Nữ nhân khó nhọc nâng mí mắt nhìn xung quanh, một mùi trầm hương thoáng
qua dìu dịu. Ánh mắt Tố Hương quét qua một lượt căn phòng bản thân đang
nằm, nơi này tràn ngập ánh dương buổi sớm, bên ngoài tuyết đã ngừng rơi
chỉ để lại trên mặt đất một màu trắng xóa, nàng ta đưa tay vén chiếc rèm nhung khép hờ. Phía sau lưng đột ngột liền truyền đến một cơn đau
" Tịch Hương, cô tỉnh lại rồi sao?". Uyển Nhi đem theo một chậu nước đặt
xuống phía chiếc bàn, lại cẩn thận tới bên cạnh Tố Hương đỡ nàng ta ngồi dậy. Tố Hương vẫn còn chưa định thần, nàng ta cũng chẳng biết tại sao
bản thân lại ở nơi này, sau khi bị dùng hình Tố Hương đã ngất đi, mọi
chuyện đều như chuỗi hạt đứt đoạn không liền mạch chiếu ngang qua tâm
trí nàng ta
" Được rồi lại đây
để ta xem vết thương của cô, sau đó chúng ta mau thay đồ tới đại sảnh
hầu hạ Hoàng hậu nương nương. Ngày hôm qua cô được Hoàng hậu nương nương đích thân tới cứu, cô không thể nào không đi cảm tạ người được". Uyển
Nhi nhanh chóng xoay người Tố Hương, lại bôi thuốc lên những vết thương
đã chất đầy trên lưng nàng ta
Uyển Nhi thay xong y phục cho Tố Hương, lại không khỏi cảm thán: " Tịch
Hương, cô thật xinh đẹp nha. Gương mặt này thế mà lại vào cung làm cung
nữ, thật là lãng phí". Tố Hương im lặng liếc nhìn Uyển Nhi, nàng ta tự
nhìn dung nhan bản thân trong tấm kính tử rồi thở dài một hơi
Rốt cuộc bản thân là ai, tại sao lại ở nơi này, tại sao lại có cảm giác bản thân đã quên mất đi những chuyện rất quan trọng... Những câu hỏi kia cứ xoay quanh tâm trí Tố Hương khiến nàng ta thất thần, mãi cho tới khi
miếng ngọc bội An Các cung được treo lên y phục thì Tố Hương mới như lấy lại tỉnh táo
" Cô là cung nữ ở nơi này sao? Tên cô... là gì vậy?". Tố Hương chầm chậm mở miệng nói
chuyện, Uyển Nhi lập tức mỉm cười dìu nàng ta đứng lên: " Ta sao, ta là
nha hoàn bên cạnh Hoàng hậu nương nương, tên là Uyển Nhi. Thật ra ngày
trước ta tên là Minh Uyển, nhưng mà nương nương các cung hay gọi ta là
Uyển Nhi, nên cô gọi ta là Uyển Nhi cũng được"
" Lời khen lúc nãy, cảm ơn cô". Tố Hương dè dặt nói chuyện, sau khi bị
Trầm Khiêm tác động tới kí ức, nàng ta cái gì cũng không dám, cái gì
cũng cẩn thận như thể sợ có một ngày sẽ làm sai một chuyện rất quan
trọng, sợ nếu như nhớ ra những chuyện trong quá khứ lại phát hiện bản
thân đã sai ngay từ đầu. Tố Hương đứng lên, cánh tay lại vô thức muốn
nâng một vật gì đó ở bên cạnh
Chợt động tác kia ngưng lại giữa không trung, nàng ta lại nhìn về phía mặt
bàn trống không bên cạnh, rốt cuộc nàng ta đang muốn cầm lên vật gì chứ. Uyển Nhi ở bên cạnh trông thấy động tác này của Tố Hương cũng khó hiểu: " Tịch Hương, cô đang muốn lấy gì sao? Để ta lấy giúp cô?"
Tố Hương thu tay lại, chầm chậm đưa mắt nhìn Uyển Nhi rồi lắc đầu: " Không có gì, chúng ta mau đi thôi, không phải cô nói ta còn phải cảm tạ Hoàng hậu nương nương sao". Uyển Nhi tuy không hiểu, nhưng cũng nhanh chóng
bỏ qua rồi dẫn Tố Hương rời đi
Phía bên này các phi tần dường như đã thỉnh an xong, Lam Phi một thân y phục lộng lẫy chạm tay lên chiếc trâm cài trên đầu mình một cái hiên ngang
rời đi trước mặt mấy vị phi tần khác. Chiêu phi hướng về phía Thục phi
cau mày: " Hừ, Thục phi người có thấy Lam phi đang ra vẻ với chúng ta
hay không, hôm nay tới thường phục cũng không mặc lại đi mặc y phục lộng lẫy như vậy"
Thục phi lặng lẽ
nở một nụ cười, hướng về phía của Lam phi một ánh mắt khinh miệt: " Ngày hôm qua Chiêu phi có nghe tới tin Thư quý nhân bị giáng xuống Đáp ứng
không, mấy ngày trước nô tì của Thư quý nhân vô lễ với Hoàng hậu, lại
đắc tội với nô tì nàng ta. Lam phi bắt người thị uy, Hoàng thượng bởi vì nghe thấy nô tì đó vô lễ với Hoàng hậu nên mới giáng nàng ta xuống Đáp
ứng"
Chiêu phi nở ra một nụ
cười giễu cợt, chạm nhẹ hộ giáp trên tay: " Nàng ta đứng đầu phi vị tới
mê muội rồi hay sao lại tự cho là Hoàng thượng để tâm tới Ngân Dư cung.
Cũng chỉ là thị uy với một Thư quý nhân đã tưởng mình thật sự là phượng
hoàng rồi tung cánh sao, trong hậu cung này có ai không biết Hoàng
thượng trước giờ chỉ sủng ái Hoàng hậu và Đan linh quý phi chứ"
" Chúng ta có thể làm phi tần
trong hậu cung này đã coi như giúp cho gia tộc nở mày nở mặt rồi, nếu
còn gây ra thêm chuyện không biết chừng sau này lại thành người nửa điên nửa tỉnh ở Lãnh cung, Lam phi hôm nay ăn mặc như vậy hình như cũng là
có ý chống đối trung cung, Hoàng hậu lại nhân từ không trách phạt".
Khánh tần ở phía sau lên tiếng xen vào cuộc hội thoại kia
Ba người bọn họ nhàn nhã rời đi, mà những điều vừa rồi không phải Bất Ý
không nghe thấy, nàng nhìn sang phía Bạch Nhan đang hiếu kì thì bật
cười: " Bạch Nhan ngươi cười cái gì chứ, các vị phi tần đó cũng chỉ là
bàn chuyện của lục cung đông tây, ngươi còn muốn nghe ngóng sao"
" Nô tỳ đâu dám, giờ này vẫn chưa thấy Uyển Nhi đưa cung nữ Tịch Hương
kia tới đây nữa. Nô tỳ cảm thấy cung nữ này có chút kì lạ, ngoài vết
thương do bị Lam phi hành hình, trên cổ tay cũng có một vết thương nhưng không giống bị gậy đánh vào mà là bị vật sắc nhọn chém trúng. Nương
nương tốt hơn hết chúng ta vẫn là nên cẩn thận với nàng ta một chút"
Bất Ý gật đầu, lại cùng với Bạch Nhan quay trở vào trong: " Được rồi, bổn
cung biết rồi ngươi đừng lo lắng cho bổn cung như thế nữa, ngươi không
thấy khắp An Các cung đều đã là thị vệ do Hoàng thượng phái tới rồi hay
sao. Cung nữ đó dù sao cũng là người mà bổn cung cảm thấy tốt, vậy tạm
thời đừng nghi ngờ nàng ta"
Lời này vừa dứt, bên ngoài hành lang ở sảnh chính liền vang lên tiếng bước
chân. Uyển Nhi cùng Tố Hương bước vào bên trong, Bất Ý hạ chén trà trên
tay xuống đưa mắt hướng về phía người vừa bước vào: " Nô tì Tịch Hương
tham kiến Hoàng Hậu nương nương, đa tạ ân cứu mạng của nương nương"
Bất Ý mỉm cười, lại miễn lễ kêu nàng ta tới gần: " Nghe khẩu âm của ngươi
hình như không phải người ở nơi này, vậy ngươi rốt cuộc đã lưu lạc ở đâu tới Hoàng cung này? Nhan sắc trông cũng không tầm thường chút nào, nếu
như ngươi tham gia kì thi tuyển tú thì chắc chắn bổn cung sẽ duyệt ngươi đó"
" Nô tì... không nhớ bản
thân là người ở nơi nào, cũng không nhớ được đã vào cung bao lâu. Nô tì
chỉ nhớ bản thân tên là Tịch Hương, được Trầm Khiêm đại nhân đưa từ Hạm
Nhu đình tới Thẩm Minh viện làm việc" Tố Hương cung kính, đối với Bất Ý
nàng ta có cảm giác nể phục, lại vì ơn cứu mạng kia mà cảm kích không
thôi
Phía bên này Lam phi sau
khi quay về Ngân Dư cung liền sai người lấy giấy bút thuần thục viết ra
hai bức thư. Nàng ta bí mật đưa cho Trầm Khiêm mang thư tới cho Thanh
Thủy phủ và An Các cung, lại cẩn mật đem chiếc vòng cẩm thạch mà Bất Ý
tặng cho nàng ta nhét vào bên trong phong thư đưa tới Thanh Thủy phủ,
xong xuôi nàng ta tự mình khoác áo choàng đứng dậy
" Trầm Bích, bổn cung cảm thấy trời hôm nay quang đãng lại không có tuyết rơi, chắc là hồ ở Kiều Tư thủy tạ cũng đã đóng băng lại rồi, chúng ta
tới Dưỡng Tâm điện mời Hoàng thượng tới đó đi dạo một chút ngắm cảnh".
Trầm Khiêm liếc mắt nhìn Trầm Bích, lại chầm chậm lắc đầu, hắn biết rõ
hai phong thư này gửi đi với mục đích gì, nhưng lại không thể kháng lại
lệnh của Lam phi
Trầm Bích thở
dài một hơi, xem ra hậu cung lại sắp ập tới một đợt sóng lớn, cảnh trời
quang đãng kia dường như cũng chỉ là bình yên trước đợt tuyết giá lạnh
sắp tới. Hai phong thư cùng chiếc vòng cẩm thạch nhanh chóng được đưa
tới Thanh Thủy phủ và An Các cung...