Màn tuyết trắng lưu lại dấu chân hỗn loạn của các ngự lâm quân, tiếng đao
kiếm sắc nhọn phát ra từ phía sân tập của Thanh Thủy phủ, mũi tên được
kéo căng rồi nhanh chóng nằm ngay ngắn giữa hồng tâm, lại một mũi tên
nữa. “ Vương gia, có thư từ An Các cung gửi tới cho người” , Nam Ảnh thị vệ trông thấy Lạc Úy vẫn không dừng tay tiếp tục kéo căng dây cung, hắn tiến lại phía tên thị vệ kia rồi nhận lấy phong thư.
“ Vương gia, là thư của Hoàng Hậu nương nương gửi tới...”. Nam Ảnh tiến
tới phía Lạc Úy muốn thăm dò tâm tư của hắn nhưng những đường nét trên
gương mặt anh tuấn kia vẫn không có chút biến chuyển. Cho tới khi mũi
tên phóng đi lệch khỏi hồng tâm rơi xuống nền tuyết trắng thì hắn mới
ngưng tay, hắn quay lại nhìn Nam Ảnh nhét chiếc cung trên tay cho một
tên thị vệ gần đó rồi cầm lấy phong thư quay trở vào trong
Nam Ảnh ngơ ngác đưa mắt nhìn theo bóng lưng của Lạc Úy vừa mới rời đi, hắn lại tiến tới nhặt mũi tên bị rơi kia lên, trông những mũi tên bắn trúng hồng tâm trên bia chỉ đành thở dài một tiếng. Lạc Úy bắn cung vốn rất
giỏi, nhưng mà hình như lần này tâm hắn đã không vững nên mới để mũi tên này lệch khỏi hồng tâm, Bất Ý cho dù có cự tuyệt hắn thì trong lòng hắn nàng vẫn là chấp niệm rất lớn..
" Vương gia, An Các cung sao lại đột nhiên gửi thư tới cho người vậy?".
Nam Ảnh bước vào bên trong, hắn đứng đằng sau Lạc Úy lên tiếng hỏi. Lạc
Úy gấp lại bức thư, lắc đầu: " Hoàng hậu muốn mời bổn vương tới Kiều Tư
thủy tạ ngắm cảnh, nhưng mà nét chữ này không giống của nàng ấy.."
" Vậy vương gia hay là để nô tài tới đó xem thử, nếu đúng là Hoàng hậu
mời người nô tỳ sẽ quay về bẩm báo..". Nam Ảnh nghiêng người đưa ra một
đề xuất, trực tiếp khiến cho Lạc Úy câm nín không biết phải nói gì, nếu
như để hắn tới đó xem thử vậy thì Hoàng hậu cần gì phải viết thư cho
hắn, trực tiếp sai một thái giám hoặc một thị vệ tới Thanh Thủy phủ mời
hắn đi là được rồi
" Cái tên
đầu heo nhà ngươi". Lạc Úy cầm phong thư trên tay đứng dậy, lại dùng lực đập lên đầu hắn một cái, hắn với tay cầm lên một chiếc vòng cẩm thạch,
hắn nhớ đã có lần trông thấy Bất Ý đeo vật này tới gặp hắn. Tuy nét chữ
không giống, nhưng vật chắc chắn chính là của nàng.
Nam Ảnh đưa tay lên xoa xoa đầu, lại giúp hắn lấy áo choàng: " Vương gia
người định tới đó thật sao? Nhỡ như có người mạo danh Hoàng Hậu thì sao, dù sao trước đó Hoàng Hậu cũng đã từng nói với người...". Nam Ảnh nói
tới đây liền im lặng, hắn càng không dám nói thêm những suy nghĩ trong
đầu, lại bất chợt trông thấy chiếc vòng cẩm thạch kia trên tay Lạc Úy
Lạc Úy cũng không nói nhiều, hắn đem chiếc vòng cẩm thạch kia cất vào trong người rồi khoác áo choàng lên, cho dù có phải là Bất Ý mời hắn hay
không hắn cũng nhất định phải vào cung một chuyến xem xét tình hình. Nếu như có nữ nhân nào đó giở trò, vậy thì việc điều tra trước kia lại coi
như có thêm một manh mối
Bất Ý ở An Các cung lúc này cũng nhận được một phong thư, nói rằng Lam phi muốn nàng tới Kiều Tư thủy tạ ngắm cảnh cùng nàng ta, nàng cầm phong thư
trên tay không khỏi nghi ngờ: " Trước giờ nếu như Lam phi muốn bổn cung
tới nơi khác thì đều sẽ phái người tới đây mời, bằng không cũng sẽ đích
thân đến đây, sao lần này lại gửi thư tới đây chứ"
" Nhưng mà chủ tử, nét chữ trong phong thư kia đích thực là của Lam phi
nương nương phải không?" Tố Hương nhanh nhạy đã nhìn ra sự ngờ vực của
nàng. Nàng nhìn phong thư trên tay, nét chữ này đúng là của Lam phi.
Cuối cùng Bất Ý cũng khoác áo choàng lên người rồi tới Kiều Tư thủy tạ,
nàng muốn xem xem nàng ta tại sao lại mời nàng tới nơi đó.
Lúc này Lam Phi cũng đã chạy tới Dưỡng Tâm Điện, vốn Ngôn Tận cũng không
mấy để tâm tới nàng ta, nhưng khi trông thấy nét mặt nghiêm trọng của
Lam Nương Thi, hắn mới hạ con dấu trên tay xuống: " Lam Phi, thời gian
này trẫm rất bận, nàng có biết bản thân nói như vậy chính là đang vu
khống cho Hoàng hậu, là phạm tội khi quân hay không?"
" Hoàng thượng thần thiếp thật sự không nói dối người. Ngày hôm nay thần
thiếp nhàm chán nên mới có ý đi dạo quanh thủy tạ, không ngờ lại nhìn
thấy Hoàng Hậu nương nương cùng Nhị Thân vương gia đang ở đó tư tình,
chính mắt thần thiếp đã trông thấy, tuyệt không nói sai nửa lời". Lam
Phi bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, Ngôn Tận nghi hoặc nhìn Phúc Vũ nhưng
rồi vẫn rời đi
Trong khi Bất Ý ở Kiều Tư thủy tạ không hề trông thấy ai, nàng vốn định quay về An Các không ngờ lại
trông thấy Lạc Úy đang ở phía đối diện. Nàng không do dự liền tiến tới
phía hắn: " Nhị Thân vương gia sao người lại ở đây? Không phải hiện tại
người nên ở Thanh Thủy phủ sao, ta nghe nói Thái Hậu đã nhìn được Nhị
tiểu thư nhà Quốc sư, chuẩn bị đưa tới phủ của người xem mắt.."
" Bất Ý!? Không phải nàng viết thư mời ta tới đây ngắm cảnh cùng người
hay sao. Chuyện xem mắt mai mối gì đó của Thái Hậu ta quả thật không hay biết..". Hắn kinh ngạc, lại trông thấy bức thư trên tay của nàng, trong giây lát liền đã đoán ra được mọi chuyện. Lúc này Lam Nương Thi từ xa
bước tới
" Hoàng hậu, Nhị Thân
vương gia sao hai người lại ở nơi này lén lén lút lút như vậy. Hoàng hậu người không lẽ nào lại đối xử với Hoàng thượng như vậy...". Lam Phi nói lớn, khiến cho Bất Ý hoảng loạn, nếu những lời này của nàng ta bị người khác nghe được, chuyện truyền tới tai của Ngôn Tận thì sẽ thành rắc rối lớn. Nàng tiến tới nắm cổ tay nàng ta chất vấn
" Không phải Lam phi nương nương viết thư mời bổn cung tới nơi này sao?
Lam phi làm như vậy chính là đang vu khống cho ta và Nhị thân vương gia, ngươi.." Còn chưa kịp để cho nàng nói hết câu, mặt băng mỏng phía Lam
Nương Thi đang đứng bị nứt ra thành vệt lớn trực tiếp khiến nàng ta rơi
xuống nước. Lạc Úy nhanh chóng giữ lấy Bất Ý kéo về phía hắn
" Hoàng thượng, hoàng thượng cứu mạng thần thiếp...". Lam Nương Thi không ngừng vùng vẫy, miệng còn hét lớn gọi Ngôn Tận. Phúc Vũ cùng mấy thị vệ nhanh chóng tới đưa Lam Nương Thi lên, Ngôn Tận lúc này cũng xuất hiện, trông thấy dáng vẻ thân mật kia của nàng cùng Lạc Úy, tay hắn vô thức
cuộn lại thành quyền
Ngôn Tận
trông người được đưa lên, đáy mắt hiện lên mấy tia sát khí, hắn đem áo
choàng cởi xuống khoác lên người Lam Nương Thi, nàng ta run lên vì lạnh
miệng lại không ngừng lẩm bẩm: " Hoàng thượng xin người làm chủ cho thần thiếp, thần thiếp bắt gặp Hoàng Hậu nương nương ở đây lén lút với Nhị
Thân vương, không ngờ lại bị Hoàng hậu đẩy xuống dưới muốn diệt khẩu"
" Hoàng thượng không phải như vậy, người nghe thần thiếp giải thích...".
Bất Ý muốn tiến tới chỗ Ngôn Tận, lại bị hắn cự tuyệt mà lui lại, ánh
mắt Ngôn Tận mang theo sự mất mát nhìn nàng, hắn cúi xuống vỗ về Lam
Nương Thi rồi bế nàng ta lên rời đi để lại Bất Ý ngây ngốc đứng ở đó
nhìn theo bóng lưng của Ngôn Tận lộ ra dáng vẻ bi thương đến đau lòng
" Hoàng thượng!..."
Dường như nàng đã không còn sức lực để chống đỡ mà sụp đổ, tâm trạng như rơi
xuống một đáy vực sâu thẳm, trước mắt nàng bị một màn sương mỏng che
khuất, che đi cả bóng người từng hẹn từng thề cùng với nàng, từng cử chỉ của Ngôn Tận khiến cho trái tim nàng bị bóp nghẹn lại không thành
tiếng. Một cơn gió lạnh thổi qua, đem theo sự lạnh lẽo trong lòng người
tăng lên gấp bội...