Bạch Thụy cảm thấy không cần Sùng Minh nói thì cậu vẫn sẽ cùng Tô Miện
tiếp xúc. Không phải vì cái gì, chỉ là cảm thấy thích khí tức trên người Tô Miện.
Nơi chụp hình quảng bá cho bộ phim đã ở trước mặt. Sùng Minh cảm thấy Bạch Thụy không phải thật nghe lời Khương tổng mà chỉ xem cho có tờ danh sách kia nên không có lại nhắc tới chuyện này nữa. Nói
sao thì từ lúc bắt đầu làm trợ lý cho Bạch Thụy, Sùng Minh đối với cậu
vẫn rất là an tâm. Bạch Thụy chưa từng tỏ ra bốc đồng, lại còn đặc biệt
ngoan ngoãn nghe lời. Chưa biết mai sau khi nổi tiếng rồi cậu có trở nên kiêu ngạo hống hách như những tiểu minh tinh mới nổi khác hay không.
Nhưng bản thân Sùng Minh lại cảm thấy cậu sẽ không.
“Anh cũng đi cùng tôi sao?”
Trước đây lúc thử vai Sùng Minh bỏ lại cậu ở đó rồi đi mất nên lần này nhìn thấy hắn đi theo, Bạch Thụy liền hỏi.
“Lần đó khác.”
Sùng Minh lý nào không hiểu tại sao cậu lại hỏi vậy. Hắn nói: “Từ giờ tôi đều sẽ theo bên người cậu.”
Dù sao hắn chỉ cần phụ trách mình Bạch Thụy, không có như nhiều người đại
diện khác phải cùng lúc tiếp nhận nhiều minh tinh, công việc nhiều, càng không có khả năng làm trợ lý cho ai được. Thế mà đến bây giờ Sùng Minh
mới triệt để cảm nhận được Bạch Thụy chính là sự tồn tại đặc biệt đối
với Khương Sầm. Cho dù là lúc cậu còn chưa có tài nguyên gì, bị kim chủ
bỏ bê hai tháng không thèm đoái hoài.
Nói đến Khương Sầm thì không thể không nói về Khương gia.
Khương gia ở thành phố S là đại gia tộc, thế nhưng trước khi Khương Sầm lên
nắm quyền điều hành thì Khương gia đã gần như muốn lụi bại rồi.
Thời điểm Khương Sầm đến tiếp quản tập đoàn Khương thị thì không ai biết
Khương gia có một người như hắn. Rất nhiều lời đồn đại tai tiếng nói
rằng Khương Sầm là con riêng của Khương gia tử nuôi ở bên ngoài. Người
lại nói hắn là con nuôi. Nhưng cho dù là cái gì thì nội bộ Khương gia
vẫn không có ai công nhận Khương Sầm. Sau có thể công nhận cho được? Cho dù Khương gia lụi bại thì tài sản vẫn nhiều vô số, để một kẻ không biết từ đâu ra nắm giữ, từng bước thâu tóm, ai sẽ chịu.
Lão gia tử
đem Khương Sầm về, một chữ đều không hề giải thích đã đẩy hắn ngồi lên
cái ghế tổng giám đốc Khương thị. Khương Sầm lại không phụ sự kỳ vọng
của Khương gia tử mà càn quét sạch Khương thị đang thối nát từ trong ra
ngoài.
Khương thị từ lúc đó mới chính thức sống lại. Mà Khương Sầm cũng đã nắm quyền Khương thị được bảy năm.
Địa vị của hắn hiện tại không đứa con nào của Khương gia lão tử có thể sánh bằng hết. Trước họ đã không chịu, hiện tại họ càng sẽ không buông tha
cho miếng bánh đã trở nên có giá trị hơn trong tay hắn.
Cứ như
vậy, vấn đề huyết mạch của Khương Sầm trực tiếp được đẩy lên đầu sóng
ngọn gió, theo thời gian lại càng thêm gây gắt. Chỉ là cả bản thân
Khương Sầm hay phía Khương lão gia tử đều tỏ thái độ không muốn tiết lộ
chuyện này. Đối với những tranh cãi trong nội bộ Khương gia lần nào cũng bị Khương lão gia tử cường thế trấn áp. Phía Khương thị thì có Khương
Sầm trấn tràng. Khương gia người không ăn được trái ngon trên tay hắn
thì lại càng thêm bất mãn. Càng thêm ngoài sáng trong tối điều tra hắn.
Nhưng vậy thì sao? Bọn họ không hề hay biết, Khương Sầm ở trong âm thầm đã muốn khống chế cả Khương thị.
…
“Bạch Thụy!”
Tô Miên vừa nhìn thấy đã như chim sẻ bay đến. Cậu ta hiện tại đã hóa trang xong, đang mặc trên người trang phục vương gia, tóc dài tung bay. Nếu
không phải cậu ta bày ra một cái biểu tình non chẹt chưa lớn không hợp
với hình tượng thì có lẽ đã không thể chê được rồi. Ngoại hình của Tô
Miện vẫn rất hợp với cổ phục không sai.
Đương nhiên hiện tại cái vẻ soái khí của Nhàn Vương một chút đều không đề lên nổi rồi.
Không biết Tiêu Tầm nhìn thấy thế này có sẽ hối hận vì đã chọn cậu ta hay không.
Bạch Thụy dù đã biết tạo hình cổ trang của những bộ phim kiểu này nhìn tựa
như phong cách của tu chân giới, nhưng mỗi lần nhìn thấy đều khiến cậu
cảm thán không thôi. Cậu cũng đã có thời gian tìm hiểu xem những ý tưởng kiểu này lấy từ đâu ra, rồi sao đó cậu phát hiện thì ra ở nơi này tồn
tại rất nhiều quyển sách viết về tu chân giới… Đương nhiên là phiên bản
nữa vời. Nhưng cổ trang không hẳn là từ nơi này ra mà nó xuất phát từ
thời cổ đại, trong dòng thời gian sâu xa mang tên lịch sử của mảnh đất
mà cậu đang đứng. Nói vậy đôi bên vẫn là có một tia liên quan đúng hay
không? Hay nói chân tướng chính là trước đây nơi này cũng đã từng có tu
tiên giả?
“Sao cậu tới trễ vậy?”
Tô Miện sau một
phen kích động khó hiểu, rốt cuộc cũng đúng đắn chút. Nhưng lời cậu ta
nói ra thì có thể cho thấy cậu ta vẫn còn chưa nghiêm túc.
“Không trễ đâu.”
Bạch Thụy đến không hề là trễ. Có một Sùng Minh bên cạnh, nhất định sẽ không khiến Bạch Thụy vừa mới bước chân vào nghề bị người ta nắm thót. Nhưng
hắn cũng không để cho người ta cảm thấy cậu là người không có bối cảnh,
còn có dễ chọc. Lựa chọn đến vào thời điểm nào cũng là một môn kỹ thuật
khi sống trong giới giải trí. Đương nhiên cái chuyện này Bạch Thụy bày
tỏ không muốn hiểu chút nào hết, tất cả đều giao cho Sùng Minh làm hết.
Có vẻ Tô Miện cũng tự biết lời này quá không có ý nghĩa nên đã lập tức đổi một cách nói: “Cậu mau vào thay trang phục đi.”
Cậu ta vừa nói vừa ở sau lưng Bạch Thụy đẩy cậu đi.
Đối với một Tô Miện thích động tay động chân Bạch Thụy đã kiến thức được từ lần gặp đầu tiên rồi. Dù sao cậu cũng không biết phòng hóa trang ở đâu
nên cứ mặc kệ cho cậu ta đẩy đi, cho dù là Sùng Minh ở bên cạnh vẫn có
thể dẫn cậu đến đó.
“Anh là trợ lý của cậu ấy à?”
Trợ lý của Tô Miện, Mạc Hoài đẩy đẩy bả vai Sùng Minh hỏi nhỏ.
Sùng Minh gật đầu.
“Nghe Tô Miện nói cậu ấy là tiểu bạch?”
Sùng Minh không bất ngờ khi đối phương tò mò về chuyện này, nhưng tiểu minh
tinh nhà hắn đúng thật là vậy, không có gì để bàn cãi cả.
Có lẽ hắn cảm thấy vậy, nhưng người khác lại không.
Tỷ như, khi họ vừa mới đến được trước cửa phòng hóa trang đang khép hờ của đoàn phim thì nghe thấy từ bên trong vang lên tiếng trò chuyện. Khiến
họ có biểu tình kỳ quái là khi người bên trong nhắc đến tiểu bạch Bạch
Thụy.
“Không hiểu nổi đạo diễn nghĩ gì mà lại lấy một người
mới làm trung tâm, sau đó không ngừng chọn lại diễn viên đóng vai nữ
chính cho phù hợp với cậu ta như vậy. Cuối cùng lại để cho một diễn viên hạng hai được lợi. Nghĩ mà uất ức thay cho chị đó, chị Dao Lạc.”
“Đúng vậy, vốn dĩ vai nữ chính là dành cho chị. Hiện tại lại ủy khuất chị làm nữ phụ. Thời buổi làm diễn viên phái thực lực thật khó sống, cứ luôn bị đám người chuyên đi sống bám kim chủ đè đầu cưỡi cổ.”
“Trợ lý Hà, chị đừng nói như vậy. Để người khác nghe được thì không hay đâu.”
Âm thanh này xuất hiện không chỉ không khiến những người đang nói cho
sướng miệng kia im lặng, ngược lại càng gợi lên thêm tâm lý nhiều chuyện của người khác.