạnh Giai Kỳ cắn chặt răng, nhẹ giọng làm nũng: "Đi đầu tiên nguy hiểm lắm, ta sợ!"
Ninh Ninh đáp rất đường hoàng: "Bọn ta lo lắng cho Mạnh cô nương nên mới muốn đi sau bọc hậu, đảm bảo an toàn cho tỷ mà."
"Thế này hình như không ổn lắm đâu." Mạnh Giai Kỳ cười chua xót: "Thập
Phương Sát trận vô cùng nguy hiểm. Nếu để ta đi đầu tiên, nhỡ đâu gặp
phải yêu vật nào đó... thì phải làm sao?"
Nàng vừa nói dứt lời đã nghe thấy tiếng trường kiếm tra vào vỏ leng keng vang dội. Tên tiểu tử
mặc đồ đen kia cười nửa miệng, lệ khí dưới đáy mắt như nhiễm máu đỏ
tươi, đến ánh mắt cũng tỏa ra tử khí âm trầm: "Bây giờ cô nương nằm
trong tay bọn ta cho nên không có lí do để cò kè mặc cả đâu."
Mạnh Giai Kỳ:...
Suýt chút nữa đã quên mất tên điên này rồi.
Ninh Ninh là kiểu miệng nam mô bụng bồ dao găm, tuy nàng lúc nào cũng tươi
cười nhưng rất khó nhìn thấu những toan tính che giấu bên dưới nụ cười
đó. Bùi Tịch lại hoàn toàn khác. Hắn hung tàn một cách ngang nhiên, vẻ
lạnh lùng cũng hoàn toàn không thèm che giấu. Ánh mắt hắn có vẻ trào
phúng, hơn nữa câu vừa rồi quả thực đang trực tiếp nói cho nàng ta biết: "Ta không phải người tốt."
Nhưng ngươi không phải ma tu cũng
không phải yêu, ngươi là đệ tử danh môn chính phải đấy! Đây là chuyện là một đệ tử chính phải có thể làm hay sao?
Ninh Ninh liếc hắn một
cái, thở dài: "Sư đệ, đệ đừng dọa Mạnh tiểu thư. Một nữ tử yếu đuối như
tỷ ấy đặt trong hoàn cảnh nguy hiểm như thế này chắc chắn rất sợ hãi. Để ta an ủi tỷ ấy một phen, Mạnh tiểu thư nhất định sẽ hiểu được nỗi lòng
của chúng ta."
Bùi Tịch lạnh mặt nhìn thẳng vào nàng ta: "Nểu nàng ta cứ mãi mê muội không tỉnh ngộ như vậy, có giữ lại cũng vô dụng."
Khóe miệng Mạnh Giai Kỳ giật giật.
Đừng tưởng rằng nàng không nhìn ta hai người này một người đang đóng vai
người tốt một người đang đóng vai kẻ ác! Các ngươi thật không hổ là đồng môn, lại còn hợp tác với nhau luôn đúng không!
Trời xanh chứng
giám, trước khi nhận nhiệm vụ nằm vùng, Mạnh Giai Kỳ từng vô số lần
tưởng tượng ra cảnh mình rút lui một cách uy phong lẫm liệt còn đám tu
sĩ này sau khi phát hiện ra bị nàng chơi xỏ thì tức muốn hộc máu. Nhưng
hôm nay ba tên tu sĩ Kim Đan này không biết xấu hổ mà ép thiếu nữ vô tội đứng ra làm lá chắn hình người, rốt cuộc ai mới là phản diện vậy?!
Ninh Ninh nhìn khuôn mặt Mạnh Giai Kỳ lúc xanh lúc trắng là đủ hiểu con
đường ban nãy nàng ta chỉ chính là đường chết. Đây là lý do mà cô giữ
nàng ta lại bên người. Trong bốn người chỉ có nàng ta hiểu rõ thành Già
Lan trong lòng bàn tay, một khi gặp những cơ quan trong trận pháp như
hiện tại, Mạnh Giai Kỳ đương nhiên không thể nào hi sinh thân mình bước
vào đường chết được. Chỉ cần dùng mưu mẹo một chút là có thể làm nàng ta bất đắc dĩ nói ra con đường chính xác.
"Mạnh cô nương đừng sợ, ta đã nghĩ đường lui cho tỷ từ lâu rồi."
Ninh Ninh lẳng lặng nhớ kỹ cái ngõ nhỏ này, ngoài miệng lại ôn tồn nhỏ nhẹ
an ủi nàng: "Nếu gặp phải nguy hiểm, tỷ cứ việc chạy thẳng đến chỗ nào
tối tăm không có ánh sáng, sau khi sửa sang lại quần áo thì nằm yên một
chỗ, cứ như vậy..."
Mạnh Giai Kỳ lúc này đã không còn có mấy
miếng lý trí, sau khi nghe xong thì miễn cưỡng đáp lại một câu: "Như vậy thì yêu vật kia sẽ tưởng rằng ra đã chết rồi sao? Nhưng ai sẽ đi tin
cái cách che mắt vụng về này chứ?"
"Ai bảo đây là kế che mắt?"
Ninh Ninh nghiêm túc nhìn thẳng vào nàng ta, nói rất có tình có lý: "Ý của
ta là nếu Mạnh cô nương chết trong tư thế đó thì di thể sẽ không bị phân hủy quá nhanh, nhìn có vẻ mỹ quan thêm một chút. Con gái ai cũng yêu
cái đẹp mà!"
Mạnh Giai Kỳ:...
Khuôn mặt Mạnh Giai Kỳ nhăn như một quả mướp đắng, ruột gan đã thắt lại như cái bánh quai chèo.
Giờ nàng ta đã hiểu, lời đám kiếm tu này nói không có câu nào là lời của
con người bình thường có thể nói ra được cả. Kiếp trước rốt cuộc nàng đã gây ra tội ác tày trời như thế nào mới gặp được đám người này?
Mạnh Giai Kỳ vừa nhọc người vừa mệt đầu. Bây giờ nàng thật sự rất muốn gào lên một tiếng: "Tất cả cút hết cho ta!"
Nhưng nàng ta không còn cách nào khác nữa. Nơi này có một tên ngốc đầu óc
không bình thường, một kẻ miệng cười nhưng lòng dạ độc ác, còn có một
tên sát thần cả người đầy lệ khí. Ba tên này đang nhìn chằm chằm nàng
như hổ rình mồi. Nàng chỉ có thể hít sâu một hơi, dùng giọng nói run rẩy miễn cưỡng cười nói: "Ninh cô nương, chẳng lẽ mỹ nhân xinh đẹp nào cũng đều tàn nhẫn như cô sao?? Cái miệng xinh đẹp này của cô sao có thể nói
ra những lời vô nhân đạo như vậy cơ chứ!"