Sau khi đổ mọi tội lỗi lên đầu con trai, Trần Hạo Giang giả bệnh lui về
quê nhà ở Châu Nam an dưỡng, ý định chờ mọi chuyện lắng xuống sẽ đào tạo Trần Tư Khiêm thành người thay thế Trần Quân Thành.
Nhưng Bạch
Kính Xuyên làm sao có thể để một con người dã tâm như ông ta được như ý, trước hết báo cáo lên trên thực hiện một cuộc tổng điều tra trong ngành quân đội, chặt đứt mọi vậy cánh do Trần Hạo Giang cài vào, rồi từng
bước từng bước khiến lão ta đến thế nào thì ra đi thế ấy.
Nhìn
vào danh sách dài dằng dặc được đưa lên, Bạch Kính Xuyên mới biết người
nhà họ Trần dưới sự che chở của Trần Hạo Giang bao nhiêu năm nay sống
thỏa mái tới nhường nào.
Bạch Kính Xuyên đưa trả lại tờ danh sách cho Lâm Tường, dặn dò anh ta đem qua chỗ cơ quan thanh tra để bọn họ
thực hiện nhiệm vụ.
Lâm Tường rời đi để lộ ra ánh chiều tà êm dịu soi bên ô cửa sổ, đáy mắt Bạch Kính Xuyên bỗng trở nên dịu dàng, đưa
tay tắt máy tính chuẩn bị đứng dậy rời khỏi phòng làm việc, thì lại có
sĩ quan đi vào thông báo Trần Quân Thành muốn gặp mặt anh nói chuyện.
Bạch Kính Xuyên nâng tay xem lại đồng hồ, biểu cảm hết sức không tình nguyện cất bước đi về phía phòng tạm giam.
Bạch Kính Xuyên bước vào phòng, đưa mắt nhìn xung quanh một lượt cuối cùng dừng lại trên người Trần Quân Thành.
Mới ở đây có mấy ngày thôi mà dáng vẻ anh ta đã chẳng còn như ban đầu, phần kiêu ngạo trong anh ta dần dần bị sự lo lắng xâm chiếm, xem ra chính
Trần Quân Thành cũng nhận thức được bố mình là con người vô tình đến thế nào.
“Nghe nói anh tìm tôi?” Bạch Kính Xuyên ngồi xuống chiếc
ghế đối diện Trần Quân Thành, không tỏ vẻ đắc ý hay khinh bỉ gì cả, nhàn nhạt nhìn anh ta hỏi.
“Đúng vậy, Bạch Kính Xuyên hiện giờ cậu
đang hả dạ lắm phải không?” Trần Quân Thành nhìn thẳng vào mặt Bạch Kính Xuyên không cam lòng nói.
Bạch Kính Xuyên nhướn mày: “Trần Quân
Thành có phải anh nhớ nhầm rồi không? Tôi chưa từng để anh vào mắt cho
nên không có khái niệm vui mừng khi anh gặp chuyện ở đây cả, tôi chỉ làm những việc mà người tư lệnh cần làm.”
Anh theo con đường quân nhân này là do lý tưởng và khát vọng của bản thân,
chứ không phải muốn vượt qua người nào cả, là do anh ta đã kém cỏi còn
hẹp hòi không chịu thừa nhận năng lực của người khác, thay vì nỗ lực mỗi ngày lại dùng đó vào những mưu mô, toan tính tranh đoạt.
Trần Quân Thành híp mắt tức giận, điệu bộ tự tin này của Bạch Kính Xuyên giống hệt như lần đầu bọn họ gặp nhau.
Khi đó Bạch Kính Xuyên chẳng có gì trong tay cả, chỉ là một binh sĩ mới
nhập ngũ, còn anh ta đã là một chỉ huy với tương lai xán lạn.
Một người cái gì cũng không có nhưng lại luôn nổi bật khiến Trần Quân Thành trở nên ghen ghét, làm đủ trò để Bạch Kính Xuyên phải thu liễm lại hào
quang, thậm chí buộc phải xuất ngũ. Nhưng lạ đời thay, trải qua bao
nhiêu sóng gió, người tưởng chừng như có thể chạm tay tới vị trí cao
nhất, lại là người thụt lùi lại phía sau.
“Kẻ thắng làm vua cậu thích nói gì mà chẳng được, nhưng Bạch Kính Xuyên đời còn dài đừng ngạo mạn quá sớm.”
Bạch Kính Xuyên cầm lấy ấm trà trên bàn tự rót cho mình một chén, thong thả thưởng thức trà thơm.
Anh ta đang tự nói mình à?
Đáng lẽ ra câu này nên dành cho lần thăm anh trước đây của Trần Quân Thành mới đúng.
“Trà ngon lắm tôi khuyên anh nên trân trọng những ngày còn ở đây, chứ chuyển sang chỗ mới muốn cũng không có đâu.” Anh đặt chén trà đã cạn xuống
bàn, nhẩm tính thời gian đã tới lúc Triệu An Ngữ tan tầm, liền không
muốn mất thời gian nán lại đây nữa, đôi môi khép mở nói.
Trần Quân Thành không để những lời đó vào tai, bàn tay đặt trên đùi nắm chặt lại một cách đầy hận thù.
Bạch Kính Xuyên đi đến cửa chợt dừng lại, tấm lưng thẳng tắp vu vơ cất lời:
“Trần Quân Thành đây là lần đầu cũng là lần cuối tôi tới gặp anh, có câu này tôi khuyên anh chờ đợi chỉ làm tội thêm nặng hơn thôi.”
“Bạch Kính Xuyên đừng có mà giả bộ thanh cao ở đây, mày là cái thá gì chứ?”
Đôi mắt Trần Quân Thành vẩn đục hung hăng đứng dậy quát tháo.
Bạch Kính Xuyên không hề vì lời mắng chửi đó mà tỏ ra tức giận, ngược lại khẽ mỉm cười, bóng lưng dần biến mất sau tấm cửa sắt.
Biết trước Trần Quân Thành không nói được câu gì tử tế, anh đã chẳng mất công tới đó làm gì.
Bạch Kính Xuyên ngước mắt nhìn vệt sáng nơi cuối trời, trầm ngâm một hồi rồi đi lại nhà để xe, tự mình lái xe rời khỏi doanh trại quân đội.
Đứng dưới tòa nhà cao tầng, vóc dáng nam tính khỏe mạnh của Bạch Kính Xuyên
thu hút không ít ánh nhìn từ người khác giới, thậm chí còn có người phụ
nữ mạo muội tiến lên hỏi xin phương thức liên lạc.
Bạch Kính
Xuyên lãnh đạm tựa vào thành xe chờ đợi Triệu An Ngữ, một cái liếc mắt
thôi cũng keo kiệt không dừng lại trên người đối phương.
Người phụ nữ mặc chiếc váy body bó sát khẽ cắn môi xấu hổ, nhưng sợ người
xung quanh chê cười cố chấp lên tiếng lần nữa: “Anh dùng mạng xã hội
không? Chúng ta kết bạn đi.”
Bất chợt gương mặt Bạch Kính Xuyên
tỏa ra tia sáng rạng ngời, trong lúc người phụ nữ đang đắc ý nghĩ bản
thân thành công rồi, lời nói của anh làm khuôn miệng cô ta cứng đờ.
“Vợ tôi không cho phép.”
Nói rồi trước ánh nhìn của những người trên đường, Bạch Kính Xuyên cất bước đi về phía Triệu An Ngữ, vòng tay ôm eo cô thể hiện bản thân là người
đã có gia đình.
Triệu An Ngữ mỉm cười vui vẻ, lúc đi qua người phụ nữ kia còn không quên lườm cô ta một cái.
“Lần sau anh ngồi trong xe đợi em đi, không cho phép mang gương mặt này đi
trêu hoa ghẹo nguyệt.” Triệu An Ngữ chờ Bạch Kính Xuyên lái xe ra đường
lớn, giọng điệu nồng nặc mùi ghen tuông nói.
Bạch Kính Xuyên bật
cười một tay đặt trên vô lăng, tay còn lại đưa qua nắm lấy tay Triệu An
Ngữ dỗ dành: “Đừng tức giận, hay anh mặc áo in hình em nhé!”
Triệu An Ngữ quay sang nhìn Bạch Kính Xuyên, tưởng tượng vị tư lệnh nhân dân
này mặc áo có hình mình đi khắp nơi, chẳng phải cô sẽ bị dân chúng cả
nước đồng loạt chửi rủa sao?
“Thôi, anh tránh xa bọn họ là được
rồi.” Triệu An Ngữ đầy muộn phiền thở dài nói, ai bảo chồng cô càng già
càng phong độ chứ, đã thế người đàn ông này còn rất biết cách ăn diện
nữa, bảo sao cứ hễ ra đường là có phụ nữ vây quanh.
Bạch Kính
Xuyên híp mắt cười thầm, anh phát hiện ra Ngữ Ngữ nhà mình thời gian
không những thích quấn lấy chồng, còn biết ghen tuông nữa.
Có câu còn yêu là còn ghen không phải sao?
Mặc dù anh không nỡ thấy cô buồn phiền vì chuyện đó, nhưng đôi khi dáng vẻ ghen tuông của cô thực quá đáng yêu.
Bạch Kính Xuyên nhân lúc dừng xe chờ đèn xanh, tranh thủ thời gian nghiêng người qua hôn lên môi Triệu An Ngữ.
Trước khi đèn chuyển màu đôi môi anh từ từ rời đi, ôn nhu nói: “Trong mắt anh chỉ có mình em thôi, không chứa nổi những người phụ nữ khác.”
Có câu nói này của Bạch Kính Xuyên, đôi mắt Triệu An Ngữ lan tràn ý cười đằm thắm.
Cô hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu anh dành cho mình, chỉ là có đôi khi
thấy người phụ nữ khác sinh tình với anh, không nhịn được muốn ích kỷ
đem người đàn ông đẹp đẽ này giấu đi.
Tại nhà hàng Pháp, vợ chồng Bạch Kính Xuyên cùng nhau trải qua bữa tối ngọt ngào bên ánh nến cùng một chút rượu vang, mà không hề biết từ khi bọn
bọ đặt chân vào cửa đã có một ánh mắt địch ý theo sát bên người.
Mỗi biểu hiện vui vẻ, hạnh phúc của hai người đều khiến chủ nhân cặp mắt kia phát điên.
Ở nơi Châu Nam xa xôi, nhận được tin tức những người mình cất công nâng
đỡ sắp bị Bạch Kính Xuyên thanh lọc một loạt, Trần Hạo Giang không còn
có thể an phận giả bệnh được nữa, gấp rút chuẩn bị quà cáp tới nhà Lãnh
Điền Quang thăm hỏi.
Nhưng Lãnh Điền Quang cũng là người khôn ngoan, biết Trần Hạo Giang sắp không chống đỡ nổi nữa rồi liền khôn khéo đuổi khách:
“Qua vụ việc lần trước thủ tướng càng tín nhiệm Bạch Kính Xuyên hơn, đa số
các lãnh đạo chính phủ đều nói cậu ta nắm chắc trong tay chiếc ghế bộ
trưởng này rồi, chờ tôi về hưu là ngồi vào thôi, tôi không thể vì ông mà đẩy người nhà vào nguy hiểm được.”
“Nói trắng ra ông không muốn giúp tôi?” Sắc mặt Trần Hạo Giang khó coi chất vấn.
Lãnh Điền Quang cảm thấy với thân phận hiện giờ của mình không cần thiết
phải nể mặt Trần Hạo Giang nữa, ngửa bài nói: “Đúng vậy, khi xưa là ai
thấy con gái tôi không còn trong sạch nữa liền ôm con chạy mất, đừng
tưởng tôi không biết cái suy nghĩ đó của ông.”
“Sống lâu mới biết lòng người, sớm muộn gì thằng đó cũng sờ gáy ông thôi.” Trần Hạo Giang
đập tay xuống bàn, trước khi đi còn không quên rủa Lãnh Điền Quang vài
câu.
Ra khỏi nhà họ Lãnh ông ta lập tức căn dặn người bên cạnh:
“Kích động con bé đó, ta không tin khi chính mình ở trong cuộc lão cáo
gì kia còn bình tĩnh như vậy được nữa.”
Nói xong ông ta nhanh nhẹn ngồi vào trong xe, làm gì còn thấy dáng vẻ đau ốm đến nỗi phải thở oxy như lời đồn.
“Có chết thì Trần Hạo Giang này đâu cũng phải kéo vài người chôn cùng.”
Trong nhiều năm làm lãnh đạo của mình, Trần Hạo Giang tự tin nhất vào
khả năng thao túng tâm lý người khác, ông ta tin trên đời này bất kỳ ai
cũng có nhược điểm chí mạng, chỉ cần vận dụng tốt thứ nhận lại được còn
hơn cả mong đợi.