Chẳng biết từ bao giờ đối với Triệu An Ngữ nơi nào có Bạch Kính Xuyên
nơi đó mới được coi là nhà, cùng anh trở lại căn nhà trống vắng mấy ngày qua mọi cảm xúc dường như đã khác hẳn lúc trước, có lẽ do trái tim được lấp đầy cho nên trong mắt cô mọi thứ trở nên ấm áp hơn.
“Em chỉ
sợ nơi này sẽ không có anh nữa.” Triệu An Ngữ mít ướt tựa đầu vào ngực
Bạch Kính Xuyên, nói ra những lo lắng của mình mấy ngày qua.
Triệu An Ngữ cảm giác được bản thân mình đã lún quá sâu vào sự yêu thương che chở của Bạch Kính Xuyên rồi, thiếu vắng anh cô giống như chỉ sống tạm
bợ trên thế gian này mà thôi.
Người đàn ông này cho cô biết được
tình yêu thực sự có mùi vị như thế nào, giá như cô sớm quay đầu thì tốt
biết mấy, hai người càng có thêm nhiều thời gian được ở bên nhau.
Bạch Kính Xuyên khẽ cười nâng cằm cô lên ngọt ngào nói: “Ngốc ạ, có em ở đây sao anh có thể không trở về.”
Nụ cười rạng rỡ trước mắt khiến Triệu An Ngữ bất giác bị hút vào trong đó, mũi chân kiễng lên cao khát khao hôn vào môi anh.
Mà người đàn ông ăn chay đã nhiều hôm như Bạch Kính Xuyên sao có thể cưỡng lại được sự hấp dẫn thơm ngon này, chỉ một chút trêu chọc thứ gì đó
trong anh đã rục rịch muốn phá bỏ xiềng xích thoát ra.
Đôi bàn
tay mang theo dục vọng chạy dọc khắp người Triệu An Ngữ, hiển nhiên cơ
thể luôn là thứ phản ánh rõ ràng nhất sự ham muốn của con người, theo
từng động tác của Bạch Kính Xuyên người nào đó vô cùng phối hợp cong
người nghênh đón, thậm chí còn chủ động cởi bỏ quần áo trên người mình
để anh có thể dễ dàng xâm lấn hơn.
Ánh mắt Bạch Kính Xuyên tỏ ra ý cười sung sướng, còn gì vui hơn khi trái tim được đáp lại? Thì ra cô cũng nhớ anh nhiều đến vậy.
Có những thứ không cần phải nhận được câu trả lời mới biết được, nhìn vào
cách cô quan tâm, lo lắng cho mình, anh biết bao nhiêu cố gắng chờ đợi
đều không uổng phí.
Cô gái nhỏ này đã hoàn toàn thuộc về anh rồi.
Bạch Kính Xuyên kích động ôm Triệu An Ngữ lên đôi chân dài sải bước nhanh
chóng đi về phía phòng ngủ, trong phút chốc những thanh âm nam nữ yêu
nhau cùng hòa quyện vang vọng khắp phòng.
Đôi chân thon thả trắng nõn của Triệu An Ngữ quấn chặt trên hông Bạch Kính Xuyên, chiếc eo theo từng tiết tấu luật động mà lắc lư di chuyển.
Khi những vì sao
lấp lánh trên bầu trời đêm là lúc cao trào đi qua, Bạch Kính Xuyên ôm cơ thể mềm nhũn của Triệu An Ngữ lên, không nhịn được mà cắn vào cánh môi
cô.
“Chiều anh thêm lần nữa được không?”
Chưa đợi Triệu An Ngữ đồng ý nơi hạ thân đã cảm nhận rõ ràng một trận xâm chiếm mới, Bạch Kính Xuyên từ từ ngả người về phía sau, cánh tay rắn chắc giữ lấy hông
người bên trên điều chỉnh tốc độ ra vào theo ý thích.
Đôi mắt Triệu An Ngữ phủ kín tầng sương mù dày đặc, bị Bạch Kính Xuyên bức ép đến nỗi nước mắt trào ra khóe mi.
Nếu như không có cánh tay Bạch Kính Xuyên đỡ lấy cơ thể, Triệu An Ngữ sợ
mình sẽ ngã mất, cô thầm nghĩ đúng là không thể xem thường thể lực của
người nhịn đói lâu ngày được, không rõ qua bao nhiêu lâu ở bước chạy
nước rút cả hai cùng đạt được sự thỏa mãn nhất định.
Bạch Kính
Xuyên để Triệu An Ngữ nằm trên người mình, bàn tay dịu dàng đem những
lọn tóc bết dính mồ hôi phủ kín gương mặt cô vén qua một bên, ân cần
nói: “Anh tin chắc lần này nhất định sẽ có.”
Triệu An Ngữ không còn sức để ngẩng đầu lên nhìn anh, lặng yên áp tai vào bầu ngực nghe tiếng trái tim rung động.
Bọn cô chỉ thiếu tiếng cười nói trẻ thơ nữa thôi, cuộc sống hôn nhân sẽ trở nên viên mãn.
Triệu An Ngữ đưa tay sờ vào bụng mình, mơ tưởng ở nơi này đang hình thành một sự sống.
“Trịnh Hải Thu nói với em bà Phương Liên đã mất rồi.” Sau thời gian dài nghỉ
ngơi lấy lại sức, Triệu An Ngữ rời khỏi thân thể Bạch Kính Xuyên ngồi
xuống giường nhìn anh khẽ hỏi.
“Em đừng nghĩ ngợi gì cả, là bà ấy tự chọn con đường này.” Bạch Kính Xuyên nắm lấy bàn tay Triệu An Ngữ
xoa dịu cảm giác tội lỗi trong cô.
Anh hiểu cô đang nghĩ vì mình
gây ra chuyện đánh ghen kia mới dẫn tới hậu quả tang thương cho nhà họ
Lâm, nhưng từ khi bắt đầu có ý nghĩ hại anh cái chết đã chờ bà ta rồi,
bởi con người thâm độc như Trần Hạo Giang sẽ không bao giờ để lại bất kỳ mối nguy hại nào đâu.
Không rõ trước khi chết bà Phương Liên đã hiểu được thế giới bao la ngoài kia, khác xa với cái thôn nhỏ nhà bà ta chưa?
Nói ra thì có vẻ hơi ác, nhưng nhờ có Triệu An Ngữ và Mạnh Nhược Lam góp
sức, mấy người bọn anh dễ dàng lật ngược được tình thế, nếu không đời
nào Lâm Tĩnh mới chịu ra mặt bác bỏ lời khai ban đầu.
“Nhưng mà…”
Triệu An Ngữ chưa kịp nói ra lo toan tiếp theo đã bị bờ môi Bạch Kính Xuyên chặn lại, sau đó ôm cô vào lòng thủ thỉ bên tai:
“Cô gái ngốc em phải tin vào năng lực của chồng em chứ, anh sẽ không bao
giờ để đám đó có cơ hội tống mình vào phòng giam lần thứ hai đâu.”
Anh đã đem tất cả các bằng chứng mình thu thập được từ trước đến nay nộp
lên thủ tướng, vài ngày nữa thôi cha con Trần Quân Thành sẽ không còn
được thỏa mái mà tham vọng viển vông.
Trái ngược với Bạch Kính
Xuyên hạnh phúc ôm ấp vợ, ở nơi không xa doanh trại quân đội căn nhà nào đó đêm khuya rồi vẫn còn sáng trưng ánh đèn.
Trần Quân Thành sắc mặt hầm hầm đạp vào ngực Yến Phong chửi mắng: “Đồ ngu, tao thật không
ngờ kẻ phá kế hoạch của tao lại là mày.”
Yến Phong không dám
tránh né hứng trọn mọi cơn thịnh nộ, anh ta cũng không lường trước được
mọi chuyện lại đi tới bước này, nhẫn nhịn chờ đến lúc Trần Quân Thành
đánh đủ rồi mới khó khăn mở miệng nói: “Thượng tá xin anh cho tôi cơ hội lấy công chuộc tội.”
“Chuộc tội? Mày nghĩ thằng lắm mưu nhiều kế như Bạch Kính Xuyên sẽ để mày có cơ hội sao? Tao đã dặn mày thế nào?
Thời gian này cố gắng nịnh nọt mẹ con nhà đó để nó nghe lời cơ mà?” Trần Quân Thành lúc này đây chỉ muốn bắn chết Yến Phong, anh ta bắt đầu nghi ngờ không biết tên thuộc hạ này có phải đã bị Bạch Kính Xuyên mua chuộc rồi không nữa?
Ngoài cửa chợt vang lên tiếng động cơ ô tô, Trần
Quân Thành đưa mắt ra nhìn, thấy người tới là bố mình gương mặt liền
hiện lên tia sợ hãi.
“Bố sao lại tới đây giờ này?”
“Chát.”
Trần Hạo Giang cái gì cũng không muốn nói, trước tiên giơ tay vả vào mặt
Trần Quân Thành cho hả giận đã, rồi dùng giọng điệu già nua hổn hển
mắng:
“Mày còn dám mở mồm hỏi tao câu đó? Món quà mày muốn cho
tao xem là đây à? Mày biết nay thư ký thủ tướng nói chuyện điện thoại
với tao có thái độ gì không?”
Còn chưa đầy một tuần nữa là tới
sinh nhật tám mươi tuổi của ông ta, năm nay sợ rằng phải đón sinh nhật
trong phòng thẩm án, hưởng trọn niềm vui bên con cái, cháu chắt còn
không được, chứ đừng nói tới mong ước cao hơn.
“Bố không còn cách nào nữa sao?” Trần Quân Thành buông tay khỏi má phải đau rát, hy vọng hỏi.
“Trước khi Doãn Khiên chết, Bạch Kính Xuyên đã nhanh hơn chúng ta một bước lấy được lời tố cáo của hắn về việc nhà họ Trần đứng sau vụ bắt cóc kia.”
Trần Hạo Giang nói sau cái chết của bà Phương Liên ông ta đã không kiểm soát nổi tình hình nữa rồi, hơn nữa ban đầu Doãn Khang chịu đứng chung một
chiến hào với cha con bọn họ, vì cho rằng cháu trai mình bị Bạch Kính
Xuyên sát hại.
Nhưng giờ mọi chuyện đã được sáng tỏ, e rằng e rằng người đầu tiên cắn ngược cha con hai người sẽ là Doãn khang.
Ngày mai ông ta phải tới phủ thủ tướng giải trình, chuyện tiếp sau đó không còn theo ý muốn của ông ta nữa rồi.
“Chẳng lẽ bố định đứng ra nhận hết tội lỗi về mình, bố già rồi con không nỡ để bố chịu khổ.” Trần Quân Thành nhận ra Trần Hạo Giang có ý định hy sinh
một trong hai, nắm tay bố cảm động nói.
Trần Hạo Giang đưa tay
còn lại đặt lên mu bàn tay con trai, thanh âm thâm tình nói: “Mục đích
bố tới đây hôm nay là muốn cùng con thảo luận về vấn đề này.”
Trong lúc Trần Quân Thành còn đang cảm tạ ông trời vì đã cho mình một người
cha tốt, thì câu tiếp theo của Trần Hạo Giang như một tia sét đánh bên
tai anh ta.
“Ngày mai bố sẽ nhận lỗi với thủ tướng về việc không
biết dạy con của mình, Quân Thành con chịu khó ở đó một thời gian, trừ
khi bố chết nếu không nhất định sẽ dùng mọi cách kể cả bán hết tài sản
cũng đưa con ra ngoài.”
Trần Quân Thành đơ người tại chỗ, anh ta
nhất thời quên mất người cha mình tham vọng tới nhường nào, ngoài anh ta ra ông ta còn một người con trai nữa, tuy không kỳ vọng nhiều nhưng
trong hoàn cảnh này thà bỏ một người giữ một người để nuôi ước mơ sau
này, còn hơn mất hết.
Trần Quân Thành không phục nói: “Con ra nông nỗi này là do bố dạy dỗ, chẳng lẽ bố không thấy thương xót con một chút nào sao?”
Anh ta cái gì cũng nghe theo ông ta, cuối cùng lại trở thành tấm bia chắn cho ông ta, còn gì đau hơn đây?
“Con do ta sinh ra sao có thể không thương được, con thử nghĩ xem với năng
lực của con không có ta sao giữ được nhà họ Trần? Con phải hiểu chỉ có
bố mới có năng lực giúp con giảm tội.” Trần Hạo Giang miệng thì nói là
thương lượng, nhưng thực chất không cho Trần Quân Thành cơ hội từ chối.
Các văn bản, hay tiền bạc hối lộ cùng với những người làm việc dưới trướng
kia đều do một tay Trần Quân Thành ra mặt điều khiển, ông ta thoái thác
vô cùng dễ dàng, cùng lắm bị khiển trách vì không biết dạy con mà thôi,
cấp bậc Thượng tướng một khi còn ở đó ông ta tin tưởng rằng nhiều người
vẫn phải kính nể mình.
Trần Quân Thành ngửa đầu cười lớn, anh ta
luôn cho rằng bản thân mình có gia thế vững vàng, người cha quyền lực mà khinh thường người không có chỗ dựa như Bạch Kính Xuyên.
Nhưng
tới giờ phút này anh ta lại rất ghen tỵ với sự tự do tùy ý của Bạch Kính Xuyên, sinh ra trong gia đình bề thế chưa hẳn đã tốt.
Trưa ngày
hôm sau Bạch Kính Xuyên chưa cần làm đến bước tiếp theo, đã nhận được
tin tức Trần Quân Thành đã bị đưa vào căn phòng tạm giam kia, anh cảm
thấy khinh bỉ mà cười khẩy một tiếng.
“Lão già đó tưởng làm thế
sẽ thoát được tội, mười bảy chiến sĩ hy sinh, cộng với bao nhiêu người
tài bị lão ta vùi dập trong suốt thời gian đương vị không dễ dàng vậy
đâu.”
“Tôi còn nghe người ta nói lão ta còn ngất trước mặt thủ
tướng nữa đấy, thật là một người cha tốt.” Ngô Trác Văn gắp miếng thịt
dê bỏ vào miệng, trào phúng nói.
“Thế nào làm đến cùng không?” Nguyễn Đông Nam nâng ly rượu lên giơ ra giữa bàn, nhìn mấy người đàn ông xung quanh hào hứng nói.
“Đương nhiên rồi.” Bạch Kính Xuyên đưa ly rượu của mình chạm vào ly Nguyễn
Đông Nam, tiếp tới là Ngô Trác Văn cùng Lâm Tường quyết tâm hạ bệ trụ
cột nhà họ Trần, dù sao thứ bọn họ mất chỉ là một chức vị, còn thứ lão
ta mất là cả một đời toan tính.