Cuộc Tình Này Dù Sao Cũng Chẳng Tồn Tại Được Lâu

Chương 131: Có không giữ, mất đi rình


trướctiếp

Hôm nay là một ngày làm việc bình thường như bao ngày bình thường khác. Vu Phùng Cửu ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, vọng vào bốn góc phòng là những tiếng gõ bàn phím lạch cạch không dừng và những tiếng xoèn xoẹt của ngòi bút máy lướt nhanh trên những bản hợp đồng.

Mỗi ngày của anh đều trôi qua như vậy, đến tập đoàn rồi làm việc, thi thoảng sẽ nhâm nhi một ngụm cà phê nóng hoặc ăn một vài viên kẹo bạc hà.

Anh vẫn giữ nguyên sở thích cũ, rất thích ăn kẹo bạc hà.

Ở phòng khách của anh có nguyên một hũ kẹo bạc hà được chế tác từ kim cương nguyên chất, ở trên kệ tủ phòng làm việc cũng có một chiếc hũ y hệt như vậy.

Đó là lí do tại sao người ta thường hay ngửi thấy thoang thoảng quanh người anh là hương bạc hà thanh mát.

Vu Phùng Cửu thở ra một hơi, dùng tay bóc vỏ của một viên kẹo bạc hà màu trắng nhỏ nhắn ở giữa lòng bàn tay rồi đưa nó lên miệng ngậm. Toàn thân người thả lỏng, đôi mắt khẽ nhắm lại dưỡng thần.

Anh tính nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục hoàn thành nốt những dung lượng công việc còn lại ở trong ngày thì đột ngột, từ bên ngoài hành lang, Giang Yến Cảnh cả người đang nóng như lửa đốt, hớt ha hớt hải đá tung cửa phòng làm việc của anh rồi chân trước đá chân sau, cuối cùng là ngã khuỵu xuống trước bàn làm việc của anh.

Vu Phùng Cửu nheo mắt nhìn Giang Yến Cảnh, thấy anh ta run rẩy cố để bám được vào thành bàn làm việc của anh, giơ cao lên chiếc điện thoại hiện đang hiển thị một dòng tin báo mạng.

“Éo ổn rồi anh hai Vu ơi!…”

Vu Phùng Cửu ghét bỏ xuẩy xuẩy anh ta đi: “Cậu lại tạo ra scandal gì nữa vậy?”

“Không phải scandal, cũng không phải là của tôi… Cái này nó là tin dành cho cậu đó!”

Giang Yến Cảnh dứt lời, vừa gắng sức để đưa điện thoại gần tới trước mặt của Vu Phùng Cửu hơn.

Vu Phùng Cửu nghe thấy đó là một việc liên quan tới mình thì nhíu mày, cũng nhìn lên trang tin hiện đang lên hot search toàn quốc.

Hai giây sau đó.

“Ôi… Vãi!!!”





Tin tức Tống nhị tiểu thư có đính ước với Quách công tử của tập đoàn Quách thị được lan truyền rầm rộ ở trên mạng, ai nấy cũng đều sửng sốt tại vì người bạn gái quốc dân trong lòng họ đã sắp chuyển bị thuộc về tay cậu ấm ăn chơi bậc nhất Trung Hoa rồi!

Vu Phùng Cửu cũng vì dòng tin ấy mà mất ăn mất ngủ mấy ngày lận, Vu Hải Niệm còn phải mấy lần cân nhắc có nên gọi bác sĩ gia đình đến để kiểm tra xem anh dạo gần đây có đang mắc phải bệnh thần kinh gì không.

“Tin mật, ngày hôm nay, buổi chiều, lúc bốn giờ ở công viên trung tâm Thủ Đô, Tống Minh Tuệ và Quách Nhạc sẽ có buổi hẹn hò đầu tiên để tìm hiểu về đối phương.”

Người thư kí ghé sát vào tai của Vu Phùng Cửu nói nhỏ rồi nhanh chóng dựng thẳng lưng lên, ho lên e hèm một tiếng rồi vuốt thẳng vạt áo vest.

“Vu Tổng, tôi đã cố gắng hết có thể để hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao cho tôi.”

“Được rồi.” Vu Phùng Cửu ngồi ở trên bàn làm việc tổng giám đốc, hai tay đan chéo vào nhau che trước miệng, đôi mắt màu hổ phách hiện lên những tia âm u lạnh lẽo: “Tiền thưởng cuối tháng cho cậu sẽ được tăng lên hai mươi lần.”

Người thư kí âm thầm hét lên “yà hú!” ở trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn cố để tỏ ra bình tĩnh, lãnh đạm cúi đầu cảm ơn Vu Phùng Cửu rồi gắng sức để cho mình không nhảy cẫng lên vì phấn khích, từ tốn bước ra khỏi phòng làm việc của anh.

Còn lại Vu Phùng Cửu. Anh khẽ liếc mắt nhìn lên đồng hồ.

Sắp đến giờ rồi.



“…”

Tống Minh Tuệ hờ hững ngồi ở trên ghế gỗ trong công viên, đôi phóng phóng ra xa nhìn mấy con thiên nga đang bơi thong thả ở trên mặt nước, một vài người đi bộ chiều chiều, hoặc đôi khi sẽ có một cặp tình nhân dắt tay nhau cười cười dưới nắng ấm của buổi ban chiều, gót chân đạp lên những chiếc lá khô rụng xào xạc.

Mãi lúc này Quách Nhạc bây giờ mới từ ngoài cổng công viên bước tới.

Đúng là trai đểu làm cái quái gì vẫn hiện rõ mồn một cái tính đểu.

Giữa thanh thiên bạch nhật, hàng trăm nghìn con mắt, già trẻ gái trai đều nhìn thấy, anh ta mặc một chiếc áo sơ mi trắng hơi bó sát vào thân, để lộ ra đôi bắp cẳng tay khỏe khoắn.



Chỗ trên ngực thì cởi hết mấy chiếc cúc áo ra, cả một vòm ngực lớn đều lộ hết ra bên ngoài.

Tống Minh Tuệ trề môi.

Gớm kinh!

Quách Nhạc mỉm cười, vẫy vẫy tay với cô.

“Tiểu Tuệ, em đã tới lâu chưa? Xin lỗi anh tới muộn quá.”

Vâng vâng, không sao đâu thưa anh Quách ạ, em chỉ mới ngồi đây thôi, tầm có ba mươi phút ấy mà.

Tống Minh Tuệ nhịn để mình không bật câu ấy ra ngoài miệng, nhớ tới lời đe dọa của bố Tống sẽ đánh cho mông cô nở hoa nếu như cô dám khiến cho con trai nhà người ta bỏ chạy như lần trước, cô đành phải miễn cưỡng mà giương lên một nụ cười cứng ngắc.

“Không sao, tôi mới chỉ đến thôi.”

Quách Nhạc ha ha cười với cô, độ cong của khoé miệng đúng chuẩn độ câu lên của nụ cười dụ gái. Anh ta đột ngột cúi sát về khái cô, còn đưa tay vuốt lấy một lọn tóc của cô đặt ở trong lòng bàn tay.

“Anh biết là anh có lỗi khi để em đợi mình. Bé cưng, anh sẽ đền bù cho em…”

Lời nói của anh ta còn chưa dứt, đột ngột, có một luồng áp lực nặng nề đến sởn cả gai ốc đổ ập xuống người của anh ta khiến cho Quách Nhạc trong phút chốc rùng mình lên một cái lạnh toát.

Trán của anh ta toát cả mồ hôi lạnh, đôi mắt hớt hải nhìn ngó ra xung quanh cứ như có một con hổ nào đó đang rình bắt anh ra ở xung quanh vậy.

Nhưng nhìn mãi chẳng thấy có ai. Tầm mắt của anh ta lướt ngang qua thân hình của một người đàn ông đang trùm đồ đen kín mít ngồi ở trong một góc của bờ hồ.

Chẳng hiểu là do trùng hợp hay làm sao, khi Quách Nhạc nhìn về phía đó, người đàn ông liền cúi đầu xuống dưới đất, lấy tay kéo thấp chiếc mũ lưỡi trai xuống.

Ơ… luồng áp lực vừa nãy biến mất rồi?

trướctiếp