Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên Sách)

Chương 45: .2


trướctiếp

Phó Gia Bảo nói không lại hắn, dứt khoát khoát tay chặn lại, mất hứng nói: "Ta nói không báo quan thì không báo quan! Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao!" Dứt lời còn trợn mắt nhìn A Mạch một cái.

A Mạch nhìn bóng lưng của Đại thiếu gia đi vào trong, gãi đầu một cái, nghĩ hoài không ra.

Phó gia nói lớn cũng lớn, nói nhỏ cũng nhỏ, Phó Gia Bảo cảm thấy mình mới vừa vào cửa trong chốc lát đã đi tới Đông viện.

Hắn nhìn cửa Đông viện trước mặt, lại kéo mái tóc rối tung của mình mới đi vào. Thầm nghĩ: Nương tử thấy ta thảm như vậy, khẳng định cũng sẽ không truy hỏi khoản tiền kia nữa.

Hắn tràn đầy lòng tin đi vào Đông viện, trong ánh mắt kinh dị của đám người làm, thuật lại lời mới nói với A Mạch một lần cho nương tử nghe.

Lâm Thiện Vũ lúc ấy liền ngồi ở bên cửa sổ lựa chọn hoa tươi dùng để điều chế nước hoa, nghe vậy nàng ngẩng đầu nhìn Phó Gia Bảo một cái, ánh mắt thanh lãnh lạnh lùng, lại khiến Phó Gia Bảo run lập cập.

Lâm Thiện Vũ nói: "Nói cách khác, tiền ta cho chàng đều bị cướp hết, chàng không mua được gì hết?"

Phó Gia Bảo nhắm mắt gật đầu.

Lâm Thiện Vũ lại nói: "Chàng có thấy rõ người cướp tiền của chàng không?"

Phó Gia Bảo sớm ở trên đường đã nghĩ xong lời giải thích, hắn vội vàng nói: "Là hai người, che mặt, vừa nhìn là biết cao thủ, bọn họ xông lại đạp ta vào chân tường, sau đó liền cướp lấy túi tiền của ta!"

Lâm Thiện Vũ nghe lời giải thích này có mức độ tương tự như trong truyện《 uống rượu giang hồ 》, cong cong khóe miệng, nhưng mà nụ cười này không phải là cười vì vui thích mà là cười chế giễu, "Thì ra bọn họ đạp chàng vào chân tường à? Ta còn tưởng rằng là bọn họ kéo chàng vào sòng bạc, đè chàng lên bàn ép chàng đánh cược đến thua sạch bạc chứ."

Xong rồi! Phó Gia Bảo nghe lời này, nào còn không hiểu rằng nương tử đã biết chuyện, khó trách. . . Khó trách hắn vừa vào nương tử đã dùng ánh mắt xa lạ đó nhìn hắn.

Nhìn chằm chằm gương mặt sững sờ của Phó Gia Bảo, đáy mắt Lâm Thiện Vũ chợt lóe vẻ tàn khốc, chợt giơ tay lên vỗ xuống bàn, dưới một chưởng này, bàn bát tiên bằng gỗ đỏ thật dày lại nứt ra một khe hở!

Phó Gia Bảo trợn mắt hốc mồm, gần như bị sợ muốn tè ra quần. Mắt thấy nương tử giơ tay lên đi lấy chày cán bột, hắn theo bản năng xông về phía trước, muốn ngăn cản nương tử rút chày cán bột ra, ai ngờ lòng bàn chân bỗng nhiên trợt một cái, hai đầu gối của hắn liền trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, phanh một tiếng quỳ trên đất.

Lâm Thiện Vũ: . . .

Nàng cạn lời hỏi, "Chàng làm gì đó?"



Phó Gia Bảo thấy vậy dứt khoát nhận sai, quỵ xuống đất ôm lấy chân nương tử hô: "Nương tử ta sai rồi, sau này ta không dám nữa! Lần này nàng bỏ qua cho ta đi!"

Lâm Thiện Vũ cười ha ha một tiếng, ánh mắt lạnh lùng vô cùng, "Lần này bỏ qua cho chàng, vậy có phải còn có lần sau hay không?"

Phó Gia Bảo: "Lần sau ta cũng không dám nữa!"

Lâm Thiện Vũ hỏi hắn, "Không dám cái gì? Không dám cầm tiền mua sách đi đánh bạc hay là không dám lừa gạt ta nữa?"

Phó Gia Bảo lập tức nói: "Ta không dám lừa nàng nữa!"

Lâm Thiện Vũ: "Nói cách khác lần sau chàng sẽ còn vào sòng bạc?"

Phó Gia Bảo vội vàng nói: "Ta thề sau này nếu ta lấy tiền mua sách đi đánh bạc nữa thì cả đời này ta không nhận được tiền tháng!"

Lâm Thiện Vũ liếc nhìn hắn một cái, "Cho nên ý chàng là sau này sẽ cầm tiền khác đi đánh bạc."

Phó Gia Bảo há miệng một cái, không dám bảo đảm. Dẫu sao hắn là người rất thích đánh bạc, không thể làm gì khác hơn là nói: "Nương tử, lần này là vận may của ta không tốt, lần sau nếu như ta thắng được tiền thì ta sẽ giao hết cho nàng."

Lâm Thiện Vũ cầm chày cán bột lên nói với hắn: "Ta không thích chàng đánh bạc nữa, cấm."

Phó Gia Bảo khiếp sợ ngửa đầu nhìn nàng, lắc đầu khẩn cầu: "Nương tử, ta cầu xin nàng, nàng đừng tàn nhẫn như vậy."

Lâm Thiện Vũ: . . .

Nếu như người ngoài nghe lời này không chừng còn cho rằng nàng muốn làm thịt Phó Gia Bảo, chỉ là cấm đánh bạc mà cần làm đến mức đó sao?

Nàng chỉ nói một câu: "Chàng không bỏ?"

Phó Gia Bảo ý chí kiên định, thậm chí bắt đầu thuyết phục Lâm Thiện Vũ, "Nương tử, có tiền đi đánh bạc một lần là tiêu dao sung sướng cỡ nào, nàng đi đánh bạc một lần là biết, chơi rất vui!"

Lâm Thiện Vũ tựa như thấy được những bạn học sinh tiểu học mê game mà giấu cha lừa mẹ, sự tức giận của nàng đã bị mấy câu nói này của Phó Gia Bảo đẩy lên tột đỉnh, lập tức không nói hai lời, cầm chày cán bột lên đánh hắn một cái.

Phó Gia Bảo quỵ xuống đất không kịp tránh né, bị chày cán bột đánh trúng, đau đến hắn la to một tiếng. Nhảy cỡn lên lập tức muốn chạy ra ngoài.



Lâm Thiện Vũ cười lạnh một tiếng, tay áo vung lên, cửa phòng ngủ bị một chưởng của nàng đảo qua, phanh một tiếng khép lại.

Phó Gia Bảo mắt thấy sắp xông ra ngoài được, ai ngờ một khắc sau cửa ở bên cạnh hắn đóng lại, theo quán tính, toàn bộ người hắn cũng đụng phải trên cửa, rầm một tiếng đau đến mức mắt hắn nổ đom đóm.

Hắn tuyệt vọng xoay người, liền thấy Lâm Thiện Vũ lạnh lẻo cười một tiếng, nói với hắn: "Đây là chiêu thức ta tự nghĩ ra, tên là đóng cửa đánh chó! Phó Gia Bảo, thụ giáo đi!"

"A!"

A Hạ đang quét sân bị tiếng hét thảm này dọa sợ, cả người cũng run run, trong đầu nghĩ Đại thiếu gia lại làm sao nữa thế. Nhưng mà hắn xoay người lại thấy Đại thiếu gia cùng Thiếu nãi nãi ở trong phòng ngủ, liền không thèm để ý tiếp tục quét sân.

Trong phòng ngủ, Lâm Thiện Vũ dùng chày cán bột chỉ vào Phó Gia Bảo, "Nói, có bỏ đánh bạc hay không?"

Phó Gia Bảo ôm đầu rúc ở dưới đáy bàn, nếu là thường ngày hắn đã sớm khuất phục nhưng lúc này lại vô cùng cố chấp, "Không bỏ!"

Lâm Thiện Vũ híp mắt lại, ngồi xổm xuống lạnh lùng nhìn chằm chằm Phó Gia Bảo, "Vẫn còn muốn đánh?"

Phó Gia Bảo sợ hãi, trên người run rẩy, ở dưới ánh mắt của Lâm Thiện Vũ, hắn yếu ớt nói: "Ta thích đánh bạc, nàng có thể đánh ta mắng ta, nhưng nàng không thể ép ta bỏ đánh bạc!" Vừa nói xong lập tức khẩn trương nhắm hai mắt lại, hắn vốn rằng mình sẽ bị Lâm Thiện Vũ đánh một trận nữa. Nhưng đợi đã lâu lại không thấy đâu, không khỏi mở mắt ra dò xét, lại thấy Lâm Thiện Vũ cất chày cán bột, ánh mắt phức tạp nhìn hắn.

Phó Gia Bảo: ? ? ?

Lâm Thiện Vũ: "Chàng đi ra ngoài đi!"

Phó Gia Bảo cảnh giác nhìn nàng, cảm thấy nương tử phải đánh mình một trận mới phải.

Lâm Thiện Vũ đứng lên, nói: "Ta không đánh chàng."

Lần này Phó Gia Bảo yên tâm, hắn vui mừng từ dưới đáy bàn bò ra ngoài, chỉ thấy nương tử mở hộp rên bàn ra, lộ ra mấy trăm văn tiền bên trong.

Ngón tay thôn dài của Lâm Thiện Vũ nhẹ nhàng khều những đồng tiền kia, nói: "Trong này tổng cộng có sáu trăm năm mươi đồng. Đổi thành bạc chất lượng tốt cũng chỉ nửa lượng, vì kiếm chút tiền như vậy, ta cực khổ gần hai tháng, tự mình vẽ tranh cho tiệm, xếp tủ, tự mình lựa chọn dược liệu và hoa cỏ để chế tạo phấn, lại mua đồ sứ rẻ nhất của cửa hàng Tam gia để đựng phấn. Cho dù cửa hàng kia của ta mỗi ngày làm ăn thịnh vượng thì cũng phải tốn hơn mấy tháng mới có thể kiếm được số bạc hôm nay chàng thua hết."

Phó Gia Bảo ngây ngẩn.

trướctiếp