“Anh, anh đừng giỡn nữa, kỹ thuật này tệ quá, mau lên…em…em chịu hết nổi rồi, đừng giỡn nữa có được không?”. Thẩm Nhạc Thần cau mày khó khăn
nói, y còn tưởng người này cố tình làm như vậy, nhưng ngàn vạn lần không ngờ cái tên bảo sẽ làm y sướng kia lại chẳng có xíu kinh nghiệm nào, mà còn giả vờ như mình là lão già thâm niên trong chuyện này nhất vậy.
Y bị hắn làm cho nhịn sắp chết rồi, chỉ hận lúc này không thể đè người trước mặt này ra làm cho thỏa thích.
Cố Mộng Diệp bị lời nói của y làm cho tức chết rồi, không chịu khuất phục
liền chọt chọt cự long kia, nhìn nó giả vờ nói. “Ngươi có phải có trụ
giỏi quá rồi không? Nửa tiếng rồi đó!”.
Thẩm Nhạc Thần bị chọc
cho ngứa ngáy khó chịu, chỉ có thể dựa đầu vào vai Cố Mộng Diệp cố gắng
khống chế dục vọng lại, nhưng hiện tại có vẻ như sắp vượt quá giới hạn
của y rồi, có ai đời nào bị chuốc thuốc mà còn phải nhẫn nhịn như y
không?
Cố Mộng Diệp cũng bị tình huống này của Thẩm Nhạc Thần làm khó xử, không dám chọc người này nữa, chỉ có thể chuyên tâm vuốt ve cự
long to lớn kia, nhưng quả thật kĩ thuật của hắn chỉ có thể dùng cho hắn mà thôi, còn dùng cho người khác thì chẳng khác nào muốn hại thằng em
của người ta.
Thẩm Nhạc Thần có vẻ như đã loáng thoáng nhận ra
được tài năng của hắn rồi, vì thế không than thở lấy một câu chỉ nâng
tay lên, bàn tay to lớn ấm áp của y bao phủ cả đôi bàn tay nhỏ bé của
hắn, hướng dẫn hắn cách làm người khác thoải mái.
Cố Mộng Diệp
cũng nghiêm túc ‘học hành’ theo sự chỉ dẫn của ‘thầy’ Thẩm, rất nhanh
liền học được cách khiến người thoải mái, vì thế cự long của người nào
đó rất nhanh đã phóng thích ra bên ngoài, chất lỏng đặc sệt bị bắn ra
dính lên tay và cơ thể của cả hai.
Mà Cố Mộng Diệp bên kia như
khám phá ra được một thế giới mới, liền hưng phấn một cách kỳ lạ, bàn
tay của hắn vươn ra ngăn lại động tác đang muốn đứng lên của Thẩm Nhạc
Thần, giọng nói không kìm được vẻ thích thú. “Tôi làm lại lần nữa cho
anh nhé”.
Thẩm Nhạc Thần nhìn thấy bộ dạng này của hắn, trong
lòng lại dâng lên một trận lửa nóng, nhưng quả thật bị bài học trước đó
làm cho sợ hãi nên có chút do dự, hiện tại dục vọng của y đã vơi đi một
ít nhưng y vẫn là không muốn để hắn giúp mình.
Mà Thẩm Nhạc Thần
lại không dám từ chối ý tốt của nhóc con này, vì thế y cúi đầu xuống hôn lên cái mũi nhỏ của hắn, khẽ thì thào. “Như vậy được rồi, đừng làm bẩn
tay nữa còn lại để tôi làm, em ngủ sớm đi”.
Cố Mộng Diệp bị y hôn đến sững sờ, một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng và trân quý nhẹ nhàng rơi
xuống chóp mũi của hắn, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng của Thẩm Nhạc Thần đang
lảo đảo đi về phía nhà vệ sinh, lại nghe thấy tiếng đóng cửa cùng với
bóng lưng khuất sau cánh cửa, rồi tiếp đó là tiếng nước chảy róc rách
xen lẫn tiếng rên khẽ vang lên.
Thẩm Nhạc Thần lần nữa đi ra đã
tỉnh táo hơn một chút nhưng đầu óc vẫn còn có chút choáng váng do thuốc
mang lại, kí ức nhớ lại những chuyện xảy ra đêm nay, đáy mắt liền lạnh
đến âm độ, liếc đôi mắt như dã thú ăn thịt người mà nhìn cô gái đang
khỏa thân nằm trên giường, chỉ hận ngay lúc này không một thể một tay
bóp chết ả ta.
Lại nhớ đến dáng vẻ đầy xấu hổ của mình cầu hoan
với kẻ thù, còn bị tên khốn đó chạm vào nơi tư mật của mình, mà bản thân mình lại mất lý trí mà hôn người ta như thèm khát.
Đáy mắt toàn
là lửa hận ác ý như địa ngục dưới vực thẳm có thể đẩy bất cứ ai xuống
dưới, rồi bị tra tấn bởi ngọn lửa này, lại vô tình nhìn thấy một thân
ảnh nhỏ nhắn nằm trên cái chăn trắng tinh của khách sạn, cơ thể cuộn
tròn lại chỉ để lộ nửa phần khuôn mặt nhỏ nhắn và hơi thở nhẹ nhàng đang hô hấp ngủ sâu, ẩn sâu bên trong dưới lớp áo khoác là những vết hoan ái đầy ái muội vừa mới được tạo ra cách đây không lâu, sự tương phản lớn
này khiến cơn thịnh nộ của y tức khắc giảm xuống về 0.
Thẩm Nhạc
Thần không biết đêm nay bản thân bị gì nữa, vậy mà lại cảm thấy cái tên
khốn đang nằm ở dưới đất đằng kia, hoàn toàn không phải là người y đang
muốn trả thù.
Nhưng quả thật người này thay đổi rất nhiều, từ
cách ăn mặc đến mùi hương và cả tính cách đều như một người khác vậy,
khiến y hoài nghi vô cùng.
Chỉ là sự hoài nghi này đến nhanh mà
đi cũng nhanh, y đi lại gần chỗ người nọ nằm ngồi xổm xuống vươn tay
chạm vào yết hầu của người này, chỉ cần…không, hiện tại tay y mà dùng
lực một chút thôi thì cái cần cổ yếu đuối đang nhấp nhô này liền mất đi
sự sống.
Trả thù.
Trả thù.
Trả thù!
Vô số
lời nói của bản thân từ kiếp trước như quay về, hình ảnh người đàn ông
mất tất cả ngồi trên chiếc xe lăn với đôi chân phế của mình đang gào
thét trong đầu của y, vô số hình ảnh thất bại cô đơn chê cười tuyệt vọng hiện ra trong trí nhớ, như một cái gai tẩm độc nằm sâu bên trong góc
tối nơi tim hắn.
Bàn tay vô thức bóp chặt cần cổ nhỏ của Cố Mộng
Diệp, khiến người nào đó đang chìm trong mộng đẹp cau mày lại, khẽ hé mở đôi mắt màu nâu nhạt ra nhìn y, một trận mông lung hiện lên nơi khóe
mắt nhạt màu đó, dưới ánh sáng mờ ảo đầy dục vọng của căn phòng ghê tởm, lại vô hình khiến cho đôi mắt phát ra một loại ánh sáng kì lạ, mang
theo sự dịu dàng như một làn nước xuân.
Người này có phải Cố Mộng Điệp không? Trong trí nhớ của y thì cậu ta không có đôi mắt màu nâu
nhạt này, nó phải là đôi mắt màu nâu đậm đầy sự điên cuồng cơ.
Thẩm Nhạc Thần nhìn thấy nơi khóe mắt của Cố Mộng Diệp vô thức chảy ra một
hàng nước mắt, đôi môi cũng vì khó thở mà hé mở ra, cố gắng lấy oxi, tuy khó thở là thế nhưng một câu cũng chẳng nói.
Cố Mộng Diệp còn
tưởng bản thân đang mơ thấy ác mộng, trong cơn ác mộng đó hắn bị Thẩm
Nhạc Thần bóp cổ, đôi bàn tay lạnh lẽo to lớn ấy khoảng vài tiếng trước
còn nắm lấy bàn tay hắn chỉ dẫn hắn tận tình thì bây giờ lại đang đặt
trên cổ hắn muốn cướp lấy hơi thở của hắn, còn có đôi mắt kia ở vài
tiếng trước còn tràn đầy dục vọng nhưng vì hắn mà kìm nén, sự thâm tình
dịu dàng như tràn ra khỏi đôi mắt đen ấy, nhưng hiện tại trong cơn ác
mộng đó lại chỉ có lửa hận, con ngươi như tỏa ra ánh sáng đỏ rực của một loài thú hoang thèm khát thịt người, đang nhìn chằm chằm vào cần cổ của hắn và bất cứ lúc nào cũng có thể nhe cái răng nanh nhọn hoắc ra cắn
chết hắn.
Hắn chỉ mong đây là một cơn ác mộng do hắn tưởng tượng
ra thôi, chỉ mong rằng lúc mở mắt ra hắn vẫn sẽ còn được nhìn thấy khuôn mặt lạnh băng đó, chứ không phải là cỗ quan tài đầy hoa tang đáng sợ
kia.
Chỉ là lần này có lẽ giấc mộng này chân thực quá rồi, khiến
hắn khó thở đến kì lạ bản năng sinh tồn rất muốn cử động, muốn thoát
khỏi giấc mộng đáng sợ này.
Thẩm Nhạc Thần nhìn thấy người nào đó bắt đầu thở dốc kịch liệt, đôi mắt mất đi tiêu cự bên trong tròng mắt
trắng kia dần hiện lên vô số tơ máu.