Căn hộ tầng bảy đắt hơn mấy tầng dưới một chút cũng vì có thêm phần sân
thượng này. Tuy nhiên hộ bên kia hầu như không sử dụng, chủ yếu chỉ để
phơi nắng phơi quần áo các loại, còn đâu xung quanh chất đầy thùng các
tông với đồ lặt vặt.
Long Nghị vừa mua nhà đã lập tức dọn dẹp lại một lượt, mua sắm sơn sửa xong xuôi với nhân lúc rảnh rỗi làm mộc trên
sân thượng, đóng bàn đóng ghế, mua vài vật dụng tự làm chỗ hóng mát đơn
sơ, nghĩ bụng đến hè sẽ cùng đứa nhỏ nhà anh ra đây ngồi chơi hong gió.
Đến lúc Tần Thiên rảnh rang, hai người đi chợ hoa mua ít cây, đào ở đây xới ở kia, cuối cùng sân thượng được cải tạo thành một khu vườn nhỏ.
"Đôi vợ chồng son nhà cậu ở đây thoải mái phết ha." Lương Tam hai tay đút
túi lượn một vòng quanh sân thượng, nhác y hệt lãnh đạo tới kiểm tra, bộ dạng cực kỳ thiếu đòn: "Ủa mà nhà người ta toàn trồng lan trồng hồng,
xanh đỏ lòe loẹt đủ kiểu. Nhà mấy cậu... sao đi trồng đám cỏ dại nhìn
xấu hoắc vậy? Ể, khúc này còn trồng hành cơ à?"
Lương Tam ngồi xổm xuống một khoảng rau cỏ xanh mơn mởn trước mắt, nhếch miệng vui vẻ, đưa tay giật một cây ra.
"Người ta gọi thế là hòa nhập với thiên nhiên."
Phương Hoành tiệm áy náy cười với Long Nghị, tức giận vỗ lên tóc em trai: "Ngứa tay vậy hả? Trồng lại cho người ta mau lên!"
"Không sao, để hái lên ăn cả mà." Long Nghị xua tay, nhưng bồi thêm cho Lương
Tam một câu, "Vậy phiền Tiểu Lương hái thêm mấy cây nữa, muốn ăn phải ra kia rửa."
Hờ, coi ông là nông dân à?
Lương Tam nhăn răng, nhưng dưới ánh mắt của anh trai nhà mình vẫn đường hoàng xắn tay áo lên bắt đầu nhổ hành.
Thế mà vừa nhổ xong, giọng Tần Thiên bên kia nhẹ nhàng vang lên: "Uầy, anh
Lương đi nhổ hành à? May quá, kế bên trồng tỏi đó anh, anh nhổ luôn hộ
em với, hình như chưa đủ tỏi phi á!"
Tự đi mà nhổ! Bộ ai cũng sai được thằng này chắc?
Nhưng câu trên còn chưa thốt khỏi miệng, hắn thoáng nhìn Phương Hoành Tiệm dù đang bận vẫn thong dong nhìn mình cười, Lương Tam lại nuốt hết chữ
nghĩa vào bụng.
Ờ.
Chả phải bẻ hành thôi à, đến ngón tay người ta hắn còn bẻ qua rồi, dăm ba cái này là cái đinh gì!
Cơ mà sau khi bị hành xắt hành băm tỏi, tay bám đầy mùi, Lương Tam cảm thấy, hắn phải kiếm chuyện với hai con người kia.
Đồ ăn và thịt chuẩn bị dưới bếp đã dọn đầy ắp bàn. Vương Đông Đông không
nhịn được ăn vụng hai miếng thịt hồi trưa, có tật giật mình thó hai
miếng từ dĩa khác sang đắp vào.
Tần Thiên mượn bếp ga nhà chị
Hoàng bán tạp hóa bày lên bàn gỗ, quẹt bật lửa châm lên. Long Nghị đi
đằng sau cùng, chiếc nồi gang to nửa mét nằm vững trong tay anh được đặt lên bếp ga, nửa phần dầu ớt trong nồi sóng sánh tỏa ra mùi hương thơm
lừng.
"Có cả xương heo hầm đây." Tần Thiên giải thích, "Trong nồi áp suất dưới
lầu đấy ạ, xíu nữa ăn lẩu cay quá còn có cái giải ngấy."
"Anh
Tiểu Thiên, được quá nha." Vương Đông Đông vừa nêm nếm gia vị vừa bật
ngón cái khen tặng Tần Thiên, "Mẹ hiền vợ đảm, yếu tố thiết yếu của tổ
ấm đó."
Từ ngày công khai quan hệ, mọi người rất hay gợi chuyện
trêu. Tần Thiên nghe cậu nhóc nói thế cũng chẳng buồn giận gì, trái lại
còn dương dương tự đắc hếch mắt với Long Nghị, như thể đang nói, anh
thấy chưa, em hơi bị xịn á.
Long Nghị nhẹ nhếch môi, không nói
gì, chỉ vòng sang ngồi cạnh đứa nhỏ, thân mật nhéo nắn cái gáy, sau đó
cầm chén lấy gia vị cho Tần Thiên.
"Nước sôi nước sôi!" Nồi nước
lẩu màu đỏ chỉ lát sau đã sôi sùng sục, mùi mỡ bò với gia vị sực nức
khắp không khí. Vương Đông Đông lanh lẹ nhúng một dĩa thịt bò béo ngậy
vào, nuốt nước bọt, "Bắt đầu chén thôi!"
Mấy người khác lại không tỏ ra thòm thèm như cậu nhóc. Lương Tam khui một chai bia, rót đầy ly
mấy người còn lại: "Vô vô vô, làm ly cái đã."
Phương Hoành Tiệm nâng ly lên đầu tiên.
Không tính Long Nghị, anh ta xem như là người nhiều tuổi nhất ở đây, cũng
chứng kiến và trải nhiều chuyện hơn những người khác. Dù rằng tư tưởng
hiện nay của mọi người ngày một thoáng, song giữa hoàn cảnh xã hội vẫn
còn bảo thủ như trong nước, vẫn rất nhiều người xem họ là tai họa.
Cũng chính vì thế, chứng kiến Long Nghị và Tần Thiên có thể tiến tới với
nhau, cùng nhau trải qua cuộc sống gia đình nhỏ của riêng hai người, anh ta mới càng thêm trân quý.
"Tôi cũng xem như được chứng kiến
Tiểu Thiên trưởng thành." Phương Hoành Tiệm không soạn gì sẵn trong đầu, nói ra theo suy nghĩ tự nhiên: "Tiểu Thiên là một đứa trẻ ngoan, giỏi
giang và vững vàng. Nay đã ở với nhau rồi, hy vọng anh sẽ đối xử tốt với em ấy."
Lời này là để nhắn nhủ tới Long Nghị. Anh nâng ly, trịnh trọng gật đầu.
Phương Hoành Tiệm lại đưa ly về phía Tần Thiên: "Tần Thiên, người trẻ lắm khi
có những phút giây bốc đồng, nhưng em phải nhớ hiện tại mình không còn
một mình, khi quyết định trước hết nên nghĩ đến gia đình và cuộc sống
của em, phải thấu hiểu được suy nghĩ của nửa kia. Dẫu đôi lần xảy ra cãi vã cũng phải học cách bình tĩnh để không tổn thương tình cảm giữa cả
hai."
"Dạ!" Tần Thiên gật đầu lia lịa.
Lương Tam nghiêng
đầu nhìn người đàn ông ngồi bên ôn hòa nói chuyện, gương mặt hung tàn dữ dằn dịu đi. Hắn đặt tay trái dưới bàn, nhẹ nhàng nắm tay anh mình.
"Ừm, không nói nhiều nữa." Phương Hoành Tiệm phát giác hơi ấm từ ngón tay
được nắm chặt, quay sang mỉm cười với em trai, sau đó nâng cao ly, "Cuộc sống còn dài, mong chúc chúng ta vạn sự bình an, sống thật vui vẻ!"
"Phải!"
"Đúng vậy! Không cầu mong gì nhiều, vạn sự bình an, mọi chuyện thuận lợi!"
"Chúc chúng ta làm ăn tấn tới!"
Mấy ly bia cụng vào nhau, tiếng thủy tinh lanh lảnh và tiếng nói cười giữa
ánh hoàng hôn khắc chập tối lan về nơi rất xa, hòa cùng hơi thở cuộc
sống của hằng vô số con người bình thường giữa lòng thành phố này tan
vào không khí, trở thành ước nguyện thầm lặng mà chân thực giản đơn của
mỗi một kiếp sống đang tồn tại.