Nhưng hiện tại ngay lúc này y lại luyến tiếc đôi mắt này, cùng với hơi thở mùi hương tràn đầy mùi trà nhạt của hắn…
Hức…ức…ức…ha…a…
Trong lúc bản thân đang rơi vào mông lung giằng co giữa hai loại suy nghĩ,
một là bóp chết sự sống này, hai là quyến luyến con người này, thì bị
tiếng khóc nức nở đứt quãng cắt đứt dòng suy nghĩ.
Thẩm Nhạc Thần lấy lại ý thức nhìn xuống khuôn mặt đỏ bừng vì bị y bóp, khuôn mặt nhỏ
bé kia giàn dụa nước mắt, bàn tay đang giơ lên nắm hờ lấy cổ tay của y ý muốn kéo nó ra nhưng vô dụng. truyện tiên hiệp hay
Khoảnh khắc khi thấy Cố Mộng Diệp thống khổ thoi thóp trên tay y, bàn tay đang bóp chặt cổ hắn cũng tức khắc thả ra như bị điện giật.
Mà người nào đó vừa thoát khỏi tử thần thì không khỏi ho khan cùng với tiếng khóc, trông chật vật vô cùng.
Thẩm Nhạc Thần đau đớn nhìn thân ảnh nhỏ bé kia đang lùi người về sau
nghiêng sang một bên cố gắng hít lấy oxi đã bị lấy mất, một loại cảm xúc kì lạ dâng lên khiến y rất muốn ôm người này vào lòng ngực vỗ về trấn
an.
Nghĩ gì liền làm đó, y liền thuận theo cảm xúc khác lạ này mà đưa tay về phía Cố Mộng Diệp.
Mà Cố Mộng Diệp bên kia còn chưa thoát khỏi ‘cơn ác mộng’ đến chân thực
này, thấy người nào đó muốn tiến lại gần liền lùi về sau run rẩy né
tránh, nhưng vẫn là không được vì tốc độ y quá nhanh.
Rơi vào cái ôm ấm áp tưởng chừng như ảo ảnh, lúc này Cố Mộng Diệp mới biết mình đã
thoát khỏi cơn ác mộng kia rồi, bên tai là giọng nói khàn khàn ấm áp của Thẩm Nhạc Thần, nhưng vì đang rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê nên
hắn chẳng còn nghe rõ nữa, chỉ loáng thoáng nghe được cảm xúc trong lời
nói đó, là đau đớn là hối hận là tuyệt vọng lại xen lẫn chút không cam
lòng.
“Thật xin lỗi, xin lỗi, là tôi sai rồi, tôi…tôi…”. Thẩm
Nhạc Thần chắc cả đời cũng sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay, khoảnh
khắc nhìn thấy Cố Mộng Diệp né tránh vòng tay của y như tránh ác quỷ,
nhìn rõ sự sợ hãi trong đôi mắt nâu nhạt đó, khiến y trong một giây nào
đó muốn đánh chết bản thân của mình ban nãy, đáy lòng lạnh lẽo vô cùng.
Xin em đừng sợ hãi tôi, tôi không phải…tôi…tôi cũng chẳng biết nên làm như thế nào nữa…
Cố Mộng Diệp nằm trong lòng ngực của Thẩm Nhạc Thần, có chút mệt mỏi muốn
ngủ một giấc nhưng trong lòng lại có chuyện muốn nói với y, liền cố gắng mà mở miệng ra cổ họng khô khốc đau đớn. “Ban nãy tôi nằm mơ thấy ác
mộng, trong mơ anh đang muốn giết tôi, nhưng…nhưng thật may đó chỉ là
giấc mơ, thật may vì lúc tỉnh dậy lại được nằm trong lòng ngực của anh,
lúc này tôi yên tâm rồi”.
Nói rồi Cố Mộng Diệp liền chìm sâu vào hôn mê, đánh một giấc tới sáng sớm nhưng vẫn không mở nổi đôi mắt của mình ra.
Mà Thẩm Nhạc Thần cả đêm đó lại không chợp mắt dù chỉ một giây, hai cánh
tay vẫn siết chặt lấy cơ thể ấm áp của Cố Mộng Diệp, đáy mắt đầy sự điên cuồng chiếm hữu nhìn chăm chú người trong lòng, chỉ sợ bản thân lại mất đi lý trí giết chết người này, giết chết hơi ấm duy nhất trong căn
phòng lạnh lẽo này.
Sáng hôm sau, khi nắng mai từ rèm cửa sổ
khách sạn xuyên qua màn che, chiếu đến Thẩm Nhạc Thần còn ngồi trên nền
đất với đôi mất đầy tơ máu, mà đối với y lúc này chứ như bản thân đã
tỉnh giấc khỏi vực sâu vạn trượng, khẽ đưa ánh mắt về phía người nằm
trên giường.
Triệu Thi đêm qua việc không thành còn bị Thẩm Nhạc
Thần lạnh lùng đập vào gáy cho bất tỉnh nhân sự từ tối đến sáng, song
ngay cả chuyện hoan ái cùng người nào đó không thành còn bị cái tên mà ả ghét đến chiếm lấy của hời.
Mà người ả ghét còn đang ngủ say giấc trong lòng ngực của Thẩm Nhạc Thần,
ẩn dưới lớp áo khoác là những vết hôn chi chít từ cổ đến khắp nửa thân
trên, hắn khẽ cau mày vì bị ánh nắng ban mai chiếu vào mắt, khó chịu cau mày.
Thẩm Nhạc Thần đã suy tính mọi đường đi của chuyện đêm qua, y chỉ cần giả vờ sắm vai như một tên khốn lấy đi sự trong trắng của ả,
theo như ý nguyện của ả, rồi để ả thỏa thích nhảy múa trên sân khấu mà
không biết rằng phía dưới sân khấu là hàng ngàn mũi dao nhọn hoắc đang
đợi ả rơi xuống.
Y cũng muốn biết là ai đã gieo vào đầu ả việc này, dù sao người đưa sáng kiến này hẳn tâm tư cũng sâu không lường được.
Chuyện của Triệu Thi giải quyết thì dễ nhưng…
Thẩm Nhạc Thần cúi đầu xuống nhìn Cố Mộng Diệp trong lòng đang cau mày,
chẳng hiểu bị ai nhập mà y lại vô thức dịch người che đi ánh nắng đang
chiếu lên khuôn mặt đang nhăn mày kia, mãi đến khi thấy nó thả lỏng y
cũng thả lỏng theo.
Chuyện xảy ra đêm qua, Thẩm Nhạc Thần không
lường trước được còn có người thứ tư, lúc đó đầu óc mê muội chỉ làm theo bản năng, mà cái bản năng này cũng đã hại y rồi.
Trả thù thì vẫn phải tiếp tục không thể để chuyện tư làm ảnh hưởng, dù người này đã trở thành một cái dằm trong tim y, tháo không được mà gỡ cũng chẳng xong.
Thẩm Nhạc Thần gọi điện cho người đến tắt hết camera ở khách sạn, còn y thì
ẫm Cố Mộng Diệp ra khỏi khách sạn, cho người lái xe đưa cả hai về nhà.
Về đến nhà, Thẩm Nhạc Thần lo hết mọi chuyện cho Cố Mộng Diệp xong xuôi
mới lấy xe từ nhà hàng đêm qua lái đến bệnh viện làm xét nghiệm lấy máu.
Riêng về Triệu Thi sau khi tỉnh lại chỉ cảm thấy một trận đau nhức từ gáy
mang lại, sau lại nhớ đến chuyện đêm qua tức khắc khuôn mặt đen kịt lại, ả tức giận hét lên một tiếng, đáy mắt đều là lửa hận.
Ả không ngờ Thẩm Nhạc Thần bị bỏ thuốc như vậy rồi còn có thể còn lý trí đánh ngất ả!
Chuyện này cũng vô lý quá rồi đi!
Nhưng chuyện này ả cũng chẳng thể lường trước được, không sao dù sao cũng đã
có camera quay lại với cả vết hoan ái hôm qua ả cùng với Thẩm Mộc Nhân
vẫn còn, vì thế ả nhanh chóng mặc nhặt đồ dưới đất lên mặc lại, đi xuống lầu trả phòng rồi gọi điện về nhà bằng chất giọng thảm thiết khi bị mất lần đầu.
“Mẹ, con…con cùng với anh Nhạc Thần đã…bây giờ con sợ
lắm”. Triệu Thi giả vờ đáng thương nói, nhưng khuôn mặt lại chẳng có
chút gì gọi là đau khổ hay sợ hãi cả.
Bà Triệu bên kia sốt ruột
vì cả đêm hôm qua con gái không về, không hiểu mấy nay con gái làm gì mà thường về rất khuya, lúc về thì đi đứng xiêu vẹo. “Làm sao, con xảy ra
chuyện gì?”.
Triệu Thi khóc lóc kể lại chuyện đêm qua cho bà
nghe, mà bà Triệu nghe xong liền tức giận nổi đóa lên. “Thẩm Nhạc Thần
thằng khốn nạn này, sao lại làm chuyện này với con? Không những chịu
trách nhiệm còn bỏ con lại khách sạn về một mình? Hiện tại con đang ở
đâu, mẹ đến đón con hai mẹ con chúng ta cùng đến Thẩm gia đòi lại công
đạo!”.
Triệu Thi đạt được mục đích liền mỉm cười, khóe môi giương cao đầy đắc ý nói với bà địa chỉ rồi chờ người đến đón.