Mà sự thay đổi đó một chút đều không ảnh hưởng đến bản thân con người
bình thường của Khương đại tổng tài. Còn bản thân hắn có nghĩ gì không…
Khương Sầm ý vị khó lường mà khẽ đưa mắt nhìn tiểu minh tinh đôi mắt vẫn còn
nhắm nghiền, không có chút nào tỉnh táo bên cạnh. Biểu hiện của cậu cho
thấy mới rồi cậu chỉ là nói mớ khiến hắn nhất thời không biết nên có
thái độ gì mới phải.
Có điều hắn lại không chút chần chừ mà đổ
hết tất cả nguyên nhân cho những huyễn mộng hắn nhìn thấy lên đầu tiểu
minh tinh Bạch Thụy này. Dù người bên cạnh vẫn đang vùi đầu vào hõm cổ
hắn ngủ đến thơm ngọt, một chút đều không biết gì tình huống của hắn.
Đối với hành vi vô tình lôi kéo hắn từ trong giấc mộng tỉnh lại cũng vậy mà biểu hiện mình thật sự vô tội… Khương Sầm bất lực vạn phần mà giận
dữ ở trên đôi môi mềm vừa vô thức gọi tên hắn mổ một cái thật mạnh,
khiến cho chủ nhân của nó khó chịu ư lên một tiếng mới ít nhiều thỏa mãn tâm lý không tốt vì giấc mơ kia của mình.
Rốt cuộc đó chỉ là một giấc mơ thôi sao…?
…
Sáng hôm sau Khương Sầm khí chất ngời ngời, một chút đều không có biểu hiện
của người hôm qua uống rượu cả đêm trở về mà ngồi lên xe do Sùng Chinh
đưa đến công ty dưới ánh mắt kỳ dị của hắn.
“Có chuyện gì?”
Khương tổng giọng điệu vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng Sùng Chinh làm thư ký cho
hắn không phải ngày một ngày hai, đương nhiên nghe ra được cảm xúc thả
lỏng trong lời nói của hắn.
Ông chủ của hắn tâm tình thật sự đang rất là tốt.
“Không có ạ, chỉ là đêm qua thấy ngài uống khá nhiều…”
Hắn nhịn lại nhịn, vẫn là không dám khịa ông chủ của mình.
“Buổi chiều nói với Phương Thần, không đi ăn tối.”
Khương Sầm không tính toán với hắn, lạnh lùng nói. Tâm tình của hắn đúng là
tốt, mới sáng sớm đã được thỏa mãn dục vọng nguyên thủy, sao có thể
không tốt. Cho dù đêm qua bị giấc mơ kia làm ảnh hưởng giấc ngủ thì sau
đó cũng được bù đắp lại rồi.
Người đàn ông khi thỏa mãn dục vọng thì thần thái sẽ khác ngay thôi.
Sùng Chinh không biết chiết khúc trong lòng ông chủ của hắn. Hắn chỉ là hiểu Khương Sầm là đang nói chuyện cùng Phương thiếu đi đánh gold vào chiều
hôm nay.
“Đã biết thưa sếp.”
Sùng Chinh đáp một
tiếng, sau đó chuyên tâm đưa ông chủ đi làm. Cứ nghĩ không còn chuyện gì nữa, không ngờ lúc vào thang máy hắn lại nghe Khương Sầm nói: “Chuyện kia đã làm đến đâu rồi?”
Giọng điệu trầm trầm tử khí này của hắn dọa Sùng Chinh giật bắn một cái,
nhưng cũng đồng thời khiến não của hắn hoạt động cực nhanh. Hắn lập tức
hiểu được lời của Khương Sầm.
Thế là hắn lập tức nói: “Sau
khi ông ta rút vốn khỏi dự án phim Cổ Nguyệt Ngụy Thủy thì trong sáng
ngoài tối điều tra lai lịch của Bạch Thụy. Có vẻ ông ta định sẽ đánh chủ ý lên công ty Tinh Lạc, mấy lần có ý đồ móc nối với vài người đại diện
trong công ty. Theo ý anh thì tôi đã đánh tiếng cho họ, để họ giả bộ
đồng ý, phối hợp với ông ta một chút.”
Từ lúc Bạch Thụy bị
người quy tắc ngầm thì Khương Sầm bên ngoài an ủi tiểu minh tinh của
hắn, bên trong lại cho hắn đi điều tra Trình Khâm. Sùng Chinh dù gì cũng ở bên người Khương Sầm thời gian sáu bảy năm, đương nhiên biết cách làm của hắn. Trình Khâm không có lý nào chỉ bị một chút trừng phạt thôi,
vậy nên Sùng Chinh cũng tận lực mà làm.
“Tôi vừa phát hiện
ông ta hiện cũng đang tranh đoạt dự án Thị Trấn Xanh mà Phương thiếu
nhắm tới. Ông ta đã đổ rất nhiều tiền vào đó rồi.”
“Bên Phương Thần thì sao?”
Khương sầm vừa nghe đã rõ, hắn hỏi.
“Không phải dạo trước anh ta có hỏi qua ngài sao? Tiền của anh ta không đủ…”
“Xem như cho hắn được lợi. Nhưng nói với hắn, tôi muốn bảy phần.”
Bảy phần, nghe thì có vẻ chiếm hết lợi lớn. Thế nhưng nếu không có Khương
Sầm nhúng tay, Phương Thần muốn chiếm được dự án kia khả năng thành công là bằng không.
“Đã rõ.”
Sùng Chinh đương nhiên không có ý định thương sót gì Phương Thần.
Mà Phương Thần ở nơi khác đang ôm ấp một tiểu thịt tươi nữa nổi nữa chìm
trong giới giải trí bỗng nhiên đánh một cái hẳt hơi tưởng như muốn phun
luôn cả phổi ra ngoài.
“Suýt! Là ai đang tính kế ông?”
Tiểu thịt tươi Kỷ Lâm trong lòng hắn vội vàng đưa khăn, vuốt ngực sẵn tiện
quyến rũ hắn, hy vọng hắn vui vẻ mà giúp đỡ mình lấy được tài nguyên hắn đang thèm muốn kia.
“Phương thiếu, có khi là có chuyện tốt sắp đến tìm anh rồi đó.”
Kỷ Lâm nổ lực lấy lòng Phương Thần. Hắn biết người đàn ông này đặc biệt có mới nới cũ. Nếu không tranh thủ lúc anh ta còn chưa chán mà kiếm thêm
tài nguyên cho mình thì còn đợi đến bao giờ. Quan trọng nhất là, hiện
tại hắn muốn một chỗ trong game show Minh Tinh Đại Chiến mùa tới kia.
Hắn tin chắc bản thân có thể nổi lên triệt để từ chỗ này.
“Sao tôi không biết cái miệng này của em lại bùi tai như vậy nhỉ.”
Phương Thần Phương đại thiếu gia nổi tiếng thành phố S về khả năng ăn chơi
trác táng của mình nữa nhéo nhéo khối thịt mềm ở eo Kỷ Lâm, nữa nói: “Được thôi, nếu thật sự có chuyện tốt đến tìm tôi, tài nguyên kia tôi sẽ giúp em xem như ban thưởng cho cái miệng của em.”
Phương Thần nói đến cuối còn không quên mút một cái trên môi Kỷ Lâm.
“Cảm ơn anh, Phương thiếu!”
Kỷ Lâm dù không quá thỏa mãn nhưng vẫn thể hiện đầy đủ sự cảm ơn đối với
Phương Thần. Đồng thời hắn trong lòng không ngừng cầu trời khấn phật cho chuyện tốt sẽ đến với bản thân.
Ở trong cái giới giải trí này
luôn cần một tia may mắn. Kỷ Lâm tự nhủ hắn có thể bám được lên thân
Phương Thần, đủ để chứng tỏ vận may của hắn vẫn dùng rất tốt.
…
“Danh sách kia cậu đều nhớ hết rồi chứ?”
Sùng Minh vừa lái xe vừa nhìn Bạch Thụy nhắc nhở.
“Không ngờ Tô Miện lại được nhận vai Nhàn Vương.”
Bạch Thụy lại không trực tiếp trả lời hắn mà cảm thán một câu. Cậu tuy là bị Khương đại kim chủ mới sáng sớm đã đè ra ăn một trận, hiện tại cơ thể
vẫn còn hơi nhũn nhưng bù lại long châu đã đầy đến một phần tư cũng là
khiến tâm tình cậu thỏa mãn. Tinh khí thần đầy đủ thì đầu óc cũng thấu
triệt, chỉ một bản danh sách thôi, không thể làm khó cậu được.
“Tô Miện?”
Sùng Minh trước không kịp nhớ ra người này là ai, sau lại có chút bất ngờ
khi tiểu minh tinh nhà mình vậy mà lại còn có thể nhận biết được một
minh tinh khác.
“Hôm trước lúc đi thử vai có quen được cậu
ta. Lúc ấy Tô Miện cũng đến thử vai Tô Lạc. Không nghĩ mất vai Tô Lạc,
cậu ta lại được chọn vào vai Nhàn Vương.”
Là một thiên tài,
Bạch Thụy chẳng mất bao nhiêu thời gian tiếp xúc với nghề đã có thể thừa sức phán đoán một số thứ. Ví như nếu Tô Miện ngoại hình có thể cao hơn
một chút thì cậu ta đóng vai Khiêm Vương đều tốt lắm. Ít nhất trận đối
diễn kia Tô Miện diễn vai Khiêm Vương biểu hiện khá vô cùng. Mệt nổi
chiều cao không đủ, vẻ ngoài không hợp… Bạch Thụy trong vô thức vô tình
chọc trúng nổi đau của Tô tiểu bạch kiểm Miện.
“À, là Tô Miện tiểu minh tinh vừa mới nổi của Hoàng Hạc sao? Cậu ấy tính tình cũng tốt lắm, cậu có thể nhiều cùng cậu ta kết giao.”
Sùng Minh cuối cùng đã nhớ ra Tô Miện là ai, lập tức đưa ra đánh giá khách quan đối với hắn.