Đầu dây bên này gọi hàng tá cuộc nhưng Lãnh
Hàn Thiên lại không bắt máy, Triệu Nhã An ngồi trong phòng cứ luôn thấp
thỏm mãi không yên, tựa như mang cảm giác nơm nớp lo sợ về một điều gì
đó sắp xảy ra. Hai tay ghì chặt xuống giường, nắm lấy cái gối bên cạnh,
trong đầu dường như đang đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt lại lộ rõ lên vài
tia lửa đạn, tức giận đến bức bối cả người.
Người tốt thì không sợ, mà người không làm việc xấu, hà cớ gì phải có tật giật mình?
Trước khi gọi điện cho Lãnh Hàn Thiên, Triệu Nhã An đã nhận được một
cuộc điện thoại từ người đàn ông lạ mặt, chẳng biết người kia nói gì,
thế nhưng sắc mặt của cô ta sau đó dần biến đổi, từ hồng hào thành xanh
xao, từ đắc ý thành tức giận, và không có lấy một chút gì gọi là ổn
định. Cộng thêm việc tiếng chuông reo liên hồi nhưng vẫn không ai nghe
máy, điều này như thể càng làm cho Triệu Nhã An thêm nỗi sợ hãi hơn.
Trong ngần ấy năm quen biết người đàn ông như Lãnh Hàn Thiên, bỏ qua sự tham
vọng lớn lao thì những cái khác cũng không hẳn là vô ích đối với cô ta.
Nói về tính cách của người đàn ông ấy, ngoài Đỗ Hiểu Nghi và cha mẹ hắn, thì Triệu Nhã An là người hiểu rõ hơn ai hết. Chỉ cần hắn cho người tra ra một chút manh mối nhỏ thôi, đảm bảo dù không bại lộ nhưng ít nhất
cũng hiện ra vài nét sơ hở. Chuyện gì cũng có thể qua mắt được người
khác một cách dễ dàng, nhưng khó lòng nào mà qua mắt nổi Lãnh Hàn Thiên, vì lẽ trong cái thành phố này, chẳng có một ai là không sợ chết, chẳng
có bóng ma nào dám đắc tội với hắn cả, huống hồ chi là việc hãm hại
người khác, mà người đó còn là người phụ nữ Lãnh Hàn Thiên đang định
nhắm đến.
Có lẽ, Lãnh Hàn Thiên vẫn chưa hay biết, rằng toàn bộ
cuộc nói chuyện của hắn cùng Lãnh Phong Dương và Chu Nhật Lan lúc đó,
bao gồm tất cả mọi sự thật từ ba năm trước, Triệu Nhã An đều đứng ở một
góc khuất trong phòng khách nghe rõ mồn một, không sót một chữ. Tuy rằng trước đó, Lãnh Hàn Thiên đã dặn cô ta không cần ra tiễn biệt hai vị phụ huynh kia, nhưng trong tâm của Triệu Nhã An thì lại không yên, càng sợ
Lãnh Hàn Thiên sẽ biết chuyện trước kia.
Quả đúng như
những gì cô ta nghĩ, lúc Triệu Nhã An vừa núp ở một xó thì cũng là khi
Lãnh Phong Dương và Chu Nhật Lan kể ra hết toàn bộ sự tình. Giây phút
ấy, Triệu Nhã An liền nhận ra, cô ta có muốn ngăn chặn cũng không thể
nữa, kế đó lại sinh ra sự đố kị, căm hận tột cùng, bởi mọi cố gắng bao
lâu nay của cô ta, sau tất cả vẫn vì một lời nói mà sụp đổ. Trong đầu
của Triệu Nhã An lúc đó như có nhiều luồng suy nghĩ xung đột nhau, từ từ dẫn dắt người phụ nữ tâm cơ này đi đến một quyết định to lớn, buộc phải ra tay từ trên người Đỗ Hiểu Nghi.
Nếu Lãnh Phong Dương và Chu
Nhật Lan yêu thương, bảo bọc, chăm sóc Đỗ Hiểu Nghi nhiều bao nhiêu, thì Triệu Nhã An ả sẽ cho cô một kết cục thảm hại, một nỗi đau chất chồng
nhiều bấy nhiêu. Trên đời này, không có thứ gì đáng sợ hơn lòng dạ phụ
nữ, đặc biệt là loại phụ nữ mưu kế như Triệu Nhã An, tàn nhẫn sai người
lấy xe tông “tình địch”.
Triệu Nhã An không lo ngại về cha mẹ của Lãnh Hàn Thiên, bởi người yêu cô ta là hắn chứ không phải là hai vị
kia. Vậy nên cô ta nghĩ, chỉ việc trừ khử Đỗ Hiểu Nghi thôi, còn lại tất cả đều nằm trong vùng an toàn, không đáng lưu tâm. Với những người
không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thì sự sống chết của người khác
đều xem như cỏ rác mà chẳng màng. Đặc biệt hơn, phương châm sống của
Triệu Nhã An luôn là: “Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót”, dù hiện tại Đỗ
Hiểu Nghi đã rời đi, nhưng chắc gì sau này, sự tồn tại của cô sẽ không
làm ảnh hưởng, càng không làm lung lay vị trí của cô ta trong trái tim
của Lãnh Hàn Thiên, và cả trong nhà họ Lãnh?
Thay vì an toàn tạm
thời, Triệu Nhã An lại chấp nhận chơi mạo hiểm để đánh đổi được một tình cảm an toàn vĩnh viễn. À mà có lẽ, nếu để tình cảm lên một bàn cân, thì ắt hẳn cô ta sẽ chọn đặt lợi ích cá nhân và tham vọng lên hàng đầu rồi
nhỉ? Đúng là bản tính vẫn không thay đổi, dù là ba năm trước hay ba năm
sau thì đều từ một khuôn mà ra, thậm chí ba năm sau còn mưu mô hơn cả
trước lúc xuất ngoại nữa.
Vừa nãy, người đàn ông kia gọi đến,
cũng tức là người mà Triệu Nhã An thuê đã đem mọi việc báo cáo lại với
cô ta, biết chắc rằng đã thành công nên ngay tại thời khắc ấy, Triệu Nhã An liền nở một nụ cười nham hiểm, đáng sợ không khác gì một con rắn
độc. Một người phụ nữ vốn không có ai để nương náu, lại yếu đuối chống
chọi với nghịch cảnh như Đỗ Hiểu Nghi cô thì bản thân làm sao có thể
nhận biết nguy hiểm mà tìm cách phòng thủ hay đấu lại đây?