Tư Dương đứng nhìn mấy cô gái trẻ đang múa quanh ngọn lửa. Sự nhiệt huyết trong trái tim của cô, đột nhiên trỗi dậy.
“Em thích lễ hội này?”
Cang Chung vuốt mái tóc hơi rối của cô, hắn không nghĩ cô lại phấn khích đến vậy. Bởi, hắn thấy lễ hội này cũng không phải là lễ hội lớn lao gì. Chỉ có người ở thị trấn Tô Ba mới tổ chức lễ hội. Nhiều năm tham gia lễ hội, hắn dường như cảm thấy chay mặt ra. Lại nghĩ đến Tư Dương. Chắc có lẽ vì đây là lần đầu cô được nhìn thấy nên mới có tâm trạng như thế.
“Nó thật náo nhiệt. Tôi thích lắm.”
Tư Dương nở nụ cười trong niềm hạnh phúc. Vì lượng người quá đông, trông
phút chốc cô bị tụt về phía sau không thể nhìn thấy được những gì diễn
ra bên trên. Để có thể nhìn thấy rõ hơn, Tư Dương bắt buộc phải chen vào đám đông một lần nữa.
“Làm ơn, cho tôi vào trong nữa.”
Lúc này, cô đang chen lấn với người phía trên mình không may bị vấp ngã đụng trúng lưng người phía trước.
“Au…”
Người phía trên cô là một thanh niên cao ráo. Cậu ta bị người phía sau va chạm mạnh liền theo phản xạ mà quay đầu về phía sau.
“Là cô?!”
Chàng trai như biết Tư Dương từ trước, cậu mở to mắt ra nhìn. Nhưng vì cậu
mang khăn che mặt nên Tư Dương nhất thời không nhận ra được. Cô xoa xoa
đầu của mình vội vã xin lỗi cậu ta.
“Xin lỗi, tôi không có cố ý, là do mọi người chen lấn nhau đông quá nên mới xảy ra chuyện như thế.”
“Tư Dương, là tôi đây. Cô không nhận ra tôi à!”
Chàng trai đột nhiên nắm lấy tay Tư Dương, mặt tràn đầy niềm tin rằng cô sẽ
nhận ra. Nhưng người tính không bằng trời tính, Tư Dương lộ ra vẻ mặt
ngơ ngác nhìn cậu, hai mắt to tròn vẫn không có một ấn tượng gợi nhớ nào cả. Cô rút tay mình về, nhíu mày nói với cậu ta:
“Hình như anh nhận nhằm người rồi đấy. Tôi không biết anh.”
”Gì cơ! Chúng ta vừa mới gặp nhau mà cô không biết tôi sao? Cô đang đùa đấy ư!”
Khi này, chàng trai từ bình tĩnh có phần nóng nảy.
Lời nói của chàng trai khiến cô có chút hoảng sợ. Ash mắt nghi ngờ hỏi lại:
“Thế anh là ai mà tôi phải biết?”
“Còn có thể là ai được. Tôi chính là Thượng Phong đây.”
Nghe tên người đứng trước mặt, Tư Dương bất ngờ thốt lên.
“Thượng Phong!”
“Suỵt! Bé cái miệng lại thôi, người khác sẽ nghe thấy bây giờ.”
Thượng Phong nhanh tay bịt lấy miệng Tư Dương lại. Sở dĩ, cậu phải dùng khăn che mặt cũng bởi vì cái
gương mặt này. Nếu như cậu khơi khơi lộ mặt ra trước đám đông, ngoài
việc họ bao vây lấy ngọn lửa để làm lễ tạ ơn thì cậu cũng sẽ bị một số
cô gái trẻ bao quanh. Việc này đã xảy ra vào hồi năm ngoái. Lúc đó, cậu
không biết rằng sức hút của mình lớn đến nổi cả đường bao chật kín. Còn
Cang Chung thì ngồi lì trên xe nên không bị ai vây kín. Kể từ lúc đó,
Thượng Phong không dám đến lễ hội bằng gương mặt thật của mình. Cho nên, cậu đã dùng chiếc khăn để che mặt lại.
“Chỗ này không tụy nói chuyện, chúng ta ra chỗ khác đi.”
Mặc cho Tư Dương vùng vẫy nhưng Thượng Phong vẫn kéo cô ra khỏi đám đông chật chội.
“Ôi trời, đừng có chen lấn nữa!”
Tư Dương gào khóc ở trong lòng. Cô khó khăn lắm mới có thể chen vào trong
đó một cách khó khăn. Ấy mà, Thượng Phong lại nhẫn tâm kéo cô ra bên
ngoài không một chút thương xót. Nghĩ đến điều này, Tư Dương hận không
thể há hàm răng sắc nhọn của mình để cắn một phát vào tay Thượng Phong
cho hả giận.
Lúc này, Cang
Chung đứng ở bên ngoài đám đông đợi Tư Dương. Hắn cũng giống như Thượng
Phong đều có sức hút trong đám đông. Để tránh tình trạng mất trật tự
trong buổi lễ tạ ơn nên Cang Chung bắt buộc phải đứng ở bên ngoài.
Hắn khoanh tay trước ngực, mắt luôn hướng về đám đông. Đột nhiên, hắn nhìn
thấy bóng dáng quen thuộc ngày nào đang dần hiện lên trong dòng người
tấp nập. Hình như, cô còn đi chung với một người khác. Đó là một nam
nhân.
Tình huống này, nếu là
thường ngày hắn chắc chắn sẽ nổi điên lên và đi đến chỗ Tư Dương dạy cho tên kia một bài học. Ấy mà, bóng dáng quen thuộc của chàng trai kia
dường như hắn đã thấy ở đâu đó rồi. Trông thật sự rất quen nhưng nhất
thời chưa đoán được tên.
Cang
Chung vẫn đi đến chỗ của Tư Dương nhưng cô lại không nhận ra điều đấy.
Tư Dương vẫn đang giằng co dữ dội với Thượng Phong để cậu buông cô ra.
Hai người đang đi thì bị đôi chân thon dài ở trước mặt chặn lại. Thượng
Phong vừa nhìn đã nhận ra đó là ai. Ngước đầu lên nhìn gương mặt thân
quen ấy, Cang Chung biểu cảm lạnh lùng cất giọng:
“Mau buông tay của ngươi ra khỏi người vợ ta!”
Một câu nói ngắn gọn, xúc tích nhưng cả gương mặt đã thể hiện rõ sự khó
chịu trong lòng của hắn. Thượng Phong lau mấy giọt mồ hôi hột đổ trên
trán, ngay lập tức buông Tư Dương ra để cô trở về bên cạnh Cang Chung.
“Hộc hộc…”
Điều mà Tư Dương làm sau khi được Thượng Phong nớ lỏng tay ra chính là thở.
“Tên Thượng Phong chết tiệt! Sao anh có thể bịt miệng tôi một cách thô bạo như thế!”
Cô nhọc nhằn mà trách Thượng Phong không biết tử tế.
“Xin lỗi, tôi không cố ý.”
Cậu cười trừ nhìn cô.
“Thượng Phong!”
Cang Chung bất ngờ gọi tên của cậu. Thì ra người mà hắn cảm thấy quen chính
là Thượng Phong. Nhìn thấy cậu dùng khăn che mặt, hắn cảm thấy có chút
hài hước nhưng không nói ra trước mặt Thượng Phong để cậu không bị xấu
hổ. Hắn cười kín đáo, giọng không được trông như ban đầu.
“Tôi tưởng cậu bị vụ năm ngoái nên không dám đến đây nữa chứ. Không ngờ cậu lại xuất hiện ở đây khiến tôi bất ngờ đấy.”