Vương Thúy Hòa vừa bưng xong một khay đồ uống đầy ắp cho khách trên lầu, đang đi xuống đã nghe tiếng gào như giết heo của Sài Ngọc Tâm, trong
lòng dâng lên cảm giác mệt mỏi.
Bà thím này công nhận miệng rộng dễ sợ, cứ quang quác kiểu gà mái mới đẻ trứng xong, cũng không sợ dọa
bác sĩ Hà chạy mất dép. Cô vừa nghĩ vừa nhận mệnh đi nhanh tới, đứng một bên cười làm lành, "Dạ, quý khách cần gì ạ?"
"Cô bưng cho tôi
thứ gì đây?" Sài Ngọc Tâm sừng sộ giơ tay chỉ, bộ móng đính đá tỉ mỉ dài nhọn gần như chọc thẳng vào miếng bánh trên bàn, "Trong này vì sao có
trứng gà, lại còn tanh phát ói!"
Ban nãy từ nhà vệ sinh ói hết đi ra, bụng Sài Ngọc Tâm liền cồn cào lên. Đói bụng, ả vội ăn ngay miếng
shortcake dâu tây nhìn siêu ngon đã được bưng lên đặt trên bàn, nào dè
mới ăn tới ngụm thứ hai, dạ dày lại cuộn trào, mùi trứng gà vốn nhẹ đến
gần như không tồn tại trong bánh chợt xộc lên, ả suýt nữa quay đầu nôn
thêm một hồi. May mắn vừa ói hết ra trong bụng không còn gì để ói, nhưng cũng đủ làm Sài Ngọc Tâm khó chịu, bèn quay ra bắt chẹt người khác.
Vương Thúy Hòa nhịn không được, nhìn Sài Ngọc Tâm như một đứa té giếng lâu
năm, "Shortcake dâu tây có bánh bông lan, đương nhiên phải dùng tới
trứng gà để làm chứ chị. Với cả trứng gà đều là loại tươi mới, đảm bảo
không thể có mùi lạ đâu ạ. Sáng giờ cùng một mẻ bánh bán ra nhiều miếng, ai ăn cũng khen ngon hết á."
Hà Trường Thanh nghe lời này, trong lòng hiện lên hai chữ 'thôi xong'.
Quả nhiên giây tiếp theo, Sài Ngọc Tâm xô ghế đứng bật dậy, động tác mạnh
tới nỗi cái túi xách đặt một bên không kéo dây khóa kỹ rơi xuống xổ tung đồ đạc trên sàn.
Sài Ngọc Tạm mặc kệ, toàn bộ tinh thần tập trung phát giận, bộ dạng dữ tợn như muốn xé Vương Thúy Hòa ra làm hai:
"Ây chà chà, ý mày là gì? Mày muốn nói tao vu oan giá họa cho bánh trái
trong quán mày hay gì? Hay muốn nói vị giác của tao có vấn đề? Khách
hàng là thượng đế mày biết không hả? Cái thứ nghèo hèn mạt hạng, làm
phục vụ mà ai cho mày cái quyền cãi xon xỏn tay đôi với thượng đế hả?"
Vương Thúy Hòa hai mắt đỏ lên. Từ nhỏ tới lớn tuy nhà nghèo, nhưng cô chưa
từng bị ai chỉ tay vào mặt xỉ vả nặng nề như vậy. Biết vừa rồi mình nói
chuyện vô tình chạm tự ái và có ý như muốn chê trách khách hàng, phạm
sai lầm, cô siết chặt nắm tay cố gắng nhịn xuống.
"Cái mặt mày
xụ xuống như ai ăn của nhà mày vậy, bộ tính nói tao ăn hiếp này hả gì?
Giả vờ cho ai xem? Mặt đầy tàn nhang răng thì chĩa ba chĩa bốn, đã xấu
còn đóng vai buồn, nhìn mà ngứa mắt!"
Hà Trường Thanh đứng lên,
lạnh lùng nói, "Bánh bông lan có dùng trứng gà để làm là thường thức,
nếu biết mình nhạy cảm với mùi trứng, tại sao còn chọn shortcake? Cô ăn
nói quá khó nghe và không cần thiết. Rõ ràng chỉ là muốn là khó dễ người khác."
Y tiến lên hai bước vỗ nhẹ lên vai Vương Thúy Hòa, "Đi vào trong gọi quản lý ra xử lý, đừng đứng ở đây bị mắng."
Vương Thúy Hòa vốn đã ổn định cảm xúc, bị crush nhẹ giọng nói như trấn an
xong rốt cuộc nhịn không được, bao nhiêu cảm xúc vỡ đê mà ra, lộp bộp
rớt nước mắt lên cái khay nhôm còn cầm trên tay.
Bất chợt bị Hà
Trường Thanh phản bác, Sài Ngọc Tâm hơi ngây ra vài giây, lúc này đã
phục hồi tinh thần, chiến lực càng tăng ngùn ngụt thêm, gân cổ cãi lại,
"Làm khó dễ người khác? Ai muốn làm khó dễ người khác? Từ nhỏ tới lớn
tôi chưa từng bị mùi vị trứng gà làm cho phát ói, nhất định là trứng
quán này dùng có vấn đề!"
Ả tự động quên đi chuyện mình dễ phát
ói vì đang bị nghén, khăng khăng kết luận là do quán này có vấn đề. Mắt
thấy mấy người khách khác trong quán lúc này nửa tin nửa ngờ nhưng đều
vội vàng buông nĩa buông ly tách xuống không dám ăn uống gì thêm, Vương
Thúy Hòa vừa tức vừa sốt ruột, đi liền hai ba bước tới bên cạnh ả giương giọng mắng to:
"Mụ già thúi, tôi nhịn bà từ sáng giờ mà bà quá
lắm rồi đó! Đi xem mắt đến trễ bắt bác sĩ Hà đợi bà cả tiếng, vừa tới
liền thái độ lồi lõm trách ngược ảnh, cầm menu chê õng chê eo đủ thứ,
còn chửi phục vụ tụi tôi như con không đẻ vậy! Bộ tưởng mình là mẹ thiên hạ hay gì? Ăn miếng shortcake cũng giãy đành đạch hơn là người ốm
nghén, muốn phát bệnh công chúa thì về nhà mà phát đừng ở nơi công cộng
làm nó ố dề quá sức!"
Vương Thúy Hòa không biết mình vô tình nói
trúng sự thật, khiến sắc mặt Sài Ngọc Tâm trắng bệch rồi lại xanh mét,
cuối cùng đỏ lên.
Trong cơn giận dữ, ả chộp lấy ly latte đá trên bàn thẳng tay hất về phía cô.
Hà Trường Thanh biến sắc, muốn kéo Vương Thúy Hòa tránh đi, nhưng khoảng
cách hai ba bước ngắn ngủi này y lại bị mớ đồ đạc rơi từ trong túi xách
của Sài Ngọc Tâm làm vướng víu suýt trượt té, không kịp lao tới.
Mắt thấy hỗn hợp bọt sữa cà phê đá viên kia sắp sửa nện lên mặt Vương Thúy
Hòa, bỗng xuất hiện một cái khay nhôm to tướng chắn ngang, làm hỗn hợp
này bị dội ngược bắn trở lại lên mặt lên người của Sài Ngọc Tâm, làm ả
gào một tiếng tràn ngập cảm giác không thể tin được.
Hà Trường Thanh âm thầm nhẹ nhõm. Y lần theo bàn tay cầm khay, bắt gặp
cánh tay rắn chắc đeo một chuỗi hạt giống hệt như chuỗi hạt mình đang
đeo.
Hơi sửng sốt một tí, Hà Trường Thanh vội đưa mắt nhìn thật
kỹ, ngạc nhiên kêu lên, "Phương Trạch Vi, giờ này anh không nên ở trong
bệnh viện hay sao?"
Chỉ thấy Phương Trạch Vi hôm nay cứ như một
trời một vực với hôm qua. Mái tóc dài chấm eo đã biến thành tóc ngắn
ngang tai, trên người mặc quần jeans, trong áo thun đen ngoài áo sơ mi
kẻ sọc màu lam chỉ gài hai ba cái cúc áo và đóng thùng với chiếc thắt
lưng cũng màu lam nốt.
Hà Trường Thanh không khỏi nghĩ nhiều một chút. Màu lam, trùng khớp với bộ vest mà y đang mặc trên người.
Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.
Phương Trạch Vi quăng cái khay dính bê bết bọt sữa lên mặt bàn, tươi cười
nhanh chóng tiếp cận Hà Trường Thanh, dang tay ôm chầm y một cái thật
chặt, "Cả ngày hôm qua chờ hoài không thấy cậu không đi thăm tôi, tôi
phải lén trốn ra tìm cậu chứ sao nữa."
Thình lình bị Phương Trạch Vi nhào tới ôm một cái lảo đảo, Hà Trường Thanh lùi lại vài bước ổn
định cơ thể mới không ngã ra. Nghe hắn nói lời này, ý nghĩ đầu tiên của y cư nhiên lại là "may quá hắn nói năng dùng từ có vẻ bình thường rồi",
sau đó mới chú ý đến nội dung trong câu nói của hắn.
Hà Trường
Thanh vừa mới mềm lòng định an ủi một chút liền cảm giác được hắn lén
lút hôn trộm lên cổ mình! Hai tai nóng lên, trong lòng suy nghĩ muôn
vàn, cảm thấy lời nói của hắn không đáng tin cho lắm, y nhẹ đẩy hắn vài
cái, "Cái này một lát tôi nói chuyện với anh sau. Mau buông tôi ra!"
Nghe ngữ khí ra chiều thẹn quá thành giận của Hà Trường Thanh, Phương Trạch
Vi thức thời không dây dưa thêm, ngoan ngoãn buông y ra, nhưng vẫn dựa
gần y mà đứng, không chịu tách ra xa nữa, ngón út lén lút câu lên một
con đỉa quần của bác sĩ Hà nhà hắn.
Hà Trường Thanh nghĩ nghĩ, thấy không có quá nhiều người chú ý, bèn mắt nhắm mắt mở mặc kệ động tác nhỏ này của hắn.
Y không biết, những người khác sở dĩ không để ý, đều bởi vì Phương Trạch
Vi đặc biệt dùng chút chướng nhãn pháp đánh lừa thị giác của bọn họ.
Trong mắt những người thường chung quanh, chỉ thấy hình ảnh Phương Trạch Vi
nhẹ nhàng bá vai Hà Trường Thanh như bạn bè lâu ngày gặp lại rồi thôi,
không có ôm ấp gì hết. Phần ba đứa "cháu" gọi Phương Trạch Vi là "chú"
đang có mặt ở đây, tuy có thể nhìn thấu nhưng không đứa nào dám quan
sát, chỉ có thể giả vờ xem chỗ khác, cố gắng không làm phiền tổ sư gia
cưa cẩm tổ sư công.
Phương Trạch Vi vốn cũng không phải kiểu người đặc biệt chú trọng sự kín đáo
riêng tư. Nói đúng hơn, hắn là hậu duệ của thụy thú, huyết mạch càng
tinh thuần càng coi trọng bản năng hơn là lễ nghĩa giáo điều trói buộc
khắt khe của loài người. Thay vì lén lút, Phương Trạch Vi ước gì ai cũng biết hắn với Hà Trường Thanh, thỏa sức khoe tình cảm cho cả thế giới
biết.
Nhưng tối qua xem thấy Hà Trường Thanh có vẻ không vui vì
tin tức, ảnh chụp, video và bình luận tiêu cực… Phương Trạch Vi quyết
định ở ngoài tốt nhất vẫn là che mắt người khác một chút cho ổn thỏa.
Vương Thúy Hòa bị tấn công bất ngờ nên đứng ngây ra như phỗng vài giây mới
tỉnh táo lại, vội vàng cám ơn Phương Trạch Vi. Hắn tùy tiện xua tay một
chút, coi như chuyện nhỏ không cần cám ơn.
Sài Ngọc Tâm trái
ngược với Vương Thúy Hòa, lãnh đủ quả đắng từ hành động của mình. Bộ
dạng chật vật hiện tại làm cơn giận của ả lên tới đỉnh điểm, Sài Ngọc
Tâm thần sắc hung ác nham hiểm, thoáng quét mắt từng người trước mặt,
đặc biệt dừng ở trên người Vương Thúy Hòa thật lâu, nói như đe dọa:
"Tụi mày giỏi lắm. Cứ chờ coi chuyện gì xảy ra sắp tới! Lúc đó có quỳ xuống
xin tao tha thứ cũng muộn rồi! Nhất là mày! Con nhỏ nghèo hèn như mày
chẳng khác nào con kiến, tao chỉ dùng một ngón tay cũng có thể làm mày
bẹp dí tới chết!"
Bởi vì xảy ra xung đột, trong quán hơi rối
loạn, vài người phục vụ chơi khá thân và trạc tuổi với Vương Thúy Hòa
lúc này đang đứng bên cạnh an ủi cô, nghe thấy lời uy hiếp này, mặt đứa
nào đứa nấy đều trắng bệch vì sợ.
"A, thân mình lo chưa xong còn có dư hơi đứng đây uy hiếp người khác?" Phương Trạch Vi cười nhạo một tiếng.