Nhà mới của hai người một, hai tháng sau mới lắp đặt đầy đủ.
Chủ yếu là do công việc của Tần Thiên bận rộn, cậu lại không cho Long Nghị
tự sửa sang phòng ốc một mình, lấy cái vụ mua nhà mình đã không can dự
vào rồi, giờ đến lượt lắp đặt cũng không thiếu mặt mình nữa được. Long
Nghị chỉ đành giơ tay đầu hàng, nghe lời chờ đứa nhỏ nhà mình cuối tuần
rảnh rỗi mới cùng ra ngoài mua sắm.
Ban đầu Long Nghị đã chuẩn bị tiền mua nội thất, anh muốn cho đứa nhỏ những gì tốt nhất trong phạm vi khả năng của mình. Thế mà trái lại Tần Thiên lại trách anh chẳng biết
sống gì hết, mới kéo anh ra chợ đồ cũ kiếm vét. Đồ đạc trong căn hộ mới
đa số là hàng cũ cả, nào tủ giày, gương đứng, giá sách,... Thậm chí đến
cả đèn trần pha lê hình hoa sen tám cánh treo ở phòng ngủ cũng là Tần
Thiên lượm từ chợ đồ cũ về.
Mỗi lần đi chợ Tần Thiên đều sẽ phấn
khởi hết cỡ, lúc phát hiện cái gì vừa rẻ vừa đẹp là sẽ khoe khoang với
Long Nghị cứ như là bắt được món bảo bối. Long Nghị nhìn mà buồn cười,
trong lòng cũng dễ chịu.
Chẳng phải điều anh yêu chính là vẻ thỏa mãn hạnh phúc lại vừa tính toán chi ly của đứa nhỏ sao? Cả hai vẫn luôn là một loại người, đứa nhỏ không vì chiều theo anh mà để bản thân phải
chịu ấm ức, anh cũng không vì ra sức để ý những điều nhỏ nhặt mà phô
trương lãng phí.
Mua sắm xong xuôi, quay đi quay lại đã đến cuối tháng bảy.
Lương Tam với Vương Đông Đông làm ầm lên, hò hét muốn chúc mừng niềm vui tân
gia của đôi vợ chồng son... Đúng vậy, chẳng hiểu sao tất cả số nhân viên ít ỏi trong công ty đã biết mối quan hệ của Tần Thiên và Long Nghị.
Điều khiến cậu cảm động là không ai vì thế mà tỏ ánh nhìn khác thường,
mọi người vẫn vui cười nhộn nhịp như trước, như thể đây là chuyện hết
sức bình thường.
Đúng mà, bởi lẽ chuyện hai người thích nhau ở bên nhau là chuyện quá đỗi thường tình ấy chứ?
Tan làm về đến nhà Tần Thiên kể chuyện này cho Long Nghị, đôi môi cứ vểnh tít lên, khóe mắt đuôi mày đều toát niềm vui.
Long Nghị không nhịn được hôn lên đôi lúm đồng tiền dễ thương vô kể kia. Tần Thiên bị anh hôn nhồn nhột, cười hì hì tránh né, cuối cùng lại bị Long
Nghị giam vào bàn bếp rộng rãi hôn thật mãnh liệt.
Mãi đến khi
nồi áp suất trên bếp nhìn không nổi nữa phải kháng nghị kêu réo ù ù Long Nghị mới chịu thôi, anh thả Tần Thiên đi dọn dẹp tắm rửa, mình tiếp tục nấu cơm.
Mua nhà quả là quyết định đúng đắn.
Long Nghị nhanh tay nêm nếm gia vị, thầm nghĩ.
Trước khi đi ngủ, hai người nằm trên chiếc giường lớn mới toanh chuyện trò
hàng tá chuyện vặt vãnh trên trời dưới đất. Nói tới vụ ăn tân gia, Long
Nghị ngẫm một lúc rồi thương lượng với Tần Thiên, quyết định không ra
ngoài ăn mà làm lẩu trong nhà. Bạn bè thân quen cả, không cần thiết phải màu mè ra vẻ. Ăn tại nhà vừa thêm sinh khí cho ngôi nhà mới, xem như
tiện dịp công khai luôn.
Thành thật mà nói, Long Nghị chưa bao
giờ quan trọng cách người ta nhìn mình. Nhưng anh biết, Tần Thiên vẫn
luôn rất trân trọng những người bạn ít ỏi đó.
Người đã từng cô
độc đều trân quý hơi ấm. Long Nghị chỉ cần một vầng mặt trời nhỏ đã là
đủ, nhưng nếu mặt trời bé con của anh muốn nhiều hơn nữa, anh đủ sức
trải rộng trước mắt cậu cả bầu trời xanh.
"Kính cong..."
Ngoài cánh cửa hợp kim nhôm màu xanh đậm, hai người đàn ông một cường tráng
một cao gầy vừa leo đến lầu bảy bấm chuông cửa. Người cường tráng một
tay xách hai món quà, trông chẳng có vẻ gì là nặng nề, một tay kia biếng nhác đáp trên vai người đàn ông còn lại, người ấy kêu mấy lần thấy
không mảy may suy suyển chỉ đành thở dài, mặc hắn đụng chạm.
"Đẩy cái gì mà đẩy?" Thanh niên cường tráng ôm chặt người đàn ông thêm chút
nữa, mặt mày quạu cọ khó chịu: "Người ta quang minh chính đại thế kia,
thằng này đã không ép anh công khai, anh còn dám tránh à?"
Nói
xong, biểu cảm trên mặt hắn thoắt cái biến đổi, chẳng hay nghĩ ngợi gì
trong đầu mà cúi xuống hung dữ nói với người bên cạnh: "Anh, anh đã gật
đầu rồi! Thằng này ghi âm hết cả, nếu anh dám làm bậy rồi vứt bỏ thằng
này, thằng này sẽ đi rêu rao cho cả thế giới biết!"
Người đàn ông nhã nhặn đứng bên đẩy mắt kính, bất đắc dĩ thở dài.
"Tiểu Hạo à, anh chỉ muốn nói em ôm anh thế này..."
Trùng hợp đúng lúc này cửa vặn mở, thanh niên ló đầu ra hồ hởi chào hỏi: "Ôi
cha, anh Phương anh Lương đến rồi! Vào lẹ vào lẹ đi ạ!"
Cửa chống trộm kiểu cũ rộng chưa đến một mét kẽo kẹt mở ra, Phương Hoành Tiệm
thong dong nói tiếp nửa câu còn lại với em trai: "... Hai đứa mình không vào cùng lúc được."
"... Ồ."
Lương Tam sầm sì đút tay vào túi quần, theo sau lưng anh trai vào trong.
"Anh Lương, sao giờ này anh mới đến!"
Trong phòng khách, Vương Đông Đông đã cắn một đống hạt dưa nhảy dựng lên,
cười hề hề vẫy gọi hai người: "Tới đây tới đây, nhà mới anh Tiểu Thiên
hơi bị đỉnh, đi đi đi để em dẫn hai anh vào coi một vòng!"
Lương
Tam đưa quà cho Tần Thiên, thay dép ở huyền quan rồi nổi đóa với Vương
Đông Đông: "Nhà của người ta mà chú mày hưng phấn thế làm quái gì!"
Vương Đông Đông xoa mũi, nghĩ thầm, ban nãy mấy anh chưa tới nên đâu biết, em ngồi một mình với người yêu của anh Tiểu Thiên đằng kia... sượng muốn
chết!
Vương Đông Đông tự nhận mình là thằng nhóc lắm lời, nhưng
người kia im ắng quá thể đáng. Cậu nhóc đã gặp tận mấy lần mà vẫn không
biết gợi chuyện gì, chỉ biết cắn hạt dưa liền tù tì. Nhưng cậu không
biết rằng Long Nghị cũng thở phào nhẹ nhõm. Vừa nãy bị đứa nhỏ nhà mình
đẩy khỏi bếp tiếp khách, anh đành ngồi tiếp ở phòng khách, bốn mắt nhìn
nhau với người ta.
"Ngồi đi." Long Nghị khá quen Lương Tam, đứng dậy chào, "Ăn trái cây lót dạ trước, chút nữa cùng ăn cơm."
Anh nhân cơ hội này chặn thanh niên vừa bước khỏi bếp, kéo tạp dề của cậu
xuống, nhỏ giọng: "Em dẫn mấy người họ đi thăm nhà, anh nấu cơm."
Tần Thiên nguýt người đàn ông một tẹo, trông thấy ý xin tha trong mắt mới
rủ lòng từ bi "Ừm" một tiếng, cột tạp dề lại cho anh rồi lên tiếng: "Đi
thôi."
Long Nghị thở ra, lấy thân mình cản tầm nhìn của khách đến chơi nhà, đưa tay vuốt ve lưng thanh niên. Thế mà lại bị đứa nhỏ nhẫn
tâm tạt ra: "Anh đi lẹ đi!"
Cái người này!
Biết rõ ràng hôm nay phải đãi khách mà đêm qua còn đè ngửa cậu ra làm tới nửa đêm, báo hại cậu sáng nay suýt nữa dậy không nổi!