Cang Chung bất ngờ gọi tên của cậu. Thì ra người mà hắn cảm thấy quen chính
là Thượng Phong. Nhìn thấy cậu dùng khăn che mặt, hắn cảm thấy có chút
hài hước nhưng không nói ra trước mặt Thượng Phong để cậu không bị xấu
hổ. Hắn cười kín đáo, giọng không được trông như ban đầu.
“Tôi tưởng cậu bị vụ năm ngoái nên không dám đến đây nữa chứ. Không ngờ cậu lại xuất hiện ở đây khiến tôi bất ngờ đấy.”
”Cậu đang trêu tôi đấy à, Cang Chung!”
Thượng Phong sắc mặt khó coi nhìn hắn.
“Không trêu, tôi đang nói sự thật thôi anh bạn đồng chí.”
Hai chàng trai bắt đầu nói chuyện dây dưa với nhau mà quên mất rằng Tư
Dương đang đứng ở giữa hai người. Cô giương mắt nhìn họ đến nổi mí mắt
muốn sụp xuống. Tư Dương ngáp ngắn ngáp dài, giơ hai tay mình lên bịt
tai lại. Không thể chịu được cuộc tranh đấu của hai người họ, cô hít một hơi thật sâu mà hét lớn.
“Đủ rồi đấy!”
Tiếng hét của Tư Dương khiến cho Cang Chung và Thượng Phong bị phân tâm. Hai
người lập tức im phăng phắc không ai dám phát ra tiếng động. Đôi mắt to
tròn nhìn biểu hiện của Tư Dương. Cang Chung thở nhẹ, hắn thì thào bên
tai của cô.
“Tư Dương, em ổn không?”
”Không. Hai người cứ như con két lải nhải bên tai của người khác, rất là khó
chịu. Làm sao tôi có thể dễ dàng ổn định lại tâm tư của mình được chứ.”
“Nhưng mà..”
Thượng Phong lên tiếng định biện minh cho mình nhưng còn chưa kịp nói ra thì
phía trước có một chàng trai lạ đâm sầm đến chỗ của họ.
“Cẩn thận!”
Lời vừa dứt, Tư Dương bị chàng trai đó đụng trúng vào người. Cả hai cùng
nhau ngã xuống đất. Thượng Phong và Cang Chung đứng bên cạnh trơ mắt
nhìn cô ngã mà ngạc nhiên.
Thấy vợ bị một tên nam nhân khác đụng trúng, Cang Chung tức giận. Đôi mắt
trở nên đỏ ngầu, bàn tay siết chặt lại. Không một động tác thừa, hắn cúi người xuống đỡ Tư Dương đứng dậy. Tiếp đó, hắn nắm lấy cổ áo chàng trai kia kéo lên. Giọng khó chịu:
“Ngươi có biết mình vừa mới làm gì với vợ của ta không?”
“Xin lỗi ngài, tôi không cố ý! Xin ngài hãy tha cho tôi, làm ơn!”
Chàng trai vẻ mặt ăn năng, hắn ta sợ hãi cầu xin Cang Chung tha tội. Nhưng
hắn đâu từ bỏ chuyện này một cách đơn giản . Vừa rồi, chính vì hắn ta mà Tư Dương mới ngã ra đất. Cang Chung cần phải dạy dỗ cho tên này một bài học mới có thể trút giận được cho vợ của mình.
“Ngươi…”
Bàn tay tung ra một nắm đấm vừa đủ để khiến cho chàng trai kia bị thương.
Nhưng nắm đấm còn chưa chạm vào người của hắn ta thì Tư Dương đã vội nắm tay của hắn, ngăn lại.
“Không được!”
Ánh mắt cầu xin, Tư Dương nhìn Cang Chung lắc đầu. Cô không muốn chỉ vì
việc nhỏ này mà làm người khác tổn thương. Dù sao, chuyện này chỉ là
hiểu lầm. Chàng trai kia cũng đâu phải cố ý đâm vào cô.
Tư Dương quay sang nhìn chàng
trai đang bị Cang Chung nắm áo. Cô nắm tay Cang Chung kéo nhẹ ra. Khi
này, Cang Chung không còn tức giận nữa, thuận theo ý của cô mà từ từ
buông tay ra. Nhưng vì cái tôi, hắn phải làm hành động nào đó để cô
không tưởng rằng hắn đang nghe theo lời của cô.
“Hức!”
Trực tiếp quay mặt đi chỗ khác. Thượng Phong đứng bên cạnh bắt gặp được cảnh Cang Chung nghe lời vợ mà cười thầm trong bụng. Từ trước đến giờ, hắn
có bao giờ nghe theo lời của ai đâu. Chỉ cần là việc hắn thích và hắn
muốn làm, còn việc nghe theo lời người khác là chưa từng nhìn thấy tận
mắt. Cậu thầm nhìn qua Tư Dương mà khen thưởng. Nhờ có cô mà cậu mới
nhìn thấy những thứ mà Cang Chung chưa từng làm. Có lẽ, sau này hắn sẽ
thay đổi thành một người khác vì cô cũng nên. Đúng là tình yêu có thể
làm thay đổi một con người.
“Anh trai, anh không cần phải sợ, bọn tôi sẽ không làm gì anh đâu.”
Tư Dương nở nụ cười thân thiện với chàng trai. Cô không muốn chàng trai cảm thấy khó xử nên vội nói:
“Bây giờ anh có thể đi được rồi.”
”Cảm ơn tiểu thư! Tôi xin phép đi trước ạ!”
Vừa cúi chào vừa nói, chàng trai vội vàng rời đi. Cang Chung nhìn theo bóng dáng vội vã của hắn ta, trong ánh mắt đầy tâm tư.
“Hai người đứng ở đây đợi ta một chút nhé! Ta đi rồi sẽ quay trở lại liền.”
Nói xong, Cang Chung vội chạy đi theo hướng của chàng trai lúc nãy.
Bây giờ chỉ còn lại Thượng Phong và cô đứng ở đấy. Thượng Phong bất giác
nhìn Tư Dương trong lòng lại có suy nghĩ, cậu sát lại gần cô giọng thủ
thỉ:
“Cang phu nhân! Ta thấy cô xinh đẹp và có miệng lưỡi. Chẳng biết cô đã dùng một trong hai cái nào để thu phục Cang Chung nhỉ?”
”Hỏi làm chi?”
Đối mặt với câu hỏi của Thượng Phong, Tư Dương thản nhiên nói một cách vô
tư. Điều này làm khóe môi Thượng Phong giật giật, cậu nhìn Tư Dương mà
cay cú.
“Cang phu nhân, cô giỏi lắm.”
“Cảm ơn vì lời khen của anh.”
Tư Dương hóng hách còn lè lưỡi ra để trêu trọc Thượng Phong.
Khi này, chàng trai vừa rồi đụng trúng Tư Dương chạy vào một con hẻm nhỏ.
Hắn ta nhìn xung quanh không thấy ai thì nở nụ cười quái dị. Để cần thận hơn, hắn ta đi sâu vào trong thêm một chút nữa. Sau đó thì dừng lại.
Chàng trai trẻ lấy từ trong túi ra một xấp tiền lấy được từ túi của Tư
Dương. Sở dĩ hắn ta lấy tiền như thế là vì hắn ta là một tên cướp.
Trong lúc hắn ta cầm tiền lên tay thì Cang Chung đã đuổi kịp đến. Hắn đứng ở
cách đó không xa, lặng lẽ quan sát chàng trai kia. Thấy hắn ta xem tiền
xong thì bỏ vào túi. Dường như biết được hắn sẽ rời đi, Cang Chung như
một vị thần, ngay lặp tức hắn xuất hiện trước mặt chàng trai kia. Vẻ mặt nghiêm túc đến đáng sợ, hắn gằn giọng:
“Cậu thanh niên kia! Muốn đi thì bỏ thứ trong người của ngươi ra đây.”