Nhật Ký Thuần Phu Của Nữ Phụ (Xuyên Sách)

Chương 44: .1


trướctiếp

 "Thiếu nãi nãi, đây là tiềm hôm nay cửa hàng kiếm được." A Hồng đặt một cái hộp hơi nặng ở trước bàn Lâm Thiện Vũ, vui mừng nói: "Hôm nay buôn bán của tiệm không tệ, tất cả phấn cộng lại bán ra năm mươi tám hộp."

Năm mươi tám hộp, vậy cũng có sáu trăm nhiều đồng. Lâm Thiện Vũ mở hộp ra nhìn một cái, trong cái hộp không tính là lớn chất đầy đồng tiền, có mới có cũ, có còn có một số đồng bị mài mòn, nhưng tóm lại vẫn là tiền.

Số phấn đầu tiên nàng làm ra, giá tiền là tham khảo thị trường phấn hiện nay mà đặt ra, phấn có chất phấn sần sùi trong huyện một hộp tốn tám văn tiền, chất phấn tốt hơn một chút thì giá cả lại phải tăng gấp đôi, so với những cửa hàng bán son phấn khác trong huyện thì những bộ phấn ở Lộ Hoa Hiên giá cả không hề tính là đắt, thậm chí có thể nói là rẻ. Nhưng giá vốn làm ra những phấn này vốn không hề cao, nguyên liệu cộng thêm hộp cũng chỉ năm văn, tính thêm tiền nhân công thì cùng lắm là sáu văn, mộp hộp cho dù bán mười văn cũng có thể lời bốn văn, lời không tính là cao nhưng cũng may làm ra không tốn sức.

Nhưng mà mặc dù nàng có lòng tin với phấn mình làm ra, nhưng mà dẫu sao ngày đầu tiên khai trương, cửa tiệm lại quá hẻo lánh, nàng vốn chỉ muốn có thể hôm nay khai trương bán ra hai ba chục hộp cũng không tệ, không nghĩ tới lại còn có thể bán ra năm mươi tám hộp. Lập tức nói với A Hồng: "Ngươi làm rất khá."

A Hồng nhẹ giọng nói: "Đều là bổn phận của nô tỳ."

Trong miệng nàng ấy nói bổn phận, thật ra thì trên mặt cười còn ngọt hơn ăn mật, vừa nhìn là biết nha đầu này vui vẻ đến cỡ nào.

Lâm Thiện Vũ nhìn nàng cười thấy răng không thấy mắt, ánh mắt cũng hơi cong cong, "Tiệm mới mới vừa khai trương, còn phải khổ cực ngươi phí tâm nhiều hơn." Nàng đứng dậy từ nội thất cầm ra một cái hộp rồi mở ra, chỉ thấy bên trong để mấy cuộn chỉ, mấy cây kim khâu cùng với mấy cái bánh đường dùng giấy dầu bọc lại.

Nàng đưa cái hộp này cho A Hồng, nói: "Qua hai ngày nữa chính là thất tịch rồi, đây là đồ nhà mẹ ta đưa tới, chỉ và kim là muội muội ta chuẩn bị, bánh đường là mẹ ta làm, ta đã không cần những thứ này nữa nên đưa cho ngươi dùng!"

Ngày bảy tháng bảy tuy nói chỉ là một ngày lễ nhưng đều ăn lễ, so với ngày lễ lớn như trung thu thì không bằng, người nhà bình thường cũng chỉ qua loa cho hết ngày, chẳng qua là lần trước Đoan ngọ, Phó lão gia đã bao phòng mới người Lâm gia, mặc dù lúc ấy ầm ĩ khó coi nhưng chuyện cũng đã qua hai tháng, Lâm gia suy nghĩ muốn duy trì quan hệ tốt với bên sui gia, lần này liền chủ động đến cửa đưa lễ vật ăn tết. Phó gia hơi chú trọng một chút nên đã sớm chuẩn bị tiết lễ ăn thất tịch, thấy Nhị Lang Lâm gia tự mình đưa đồ tới tự nhiên lại kéo vào nói chuyện dông dài một phen mới đưa người đi ra ngoài.



A Hồng không hay thêu thùa, nhưng cô nương gia nếu là có thể có một tay thêu thùa phòng thân thì tương lai có thảm đi chăng nữa, tóm lại sẽ không chết đói. Thất tịch hàng năm, A Hồng đều luôn hướng về phía bầu trời đêm cầu xin Chúc Nữ, chẳng qua là năm nay bởi vì phải đi Lộ Hoa Hiên làm việc, nàng bận rộn quên chuẩn bị, giờ phút này thấy kim chỉ còn có bánh đường nhà mẹ Thiếu nãi nãi chuẩn bị, nhất thời kinh ngạc cười híp cả mắt, nàng ấy dùng sức gật đầu, "Cảm ơn thiếu nãi nãi!" Trong lòng càng thêm nhận ra mình đã được Thiếu nãi nãi trọng dụng.

Thấy A Hồng nhận hộp lễ vật kia, Lâm Thiện Vũ khẽ vuốt càm, đang chuẩn bị kiểm tra lại hộp tiền kia rồi viết sổ sách thì nghe A Hồng bỗng nhiên nhỏ giọng nói với nàng: "Thiếu nãi nãi, hôm nay ta ở bên ngoài nhìn thấy Đại thiếu gia. . ."

Mà lúc này, Phó Gia Bảo mặt mày xám tro bước vào cửa Phó gia.

Chỉ thấy tóc hắn rối tung, vạt áo bị nhăn nheo, trên mặt và trên người đều dính một lớp bụi giống như mới vừa lăn trên đất một vòng.

Người giữ cửa thấy dáng vẻ này của Đại thiếu gia thì kinh ngạc nói: "Thiếu gia. . ."

Không đợi hắn hỏi xong, Phó Gia Bảo lập tức nói: "A Mạch, thiếu gia nhà ngươi ở bên ngoài bị người ta cướp giật!"

Thì ra từ lần trước A Mạch len lén giúp Phó Gia Bảo mở cửa sổ từ đường, hắn liền bị phạt ở chỗ này gác cổng. Nghe lời này, A Mạch thất kinh, "Đây thật là quá đáng, lại có người dám cướp của thiếu gia? Thiếu gia ngài đừng sợ, tiểu nhân lập tức đi báo quan!"

Phó Gia Bảo thấy vậy vội vàng nói: "Không cần không cần."

A Mạch lập tức nói: "Thiếu gia, đây là chuyện lớn đó, trong thành xảy ra chuyện trộm cướp ngang ngược như vậy, nếu như chúng ta không đi báo quan, Huyện thái gia sẽ nổi giận!"

trướctiếp