Hôm nay thời tiết vô cùng mát mẻ, có chút nắng nhưng không oi. Gió từ
phương xa thổi tới, cuốn những chiếc lá khô xoay một vòng ở trên nền
đất, làm cho vạt chân váy của mấy cô nữ sinh sau tan học khơi lên bồng
bềnh, thổi đến mát rượi toàn thân.
Xung quanh đây có rất nhiều âm
thanh. Tiếng còi xe rất xa, chỉ có những tiếng bước chân, tiếng rầm rì
nói chuyện và tiếng chuông xe đạp “reng reng” lướt qua bên ngoài quán cà phê.
Tống Minh Tuệ ngồi dựa lưng ở trên chiếc ghế bành được đan
bằng mây, khuôn mặt cô không có lấy một tia cảm xúc nhìn Quách Nhạc
chống tay lên cằm nhìn mình.
Vì ở trong thương trường đã đủ lâu
nên cô gần như đã học được một khả năng khá hữu ích, đó là đọc vị được
suy nghĩ của người khác.
Tuy phần lớn thời gian anh ta sẽ nhìn cô
rồi mở lời trò chuyện phiếm nhưng những khi trầm ngâm trong thoáng chốc, mắt của anh ta sẽ đảo qua một vòng, nhìn mấy cô gái có ngoại hình nổi
bật ở trong quán cà phê rồi nhanh chóng quay trở lại nhìn lên cô như cũ.
Anh ta không thấy ở quanh đây có ai xinh đẹp được bằng cô nên mới tạc lưỡi một cái, quay đầu sang rồi tươi cười nhìn cô.
Tống Minh Tuệ nhướng lên một bên chân mày, Quách Nhạc biết là cô đang cảm thấy khó chịu thì ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Biết sao được, thói quen rồi.
Ở một nơi cách họ chỉ một dãy bàn, trong cùng một quán cà phê, Vu Phùng
Cửu siết chặt lấy tờ báo mà anh đang dùng để che trước mặt, ở chính giữa tờ báo là một cái lỗ thủng nho nhỏ, được anh dùng như một cái khe nhòm.
Tống Minh Tuệ!!! – Vu Phùng Cửu nghiến răng, cả thân người rùng rình sốt
ruột cứ như đang ngồi trên chảo nóng, hai bên cẳng chân dậm gót liên tục xuống dưới sàn nhà, thiếu điều là đã bật ngay dậy rồi lao tới chỗ ngồi
của bọn họ.
Anh chửi thầm ở trong lòng.
Tống Minh Tuệ! Hắn ta rõ ràng là một thằng “ngựa đực”! Nhìn mắt hắn tia gái như ruồi tia *** kìa!
Chọn ai đính ước thì chọn, nhưng cũng đừng bừa bãi đến nỗi vớ đại lấy cái tên này để làm đối tượng kết hôn chứ?!
Hiện tại, ở trong quầy pha chế, mấy người nhân viên suốt từ nãy đến giờ cứ
ồn ào rồi đùn đùn đẩy đẩy nhau, cuối cùng việc cũng truyền đến tay của
một cô nhân viên bồi bàn nhút nhát.
Cô gái đó nuốt ực xuống một
ngụm nước bọt, hai tay cầm lấy quyển menu, run run rẩy rẩy nhích tới chỗ ngồi của Vu Phùng Cửu – vị khách khả nghi với một tầng khí tức u ám bao quanh cơ thể.
“Thưa thưa thưa thưa quý khách... Anh, anh, anh có
muốn, muốn, muốn, muốn gọi món gì không ạ? Quán em có rất nhiều loại đồ, đồ uống và đồ ăn kèm... *ực*... ạ!”
Vu Phùng Cửu có đôi chút giật mình nhìn cô nhân viên ấy. Vào lúc mà anh ngẩng đầu lên, rõ ràng cô gái đó đã bị anh dọa sợ đến co rúm cả người lại. Bất chợt trong đầu anh như có một thứ gì đó mới nảy ra, gấp gáp nhận ra được một điều.
Chết! Hình như anh hiện tại trông chẳng khác nào một kẻ đang có ý định làm chuyện gì đó mờ ám cả.
Ăn mặc thế này quả thực khiến cho anh càng dễ bị để ý hơn.
Phải bình thường nhất có thể. Bình thường thôi, bình thường thôi.
Vu Phùng Cửu vội tháo chiếc mũ lưỡi trai xuống, cởi cả lớp khẩu trang ra, chỉ đeo lên duy nhất cặp kính râm ở trên mắt.
Anh mỉm cười nhẹ nhàng với nữ nhân viên đó.
“Cho tôi một cốc soda chanh.” Để cho chắc chắn cô gái kia không nghi ngờ
mình nữa, anh nói thêm: “Tôi đang mắc một bệnh về mắt nên mới phải đeo
kính râm.”
Cô gái đó ồ lên một tiếng rồi nhanh chóng ghi đơn cho anh.
Sự sợ hãi và nghi ngờ lúc ban đầu đã tiêu biến, thậm trí, bây giờ nhìn
anh, cô nhân viên ấy còn đỏ mặt, vội vã lấy menu che miệng rồi nhanh
chóng chạy vào trong quầy pha chế.
Vu Phùng Cửu cảm thấy được
những ánh mắt nghi hoặc đổ dồn vào người mình đang dần dần tải đi thì
thở phào ra một hơi nhẹ nhõm, tiếp tục duy trì trạng thái “bình thường – mode” của mình.
Nhưng anh éo thể nào mà ngờ được, một người đạt
chỉ số nhan sắc một trăm trên một trăm như anh nếu tỏ ra bình thường thì nắng trời sẽ điên cuồng nhảy nhót như “bình thường” và muôn hoa sẽ ríu
rít nở rộ cũng như “bình thường” luôn.
Thành ra, sự chú ý của người khác đặt lên anh vốn đã chẳng ít nay lại càng nhiều thêm.
“Ôi, đẹp trai quá!”
“Tuy không thể thấy rõ đôi mắt của anh ấy nhưng nhưng người gì
đâu mà đẹp quá vậy? Trên thế giới của chúng ta hóa ra vẫn còn có một
người tuyệt sắc như vậy sao?”
Tống Minh Tuệ để ý thấy mấy vị khách nữ ngồi bàn bên và hầu hết ở trong quán cà phê đều đỏ mặt ngại ngùng
nhìn về một phía của dãy bàn nào đó ở đằng sau lưng cô.
Tống Minh Tuệ nhướng lên một bên chân mày, khó hiểu quay đầu nhìn ra sau.
Đập vào mắt cô là một người đàn ông đang ra sức dùng báo để che mặt mình đi.
Vu Phùng Cửu: Giật cả mình! Sao tự dưng em ấy lại quay đầu qua đây vậy?!
Tuy anh đã vô cùng cố gắng để “ngụy trang” nhưng vẫn bị Tống Minh Tuệ phát hiện.
Cô không cần phải nhìn thấy mặt của anh, đôi mắt chỉ cần dừng lại ở trên
đôi bàn tay rắn rỏi màu trắng sứ đang cầm ở hai bên cánh báo, có những
đốt khớp xương rõ ràng sạch sẽ.
Những đầu móng tay của anh được cắt rất gọn gàng, giống như những mảnh pha lê đẹp đẽ đắp trên từng đầu ngón tay.
Đôi tay ấy to lớn đến nỗi khiến cho tờ báo tổng hợp những tin tức cuối ngày trở nên thật nhỏ bé.
Và nó, chính nó! Nó chính là đôi tay đã cầm lấy cái mềm của cô, vứt cả cô cả mềm ra khỏi phòng ngủ khi ấy!
Vu Phùng Cửu!
“Hờ... Hờ hờ hờ hờ!”
Tống Minh Tuệ nhếch lên một nụ cười thâm trầm, sống lưng càng duỗi thẳng lên kiêu ngạo hơn.
Miệng nói không thích mà lại đi theo dõi người ta sao? Ha!
Quách Nhạc đang quấy cốc cà phê ở trên bàn, bỗng bất chợt từ trong không khí, một mùi thơm thanh ngọt ngào bay qua mũi của anh ta.
Anh ta chớp
chớp mắt, thình lình hiện lên ở tầm nhìn của anh ta là khuôn mặt phóng
to của Tống Minh Tuệ đưa sát mặt về phía mình, hai đầu mũi chỉ cách nhau một khoảng nhỏ.