Trên đường đi, Hạ Tri Châu thấy chán quá nên
lại lôi thư ủy thác ra đọc lại một lần rồi hỏi một cách hết sức nghi
ngờ: "Thật sự có tòa thành nào ở dưới đáy hồ sao?"
Vị sư tôn
không đáng tin cậy kia của hắn thường xuyên không thấy tăm hơi đâu, thế
nên các đệ tử dưới trướng ông đều biến thành đám trẻ cù bất cù bơ hết
cả. Các trưởng lão khác thấy không đành lòng nên thường xuyên giúp đỡ
bọn họ, lúc thì lén lút, lúc thì công khai. Bây giờ Thiên Tiện Tử lại
được người khác nhờ cậy nên hắn cũng được xuống núi theo để trải đời.
Đừng trông Thiện Tiện Tử cứ lúc nào nhìn thấy Hạ Tri Châu là lại đằng
hắng dọa dẫm hắn, kỳ thật trong đám đệ tử của Lý Vong Sinh thì Thiên
Tiện Tử thích hắn nhất. Người này độc mồm độc miệng nhưng bụng dạ lại
rất tốt, là một người trong ngoài bất nhất chuẩn chỉnh như sách giáo
khoa.
Bây giờ Hạ Tri Châu đang đi trong rừng cây cùng Ninh Ninh,
Trịnh Vy Ỷ và Bùi Tịch. Những tán cây chưa từng được cắt tỉa đan vào
nhau tạo thành những khoảng bóng râm xanh thẫm. Ninh Ninh ngắm nghía cái dây trang trí treo trên chuôi kiếm, nói bằng giọng suy tư: "Hình như là ba trăm năm trước tòa thành này đã bị lũ lụt nhấn chìm thì phải."
Cô ngừng lại một lúc rồi lại nói tiếp: "Điều muội quan tâm là bá tánh đi
vào trong tòa thành cổ nằm dưới đáy hồ này hô hấp như thế nào cơ."
Quy định của Huyền Hư Kiếm Phái có ghi rõ, đệ tử nào đạt đến Kim Đan là có
thể xuống núi rèn luyện, hàng yêu trừ ma. Mà nay tuy rằng ma tộc mai
danh ẩn tích, những yêu ma quỷ quái làm nhiễu loạn thế gian lại vẫn còn
rất nhiều. Bọn chúng có kẻ thì nghênh ngang làm xằng làm bậy, có kẻ thì
chui lủi ở nơi nào đó để lấy lại sức, thỉnh thoảng lại mò ra làm chuyện
xấu, làm cho cuộc sống của bá tánh không được yên ổn.
Thành Già Lan mà bọn họ sắp đến cũng là một nơi như vậy.
Vài trăm năm trước, thành Già Lan chìm xuống mặt nước, từ đó nơi này đã trở thành một nơi bí ẩn, rất khó để tìm ra. Mấy ngày trước có một người
tiều phu vô tình đi qua nơi này rồi rơi xuống hồ. Hắn vốn tưởng mình
phen này đi đời nhà ma rồi, ai dè sau khi chìm xuống nước một lúc thì cơ thể đột nhiên nhẹ bẫng, cũng không có cảm giác bị nước bao quanh nữa.
Hóa ra ở dưới đáy hồ kia có một tòa thành cổ trống huếch trống hoác. Một lá chắn vô hình ngăn cách giữa thành cổ và nước hồ làm cho tòa thành
kia không khác gì những tòa thành ở trên mặt đất, cho dù người kia đang
đứng ở dưới đáy hồ thì cũng có thể hô hấp như bình thường.
Tiều
phu lấy làm kinh hãi. Trong nỗi sợ hãi, khát vọng sống của hắn đột nhiên bộc phát. Nhân lúc cơ thể vẫn còn một nửa đang lơ lửng trong nước, hắn
vội vàng dùng hết sức bình sinh mà bơi về. Người khác rơi xuống nước ai
cũng liều mạng mà thoát khỏi nước, chắc hắn là kẻ đầu tiên vội vàng đâm
đầu xuống nước chạy trối chết như này.
Sau khi tiều phu bơi chó
về bờ thì đã về nhà kể lại cho vợ và con nghe cái chuyện không thể tưởng tượng này. Nhưng chưa đợi đến khi câu chuyện được truyền đến tai hàng
xóm láng giềng thì một sự việc còn kỳ lạ hơn đã xảy ra: Một số người
trong thành bỗng nhiên trở nên rất bất bình thường, họ giống như những
cái xác không hồn lúc nào cũng chực chờ để tấn công người khác, ngoại
trừ việc này ra thì chẳng làm gì khác nữa. Người trong thành đi mời đạo
sĩ đến thì phát hiện ba hồn của bọn họ đã mất mất bảy phách, nguyên thần đã bị trộm từ lúc nào.
"Có lẽ là có yêu quái trốn ở dưới nước."
Trịnh Vy Ỷ bình tĩnh phân tích: "Như vậy vừa không bị người ta phát hiện ra vừa có thể vào thành ăn hồn phách của người khác, có thể nói là một
công đôi việc."
Hạ Tri Châu gật đầu, điên cuồng nịnh nọt: "Không
hổ là sư tỷ! Ta nghe nói Trịnh sư tỷ năm nào cũng xuống núi hàng yêu trừ ma, nhất định tỷ đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm nhỉ?"
Trịnh Vy Ỷ bình thản liếc hắn một cái.
Nàng vốn thuộc loại người cao ngạo từ trong cốt cách, mặt mày lại lạnh lùng
xa cách như núi cao, bây giờ đang mặc nam trang lại càng trông hiên
ngang oai hùng, đẹp đến mức nhìn không rời mắt được. Nhưng trong nháy
mắt, mỹ nhân đã thấp giọng chửi thề một tiếng: "Chết tiệt, nếu không
phải muốn trốn học thì ai thèm ra ngoài bôn ba khổ sở như vậy chứ. Thi
thi thi, cmn cả ngày chỉ thi với thố! Ta cứ nhìn thấy đám trưởng lão đó
là lại đau đầu. Chẳng lẽ ngủ trong giờ học là lỗi của ta sao!"
Một cô nương xinh đẹp như vầy mà sao lại có cái mỏ hỗn hào như thế chứ!
Trịnh Vy Ỷ là học sinh đội sổ có thâm niên, chẳng khác gì đám học sinh đi thi lại đại học cả, thua năm nào thì thi lại năm ấy, càng trượt càng thi.
Cảm xúc vui buồn lẫn lộn này làm cho một tên học dốt như Hạ Tri Châu cảm thấy đồng cảm nên sau khi nghe nàng nói xong, hắn thở dài một hơi:
"Chắc chắn không phải lỗi của chúng ta! Mọi người đều biết nguyên nhân
của việc cứ đọc sách là buồn ngủ chính là do trường học là nơi "giấc mơ" bắt đầu mà!"
"Chuẩn không cần chỉnh!" Ninh Ninh gật đầu: "Một
tiết dài hơn một năm, cuối tiết học sinh sắp ngáp ngáp đến nơi rồi thầy
cô còn cố giảng thêm một lúc, cả lớp ai cũng như sắp khóc đến nơi."
Trịnh Vy Ỷ vô cùng đồng cảm: "Một người thì cuồng hoan, một đám người thì chết lặng."
Hạ Tri Châu rất ăn ý mà tiếp lời: "Ban cho ta mộng đẹp, lại khiến ta bàng
hoàng tỉnh giấc*. Nhắm mắt một cái, lúc mở mắt ra đã thấy hết ngày rồi."
(*Lời bài hát "Dễ cháy dễ phát nổ" - Hoa Thần Vũ)
Thấy câu chuyện đang có chiều hướng phát triển thành đại hội giao lưu tình
cảm của những học sinh dốt, Bùi Tịch lặng lẽ nhìn đám người bên cạnh
mình rồi mím môi theo bản năng. Sau đó vô tình chạm mắt với Ninh Ninh,
hắn bỗng giật mình lúng túng.
"Đừng lo." Ninh Ninh cười: "Bọn ta cũng không bắt đệ tiếp lời mà. Ta nghe nói đệ lúc trước lúc nào cũng đứng nhất nhỉ?"
Nguyên chủ và Bùi Tịch bái nhập sư môn cùng một năm nhưng đệ tử nội môn và
ngoại môn không học cùng một chỗ. Cô biết hắn học rất giỏi là vì tiểu
thuyết đã từng miêu tả qua vài câu. Số lượng đệ tử ngoại môn rất nhiều,
bọn họ lại đến từ khắp mọi nơi, người tài nhiều vô kể. Giữa một đám
người như vậy mà năm nào Bùi Tịch cũng đứng nhất quả thật là rất cừ
khôi.
Hắn nghe vậy thì ngẩn ra, hơi nhìn sang hướng khác, hàng mi dài dưới ánh
mặt trời hơi run run che khuất đi vẻ âm u trong đáy mắt: "Vẫn kém sư tỷ
nhiều lắm."
Thừa Ảnh lại bắt đầu chem chép chem chép cái miệng:
"Sao nàng lại biết năm đó ngươi đứng đầu? Có khi nào Ninh Ninh từ ngày
đó đã bắt đầu để ý đến ngươi rồi không?"
Bùi Tịch hơi nóng nảy: "Trật tự đi."
Nhưng mà Thừa Ảnh vốn không quan tâm đến hắn. Hắn cười khà khà hệt như một
người cha già tám chục tuổi cuối cùng cũng đợi được đến ngày con gái
xuất giá vậy: "Đừng xấu hổ mà, chúng ta việc nào ra việc đó chứ!"
"Hóa ra tiểu sư đệ lại giỏi giang như vậy sao!"
Trịnh Vy Ỷ hai mắt sáng như đèn pha, thảm thiết kêu lên: "Sư đệ! Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp! Đệ có điều không biết, lúc nhỏ sư tỷ
từng bị ngã nên đầu óc có di chứng, một nửa bộ não tạm ngừng phát triển. Cái khối óc nhỏ bé còi cọc này của ta thật sự không thể nào chứa một
đống sách vở đề thi như vậy. Hay là..."
Nàng càng nói càng kích
động, miệng cười đến tận mang tai: "Hay là đệ mặc nữ trang thay ta đi
thi một lần đi! Nhìn tiểu sư đệ cũng thuộc loại trầm ngư lạc nhạn bế
nguyệt tu hoa, chắc chắn có thể qua mắt được mấy ông già kia!"
Hạ Tri Châu vốn đang dừng lại uống nước cho đỡ mệt, mới nghe nàng nói được một nửa thì phun hết nửa ngụm nước trong miệng ra, đến lúc nàng nói hết câu thì nửa còn lại sặc hết trong cổ họng làm hắn ho như cuốc mất một
hồi.
Ninh Ninh nhìn hắn vẻ thông cảm. Chưa kịp nói gì thì cô đã nghe thấy Trịnh Vy Ỷ reo lên: "Chúng ta tới rồi!"
Cô vừa nhìn lên thì thấy một cái hồ vô cùng rộng lớn. Cái hồ này tên là
"Thiên Hác"*, nghe nói lý do là bởi vì cho dù đang ngự kiếm phi hành cao bao nhiêu thì chỉ cần cúi đầu cũng có thể nhìn thấy nó. Nước hồ rất
xanh, mặt hồ rất rộng, ban ngày từ xa nhìn lại không trông khác gì một
vết nứt sâu hoắm ở phía chân trời.
(*天壑 - Thiên Hác có nghĩa là "ao trời")
Bốn bề gió êm sóng lặng, mặt hồ đến gợn sóng cũng chẳng có, nhìn rất giống
một cái gương bầu cực đại. Ánh mặt trời rơi xuống mặt nước rồi vỡ tan
thành từng mảnh sáng bạc li ti nom như những linh hồn không ngừng biến
đổi hình dạng, không ngừng du đãng khắp nơi. Nếu chỉ nhìn thôi thì không một ai có thể liên tưởng được cảnh tượng yên bình này với câu chuyện
thành cổ ma quái cùng với những đợt sóng ngầm mãnh liệt bên dưới mặt hồ.
Trịnh Vy Ỷ thân là đại sư tỷ, bối phận cao nhất, thế nên đương nhiên phải
gánh vác trách nhiệm chỉ huy: "Chúng ta niệm một phép chống nước rồi
xuống đó đi."
Mọi người đồng loạt làm theo. Ninh Ninh rất bình
thản, lòng sáng như trăng. Cô đã đọc nguyên tác, đương nhiên biết tiếp
theo sau đây sẽ xảy ra chuyện gì.
Trịnh Vy Ỷ đoán đúng hơn phân nửa. Quả thật có yêu quái sống ở dưới nước, nhưng không phải là một con, mà là một đám.
Thành Già Lan đã từng là nơi Yêu tộc sinh sống. Năm đó nước lũ đến quá đột
ngột, thiếu thành chủ đành phải dùng tất cả tu vi của mình tạo thành một lá chắn dưới nước, dùng linh khí duy trì kết giới bảo vệ cả thành. Sau
đó thiếu thành chủ kiệt sức rơi vào hôn mê, đám yêu quái trong thành bị
ảnh hưởng bởi linh lực va chạm nên cũng rơi vào giấc ngủ say, mấy năm
gần đây chúng mới dần dần tỉnh lại nên bèn tìm cách đánh thức thiếu
thành chủ. Cách để đánh thức thiếu thành chủ đương nhiên là cướp đoạt
hồn phách của người trong thành để tạo ra sức mạnh nuôi dưỡng linh lực
rồi.
Tìm kiếm thành cổ của yêu tộc, ngăn cản bọn chúng tiếp tục
cướp hồn phách của con người, nghe qua thì thấy cũng thường thôi, không
phải là nhiệm vụ gì khó khăn lắm. Nhưng Ninh Ninh biết nhiệm vụ lần này
chắc chắn không đơn giản.
Sau khi niệm chú tránh nước, bốn người bèn đi xuống hồ Thiên Hác.
Quang cảnh dưới nước vô cùng trong xanh, từng con sóng và những chú cá thong
thả bơi qua trước mắt. Ánh mặt trời chiếu xuống làm người ta nhìn rõ
từng con sóng nước, xung quanh bốn bề yên tĩnh, dưới chân là đáy hồ đen
kịt trông giống như hốc mắt trống rỗng và u ám của một con thú khổng lồ.
Cô bỗng nhiên nghe thấy giọng Trịnh Vy Ỷ truyền âm, giọng nói không được
bình thản như ban nãy mà tràn đầy vẻ hoảng hốt và kinh ngạc: "Nguy rồi,
thứ trồi lên từ đáy hồ kia... có phải lốc xoáy không thế?!"
Tình
huống không được khả quan cho lắm, Ninh Ninh vội vàng nhìn về phía đó.
Xoáy nước dưới chân cô giống như một con thú khổng lồ đã ngủ say rất
lâu, bây giờ đột nhiên mở bừng mắt. Nước tụ lại thành một cái phễu màu
trắng đục, đánh úp về phía bọn họ nhanh như chớp.
Một tiếng nổ trầm trầm vang lên bên tai, Ninh Ninh nắm chặt kiếm Tinh Ngân bên hông.
Nhiệm vụ lần này chắc chắn không đơn giản, bởi vì ngay từ lúc bắt đầu bọn họ
sẽ bị xoáy nước chia cắt mỗi người một nơi, sau đó không thể nào không
tự mình đi đối mặt với những nguy hiểm rình rập bên trong thành cổ.
***
May mà có linh khí hộ thể và thuật tránh nước, Ninh Ninh mới không bị chết
đuối hoặc bị xoáy nước làm cho hôn mê. Xoáy nước kèm theo sóng triều
cuồn cuộn đánh úp một cách trực diện khiến tốc độ chạm đến đáy hồ của
Ninh Ninh trở nên nhanh hơn. Không mất nhiều thời gian cô đã tiếp cận
được với kết giới có diện tích khá rộng bao phủ bên ngoài thành cổ. Trên trận pháp này còn có cả thuật che mắt, nếu chỉ quan sát bên ngoài thôi
thì sẽ không thấy được thành Già Lan. Chỉ có xuyên qua kết giới thì mới
có thể nhìn thấy cổ thành ẩn mình dưới đáy hồ.
Sau khi xuyên qua
kết giới, bong bóng tránh nước bao quanh người cô tan biến. Cùng lúc đó, thành cổ Già Lan đã ngủ say mấy trăm năm cũng dần dần hiện ra trước
mắt.
Ở đáy hồ không thể nhìn thấy mặt trời, thế nên kết giới đã
thay thế vị trí của mặt trời tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Hơi nước tràn
ngập trong không gian, sóng nước nhấp nhô uốn lượn, bóng nước lấp lánh
trên kết giới in lên đường phố và nhà cửa khiến chúng nom giống như
những mảnh ngọc, mảnh lưu ly nứt vỡ, quang cảnh như si như mộng, không
biết đêm nay là đêm nào.
Trong cổ thành, nhà cửa đình đài san
sát, những ngọn đèn trường minh điểm xuyết làm cho những dãy phố dài
biến thành một dải ngân hà lấp lánh. Những bậc thang hòa với màu nước,
tường trắng, ngói xanh, cây cối ven đường đã khô héo từ lâu, chỉ còn lại những cành và thân mảnh khảnh. Bóng của chúng in lên trường làm Ninh
Ninh liên tưởng đến những bàn tay gầy gò đang giương nanh múa vuốt.
Trận pháp có độ giảm xóc nên lúc Ninh Ninh chầm chậm tiếp đất, mũi chân và mặt đất tiếp xúc không hề tạo ra một âm thanh nào.
Nguyên tác chỉ miêu tả những gì mà Bùi Tịch đã trải qua chứ không miêu tả
những nhân vật khác nên trong không gian tiềm tàng nguy cơ như thế này,
Ninh Ninh chỉ đành vừa cảnh giác vừa chầm chậm thưởng thức quanh cảnh
trong thành Già Lan.
Tất cả vẫn giữ được vẻ bề ngoài như vài trăm năm trước, bốn phía không một bóng người, cả ngôi thành trống trải như
một tòa thành ma. Ninh Ninh nhìn xung quanh, đột nhiên nghe thấy một
tiếng cầu cứu vô cùng thê lương: "Cứu mạng với! Công tử!"
Công tử?
Nếu người này không phải đang cầu cứu cô thì rất có khả năng là đang cầu
cứu một trong hai người đàn ông vừa mới đi vào cùng cô. Theo lý thì bây
giờ Bùi Tịch vẫn chưa thể gặp được cô, vậy nên chỉ có thể là...
Ninh Ninh nghĩ đoạn, bèn men theo giọng nữ kia cất bước đi đến, quả nhiên
thấy bóng dáng quen thuộc của Hạ Tri Châu ở cách đó không xa. Hắn tựa hồ như vừa bị cảnh phồn hoa nơi này làm cho mê muội, đáy mắt vẫn còn sót
lại vẻ kinh ngạc không nói thành lời, mà cách thiếu niên một khoảng
không xa là hai người lạ mặt mà bọn họ chưa gặp bao giờ.
Nữ tử
đang kêu cứu trông vô cùng xinh đẹp. Nàng bị một nam tử cầm dao kề cổ uy hiếp, vừa khóc vừa kêu một cách thảm thiết: "Công tử, xin hãy cứu ta
với!"
Nam nhân trung niên phía sau lưng nàng nhìn như hung thần, đôi mắt trống
rỗng như của hắn không không khác gì hai cục đá đen ngòm tầm thường.
Động tác của hắn rất vụng về, hình như đầu óc chỉ còn sót lại một ít ý
thức, nói năng thì hàm hồ, nghe không rõ chữ: "Đừng... đừng có qua đây!
Nếu không ta sẽ giết nàng ta!"
Biểu hiện này của hắn ta làm Ninh
Ninh nhớ đến những người trong thành bị hút mất hồn phách. Thần chí
không tỉnh táo, sát khí đằng đằng, gặp ai thì tấn công người đó. Nhưng
mà...
Hạ Tri Châu hiển nhiên chưa bao giờ gặp phải tình huống
này. Hắn chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm xem người ta đàm phán trên phim
truyền hình mà ra sức khuyên nhủ: "Bình tĩnh một chút đi huynh đệ! Huynh nghĩ đến cha mẹ của huynh đi, nếu huynh làm việc gì ngu xuẩn, bọn
họ..."
Hắn còn chưa nói dứt lời đã nghe thấy Ninh Ninh truyền âm: "Đừng tin bọn họ, bọn họ là giả đó."
Hắn kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì thấy Ninh Ninh. Cô mặc một cái váy dài
màu trắng, kiếm Tinh Ngân bên hông đang phát ra ánh sáng. Bóng nước bàng bạc loang loáng trên kết giới ánh lên trên khuôn mặt xinh đẹp của thiếu nữ.
"Trên người nữ nhân kia không có linh khí, theo lý thì nàng
ta không phải tu sĩ. Nếu đã không phải là tu sĩ thì nàng ta không thể
nào biết niệm phép tránh nước được."
Thế mà đầu tóc quần áo của
nàng ta lại sạch sẽ như mới, chẳng những không thấm tí nước nào mà còn
sạch đến mức như vừa mới được thay cách đây không lâu, thật sự không
giống như một người thường vừa mới giãy giụa một phen trong hồ nước.
"Nguyên tác có miêu tả đoạn này." Ninh Ninh tiếp tục nói: "Yêu quái trong tòa
thành này phát hiện có tu sĩ tiến vào nhưng bởi vì thực lực có hạn nên
không dám xung đột trực tiếp với bọn họ. Thế là đám yêu quái này đã giả
dạng thành những người vô tội bình thường đồng hành cùng với hội nhân
vật chính, thỉnh thoảng lại hạ độc hoặc đâm sau lưng họ. Người bị bọn
chúng đâm sau lưng chính là muội."
Nói tới đây, cô lại phải chửi
thầm trong lòng một tiếng. Đúng là đã nhà dột gặp mưa dầm, nước xiết
thêm gió ngược. Cái danh "Phía sau công cụ hình người X"* thật sự không
phải là để cho vui, đã xấu xa rồi còn xui xẻo nữa.
(*xem lại chú thích ở chương 1)
Ninh Ninh nói không sai. Hai kẻ đam mê diễn xuất này đúng là Yêu tộc của Già Lan vừa mới tỉnh lại không lâu. Người nữ tên là Mạnh Giai Kỳ, là truyền nhân của Hồ tộc; người nam tên là Tần Xuyên, nhìn thì có vẻ to cao vạm
vỡ nhưng thật ra hắn chỉ là một con thỏ tinh.
Biết tin có tu sĩ
xuyên qua kết giới, đám trưởng lão lúc nào cũng giả vờ mình rất lợi hại
trong thành thấy hơi hoảng. Sau một phen thương thảo, bọn họ quyết định
dùng thân phận của nhân loại lẻn vào trong đám người này nằm vùng. Mà
cách dễ nhất để lấy được lòng tin của người khác chính là diễn lại cảnh
anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển nhưng sáo rỗng kia.
Tần Xuyên nhìn thấy Ninh Ninh thì bỗng thấy cảm giác bất ổn tăng cao, vẻ hung ác trong mắt hắn càng đậm. Hắn gằn giọng hô to một tiếng: "Đừng tới đây! Nếu
không ta sẽ..."
Còn chưa nói hết câu thì hắn đã nghẹn họng. Chỉ
thấy tiểu cô nương váy trắng vừa mới tới kia cười nhạt một cái, giơ tay
niệm chú. Một luồng kiếm phong đập thẳng vào đầu con tin của hắn làm
Mạnh Giai Kỳ trợn trắng mắt rồi bất tỉnh nhân sự.
"Được rồi." Hắn nghe thấy nàng nói: "Con tin đã bị ta đánh ngất, ngươi đã không có lợi
thế nữa, thôi thì ngoan ngoãn đầu hàng đi."
Tần Xuyên:???
Tần Xuyên kinh ngạc, chửi thề trong lòng một tiếng.
Để không bị uy hiếp mà dứt khoát tiêu diệt luôn người bị dùng để uy hiếp
các người? Đây là tác phong của đám danh môn chính phái các người sao?
Thật đấy à? Nghiêm túc chứ? Sao bảo vì đại nghĩa diệt thân? Sao bảo anh
hùng cứu mỹ nhân? Ngươi có bị điên không mà xử lý luôn mỹ nhân vậy?!
Mạnh Giai Kỳ người mềm nhũn như bông ngất đi, lòng của hắn cũng theo đó mà
chùng xuống. Đám người này có vấn đề. Hắn đã không dám tiếp tục tưởng
tượng nếu bản thân hắn rơi vào tay nữ nhân kia thì sẽ có kết cục như thế nào.
Kẻ đóng vai phản diện nhưng lại may mắn sống nhăn như Tần
Xuyên nhanh chóng quyết định sẽ chạy lấy người. Hắn lập tức hóa thành
một con thỏ trắng chạy mất hút, nhưng vì chân quá ngắn nên bị Hạ Tri
Châu túm tai kéo lại: "Nhãi con, tính chơi trò gián điệp nằm vùng đấy
à?"
Tức quá. Thì ra hai người này đã biết tỏng từ lâu.
Con thỏ trừng mắt với bọn họ một hồi, cuối cùng chỉ đành xấu hổ cười cười,
giọng nói vẫn ồm ồm như nam nhân vạm vỡ ban nãy: "Hiểu lầm thôi ấy mà.
Ta... ta không phải đến phá đám các ngươi mà là đến gia nhập với các
ngươi ha ha."
Ninh Ninh không muốn nghe mấy câu vô nghĩa bèn vào
thẳng vấn đề: "Đại thúc, các ngươi còn đang âm mưu gì nữa? Thiếu thành
chủ và các trưởng lão đang ở đâu?"
Con thỏ run rẩy quay đầu đi,
không ngờ đối phương cũng không gặng hỏi nữa mà chỉ nhìn sang Hạ Tri
Châu, chỉ vào cái thân thỏ mập mạp trắng trẻo của Tần Xuyên nhếch miệng
cười: "Hay chúng ta ăn bữa thịt thỏ đi?"
"Đừng đừng đừng!" Con thỏ ra sức giãy giụa: "Ta đã mấy trăm tuổi rồi, thịt đã khô lại còn dai, không ăn được đâu!"
Ninh Ninh hai mắt sáng ngời: "Thì ra là thịt thỏ phơi khô tự nhiên, ra là còn có món hời bậc này nữa cơ à!"
Tần Xuyên:...
Chỉ dựa vào việc hắn vừa chính mắt nhìn thấy nàng xử lý con tin, không thể
nghi ngờ việc cô nương này có thể làm ra bất cứ chuyện gì. Thế là giọng
nam ồm ồm kia lại vang lên lần nữa: "Trưởng lão và thiếu thành chủ đều
đang ở trong phủ thành chủ đi thẳng về phía tây là đến thật ra ta không
biết kế hoạch nào khác nữa thỏ con đáng yêu như thế tại sao lại muốn ăn
thịt thỏ con cầu xin ca ca tỷ tỷ tha cho ta một mạng đa tạ đa tạ!"
Ninh Ninh rất vừa lòng sờ sờ đầu thỏ con: "Ngoan." Sau đó lôi túi không gian ra nhét nó vào không chút do dự.
"Nếu thả nó đi nhất định nó sẽ đi báo tin." Ninh Ninh nói: "Nguyên tác miêu
tả chỗ này không kỹ lắm, muội cũng không biết chắc được rốt cuộc còn có
nguy hiểm nào khác nữa không... Tóm lại là cứ đi một bước tính một bước
đi."
Hạ Tri Châu gật gật đầu, chỉ vào nữ nhân đang nằm thẳng trên đất: "Thế nàng ta thì sao?"
Đều là kiếm tu, Hạ Tri Châu hiểu Ninh Ninh sẽ không ra tay quá nặng, nàng
ta chỉ đang mất ý thức nên mới hôn mê bất tỉnh mà thôi.
"Giữ lại để dùng. Nhỡ đâu sau này gặp chuyện nguy hiểm thì còn phải dựa vào đám yêu quái trong thành giúp đỡ nữa."
Ninh Ninh khom người ngồi xổm, hơi dùng sức gõ một cái lên trán nàng. Nữ nhân kia lập tức mở mắt, vẻ mặt bàng hoàng.
"Tỷ tỉnh rồi sao?"
Tiểu cô nương mặc váy trắng bên cạnh cười trông rất vô hại và thiện lương:
"Tỷ tỷ đừng sợ, tên ác bá kia đã bị bọn muội giải quyết rồi. Muội tên là Ninh Ninh, còn vị này tên là Hạ Tri Châu, bọn muội đều là đệ tử của
Huyền Hư Kiếm Phái đến đây để trừ yêu."
Nhìn thấy nàng, Mạnh
Giai Kỳ đã run lên một cái. Nghe thấy nàng bảo tên ác bá đã bị giải
quyết, nàng ta lại càng thấy sợ hãi, thậm chí loáng thoáng đã nhìn thấy
vận mệnh tương lai của mình.
"Ta tên là Mạnh Giai Kỳ." Nàng ta cố gắng bình tĩnh, miễn cưỡi nặn ra một nụ cười: "Ta đến hồ này để giặt
quần áo, không ngờ có một tên nam nhân lạ mặt đột nhiên lao từ đâu ra
tấn công ta. Ta rơi vào đường cùng, chỉ đành nhảy xuống hồ, không ngờ
lại lạc vào nơi này... Đa tạ sự giúp đỡ của hai vị. Không biết thi thể
của tên kia..."
Hạ Tri Châu và Ninh Ninh nhìn nhau một cái. Hắn
phản ứng nhanh, lập tức cười cười đáp lại nàng: "Bọn ta thấy hình như
hắn không phải là người bình thường, có lẽ là đã bị trúng độc hoặc là bị hạ cổ độc nên đã mổ bụng hắn kiểm tra xem bên trong có gì. Hiện trường
máu me đầm đìa hơi ghê nên bọn ta đã xử lý luôn rồi."
Mạnh Giai Kỳ nghe thế thì run như cầy sấy. Nàng ta căng da đầu hỏi lại: "Vậy thì... hai vị có điều tra được gì từ hắn không?"
Xung quanh đột nhiên yên ắng hẳn đi. Lát sau Hạ Tri Châu sờ đầu thè lưỡi,
biểu cảm sáu phần hề hước bốn phần ngượng ngùng, cười nói: "Ahihi.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Đừng Cắn Em Mà
3. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
4. Nàng Dâu Xung Hỉ Của Tướng Quân
=====================================
Nghe cái điệu cười này của hắn, Mạnh Giai Kỳ cảm thấy cực kỳ sợ hãi. Tiếng
cười của hắn nghe như có một con bạch tuộc nhớp nhớp dính dính đang bò
lên người, vừa kinh dị vừa ghê tởm. Đã thế giọng cười của Hạ Tri Châu
còn ngắt nghỉ rất nhịp điệu, tiếng nào cũng nện một cách chuẩn chỉnh lên màng nhĩ của nàng ta.
Mạnh Giai Kỳ nghe thấy hắn nói: "Trùng hợp thật, chắc cô không thể ngờ được đâu, nguyên nhân tử vong của hắn chính là do bị mổ bụng đó."
Trùng-hợp-thật...
Nguyên-nhân-tử-vong-là-do-bị-mổ-bụng...
Mạnh Giai Kỳ: Đệt.
Đệt!!!
Tần Xuyên, ngươi thảm quá huhuhu!!!
Tên khốn nạn man rợ nhà ngươi! Trùng hợp cm nhà ngươi! Rốt cuộc là ngươi
mặt dày như thế nào mới có thể nói ra câu này mà mặt không đổi sắc được
cơ chứ! Quả thật không phải là người, đám tu sĩ Huyền Hư này không phải
là người!!!!
Mạnh Giai Kỳ kinh hãi tột độ, tự dưng thấy nhức nhức cái đầu. Thân là một con yêu quái hàng thật giá thật, từ nhỏ đến lớn
Mạnh Giai Kỳ chưa từng nghe thấy lời nói nào tàn nhẫn như thế, chưa từng gặp người nào tàn nhẫn như thế. Thế mà người đàn ông đang thè lưỡi cười man rợ trước mắt này lại làm cho nàng lần đầu tiên trong đời cảm nhận
được như thế nào gọi là sợ hãi. Người này rất tà đạo, còn cả cái người
mới vừa gặp đã xuống tay với con tin tên Ninh Ninh kia nữa cũng không
tốt lành gì.
Mạnh Giai Kỳ hít sâu một hơi rồi ngẩng đầu lên trời một góc 45 độ để ngăn không cho nước mắt chảy ra.
Tần Xuyên chết giữa đường, hắn không phải là người thê thảm nhất. Người thê thảm nhất chính là cái người phải ở lại làm gián điệp trong đám người
này đây này! Có quỷ mới biết được bọn họ còn có thủ đoạn táng tận lương
tâm nào nữa. Một khi bị phát hiện, nói không chừng thủ đoạn tra tấn đang chờ đợi nàng còn kinh khủng hơn cả mổ bụng ấy chứ. Thế nào gọi là sống
không bằng chết? Đây chính là sống không bằng chết.
"Sao Mạnh cô nương lại khóc thế? Tỷ bị dọa sợ rồi sao?"
Ninh Ninh nhìn thoáng qua thấy mắt nàng đo đỏ bèn nghiêm trang an ủi: "Đừng
sợ, muội sẽ ở bên cạnh tỷ. Người của Huyền Hư kiếm phái bọn muội ai cũng rất nhân hậu thiện lương, đặc biệt là vị Hạ sư huynh đang đứng bên cạnh muội đây. Bởi vì huynh ấy tâm địa đơn thuần giống như một trang giấy
trắng nên còn được người ta gọi với biệt danh "Hạ Trang Giấy"* đó."
(*Hạ Trang Giấy tiếng Trung là 贺纸张, đồng âm với tên Hạ Tri Châu- 贺知洲)
Mạnh Giai Kỳ: Ha ha.
Đã đơn nhân hậu dữ chưa? Đã thiện lương dữ chưa? Có nhìn thấy cái cục u
nhìn như cái vết giác hơi trên trán ta không? Ta đây thật cảm ơn cô quá!