Tại bệnh viện, Ngô Gia Vĩ sau màn khuyên nhủ Lãnh Hàn Thiên không thành
công, thì hắn cũng chẳng buồn mà tiếp tục. Hai người đàn ông lịch lãm,
hai kẻ bạn thân chí cốt, từ bao giờ đã tạo ra một khoảng trống im lặng
trong căn phòng, không ai dư thừa với ai câu nào nữa. Xung quanh bọn họ
lúc này, ngoài tiếng tít tít của máy theo dõi bệnh nhân thì dường như
không còn một tiếng động nào khác. Khí thế ngập tràn như muốn bức người, hơi lạnh bất giác tỏa ra khắp nơi, làm cho người ta thoáng đỗi run sợ,
mồ hôi toát cả sống lưng.
Đôi mắt vô tình đưa đẩy nhìn ra ngoài
cửa theo khung kính nhỏ, bỗng dưng có thứ gì đó khiến cho Ngô Gia Vĩ
phải khựng lại trong vài giây ngắn ngủi. Tự hỏi có phải bản thân hắn đã
nhìn lầm rồi hay không? Là vì quá nhớ nhung sao? Hay là vì Ngô Gia Vĩ
hắn nhìn đến nỗi hoa mắt rồi chứ? Người phụ nữ đó, người phụ nữ mà hắn
ráo riết đi tìm, chưa từng một lần dám bỏ cuộc, như thế nào lại có thể
xuất hiện ở đây, lại vừa thoáng qua ngay trước mặt hắn?
Ngô Gia
Vĩ không muốn bỏ lỡ người mình yêu thêm lần nào nữa, hắn một mạch chạy
ra bên ngoài, đuổi theo bóng dáng nhỏ bé với mái tóc dài bồng bềnh như
một dải lụa đen kia. Vội vã luồng lách qua vài hàng người, cuối cùng hắn cũng đuổi theo kịp ra khỏi bệnh viện, nhưng cớ sao, giọng nói của người đàn ông này hiện tại lại khó khăn đến như vậy? Muốn chính miệng gọi tên người thương từng ấy năm, thế mà lời nói chưa kịp buông ra liền bị nuốt vào. Ngô Gia Vĩ hắn chưa bao giờ xem thế giới như ngừng tồn tại, vậy mà giờ đây, khi đứng ở sau lưng một người, hắn lại chẳng màn xung quanh,
chậm rãi hít thở từng ngụm khí lạnh.
Hai cánh tay đang
dần run rẩy, cảm giác sợ sệt cứ theo đó mà dâng lên. Ngộ nhỡ, người phụ
nữ trước mặt không phải là cô ấy thì hắn biết phải làm gì đây? Thế gian
muôn màu muôn vẻ như vậy, người giống người cũng là chuyện thường tình
thôi. Nếu thật sự người này không phải là người hắn cần tìm, liệu hắn có thất vọng, có hụt hẫng nhiều không? Đã hy vọng như thế mà…rơi từ trên
cao xuống thì đau lắm đấy!
“San…San.”
Ngô Gia Vĩ nặng trĩu gọi về phía trước, trong giọng nói có đôi phần cầu mong, mong cho hãy
là người đó, và mong cho mắt nhìn của hắn không sai lệch. Chỉ cần là cô
ấy, mọi thứ đều không quan trọng.
“Gia…Gia Vĩ, sao…sao anh lại ở đây?”
Nghe tiếng gọi quen thuộc, giọng nói trầm trầm, Mai Tuyết San lại không dám
tin, bản thân từ từ quay người ra phía sau để kiểm chứng, trái tim theo
từng nhịp cũng muốn nhảy ra ngoài. Quả nhiên, lúc cô vừa quay ra, thì
cũng là khi những luồng suy diễn cùng một lúc ập đến. Hai người, bốn mắt trực diện hướng về nhau, ai cũng không dám rời khỏi ánh mắt của đối
phương. Dòng người xô bồ bên cạnh vẫn cứ rộn rã qua lại giống như một
cái máy tua, tua nhanh đến không ngừng nghỉ, mà bọn họ, sau cùng đều vì
nhìn thấy nhau, không một ai có đủ can đảm để bước tiếp về phía trước.
Trái Đất tròn thật đấy, đi hết một vòng, đích đến lại là nơi bọn họ tìm thấy nhau. Thật ra, Mai Tuyết San vì muốn trốn khỏi Ngô Gia Vĩ, muốn hắn mãi mãi cũng không tìm ra cô, thế nên sau khi thoát khỏi ngôi biệt thự
ngoài ngoại ô, cô mới đi đến thành phố này để tránh mặt. Nhưng kết quả
thật không ngờ đến, sau ba năm chia cách, Mai Tuyết San vẫn là để Ngô
Gia Vĩ tìm thấy cô.
Nhìn chằm chằm người đàn ông cao hơn nửa cái
đầu ở phía đối diện, Mai Tuyết San cảm thấy có vẻ Ngô Gia Vĩ hiện tại đã thay đổi rất nhiều, thực so với thời điểm trước lúc cô đi là khác hẳn
hoàn toàn. Trải qua ba năm, có lẽ người đàn ông cô yêu đã không còn sự
quyết đoán, bảo thủ đến độ bất chấp tất cả, toàn thân đều không có chút
sức sống nào. Bên cạnh đó, mái tóc của hắn cũng dài hơn, dáng người gầy
hơn, và vẻ mặt lại rất mệt mỏi nữa. Không có cô ở bên cạnh, hắn…sống có
tốt không?
Trong khoảng thời gian qua, không có một phút giây nào là Mai Tuyết San không nhớ về Ngô Gia Vĩ, thậm chí còn nhiều lần cô
chịu không được nỗi nhớ thương mà bật khóc thật to giữa đêm khuya giá
lạnh. Ngày đó, tuy rằng Ngô Gia Vĩ đã bắt nhốt cô lại, nhưng chính cô
cũng không trách móc gì hắn, bởi cô hiểu rõ, Ngô Gia Vĩ làm thế, ắt cũng do quá yêu mà thôi. Lý do đằng sau khiến Mai Tuyết San buộc phải trốn
chạy lại càng không phải vì chút chuyện này, mà thực sự là vì cô vốn
không đủ tư cách để tiếp tục ở bên cạnh hắn.
Khi đứng gần người
đàn ông đó, giữa cô và Ngô Gia Vĩ như thể hai mặt đối lập với nhau, một
người thì cao sang, một kẻ lại thấp hèn. Hắn là đại thiếu gia của Ngô
Gia, rất tài giỏi, lại được nhiều người yêu thích, tương lai còn kế thừa cả một tập đoàn lớn như Ngô thị, mà cô chẳng qua chỉ là một cô nhi được nhặt về từ trong bãi rác, làm sao xứng danh với hắn đây chứ? Người
thuộc tầng lớp thượng lưu đi với người ở dưới đáy xã hội, người ta nhìn
vào lẽ nào còn không khinh bỉ, không chê bai cô là người phụ nữ vọng
tưởng, muốn trèo cao hay sao?