Liếc mắt một cái, cơ hồ hơn phân nửa văn võ bá quan từ bốn phương tám
hướng bắt đầu di chuyển, cảnh tượng chấn động lòng người, không thể dùng ngôn từ để miêu tả. Về phần những quan viên không xuất hiện thì phần
lớn tư cách có hạn, không chạm tới vòng tròn quan hệ này.
Thời gian luôn tàn nhẫn như vậy, không bao giờ ngưng trệ bởi bất kỳ ai và điều gì.
Hôm nay, ngày đính hôn của Cố gia và Lý gia, toàn bộ kinh
thành Thiên Phong quốc đều rung động, rất cả mọi người dường như đều
hưởng chung một niềm vui.
Cố Thiên Mệnh của Cố gia và viên ngọc quý của Lý gia- Lý
Sương Nhi sắp đính hôn. Tin tức này vừa tung ra, tất cả những nhân vật
có máu mặt trong kinh thành đều mang theo trọng lễ đi tới tửu lâu Túy
Yên. Bọn họ không cầu có thể được hai gia tộc lớn nhớ mặt, chỉ mong có
thể không đắc tội họ là may mắn rồi.
Tửu lâu Túy Yên hôm nay canh phòng nghiêm ngặt, trong 3
vòng ngoài 3 vòng, có lượng lớn binh lực đóng quân, phòng ngừa một số
người mưu đồ làm loạn đến quấy rối. Nếu tửu lâu Túy Yên xảy ra chuyện,
vậy khác nào cả Thiên Phong quốc này bị lật lên.
“Cung nghênh: hộ bộ thượng thư Phạm đại nhân”, trước cửa
tửu lâu Túy Yên, Dịch bá cùng quản gia của Lý gia mang theo một vài gia
đinh, chào đón những đại nhân vật tới hôm nay.
“Cung nghênh: lễ bộ thượng thư Tề đại nhân!”
“Cung nghênh: công bộ thượng thư Vương đại nhân”.
“Cung nghênh: binh bộ thương thư Hàn đại nhân”.
Dịch bá giống như một lão nhân thân thể gầy còm, ông ta chỉ thoáng liếc mắt liền biết thân phận của người tới, dùng chất giọng khàn khàn của mình hô lên.
Đối với sự tiếp đón của Dịch bá, mọi người cũng không dám
bày ra quan uy, đều là tươi cười đáp lại một tiếng: “Dịch tướng quân
khách khí rồi”.
Dịch lão tướng quân trong lời mọi người, đương nhiên chính
là Dịch bá. Năm xưa Dịch bá đi theo ông cụ Cố, chinh chiến khắp nơi,
huyết nhiễm cương trường, cầm trên tay thanh trường thương nhiễm huyết
sắc, khiến vô số quân địch kinh hồn bạt vía.
Dịch bá có thể nói là cánh tay phải của ông cụ Cố, chỉ là
Dịch bá không quan tâm quyền thế, sau khi rời khỏi quân thì trở thành
quản giá của Cố gia. Nếu không, Dịch bá bây giờ chắc chắn sẽ là nhân vật được phong hầu bái tướng.
Vì vậy đám người trẻ tuổi đứng phía sau không biết vì sao
trưởng bối nhà mình lại khích khí với một quản gia như vậy, nhưng họ
cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không nói ra miệng.
Nếu không, phỏng chừng những người trẻ tuổi này sẽ bị cha mẹ chúng khiển trách ngay tại đây.
Bởi vì, chỉ có thế hệ đi trước, từng chứng kiến Thiên Phong quốc quật khởi mới thật sự hiểu được Cố gia đại diện cho điều gì, mới
biết được tướng uy của ông cụ Cố năm xưa bá đạo bậc nào, mới có thể biết được Dịch bá đang đón khách ở cửa lúc này kinh khủng ra sao.
Cố gia phái Dịch bá tự mình đón tiếp mọi người, có thể nói
là đã cho họ mặt mũi, nhân vật đời trước đương nhiên không dám có chút
bất mãn, ai ai cũng hớn hở bước vào cửa lớn.
Quản gia của Lý gia cũng đứng ở cửa, khóe miệng cười tươi
nhếch đến mang tai, không ngừng nghênh đón các vị đại nhân mang lễ tới.
Gia đinh đứng bên cạnh nhìn những vị đại nhân cao cao tại
thượng thường ngày lần lượt xuất hiện trước mắt mình, đều vô cùng tự hào cùng kích động.
Rất nhanh, cửa tửu lâu Túy Yên đã chất cả đống hộp quà như
một ngọn núi nhỏ, trong đó đương nhiên đều là những thứ có giá trị liên
thành. Dân chúng đứng sững một bên đường, nhìn màn này mà không khỏi
sinh ra hâm mộ cùng ước nguyện.
“Tây Hiền Vương giá đáo”
Bỗng nhiên, cách cửa vương phủ cách đó không xa truyền đến
một âm thanh âm trầm, tất cả mọi người không khỏi run lên giương mắt
nhìn lại.
Tây Hiền Vương, dáng người khôi ngô, mặc một bộ trường bào
gấm màu đen nhạt, mang đôi giàu màu xám đen tinh xảo. Vẻ phong mang nhàn nhạt giữa hai hàng lông mày của hắn ta thoáng tản ra, làm người xung
quanh nhao nhao lùi về phía sau nửa bước, để ra một con đường thẳng đến
cửa lớn tửu lâu Túy Yên.
“Ngay cả Vương gia cũng tự mình tới! Con mẹ nó!”, Trần Phàm nghe thấy thế, vội vàng ngưng tụ ánh mắt trên người Tây Hiền Vương,
thân thể không khỏi lạnh thêm vài phần, đáy lòng sợ sệt hô lên.
“Bái kiến Vương gia”, quản gia Lý gia cùng đám gia đinh lập tức hành lễ.
“Tham kiến Tây Hiền Vương”, các quan viên ở cửa cũng đồng thanh hô lên.
Tây Hiền Vương khẽ gật đầu.
“Vương gia”, Dịch bá chỉ hơi chắp tay, tỏ vẻ hỏi thăm.
Tây Hiền Vương dừng bước, chăm chú nhìn Dịch bá, chậm rãi
đưa hai tay sau lưng ra trước người, chắp tay cung kính nói: “Dịch lão
tướng quân!”.
Soạt!
Thân là nhi tử của đương kim Quân Thượng, Tây Hiền Vương
địa vị cực cao, hắn ta thế nhưng lại chắp tay hành lễ với lão quản gia
Cố gia. Những thanh niên theo trưởng bối nhà mình đến nhìn một màn này,
toàn bộ đều há hốc miệng, cảm giác đầu óc trống rỗng.
Mà chúng quan viên lớn tuổi cùng các thế gia, lại không
thấy có gì kì lạ, bởi vì Dịch bá đủ tư cách đứng ở cửa lớn nghênh đón
bọn họ.
“Mẹ nó. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Vương gia sao lại chắp
tay với quản gia Cố gia?”. Trần Phàm ở bên cạnh sắc mặt tái nhợt, đôi
mắt trừng to, miệng run rẩy.