Lúc xoay người, ông ấy còn âm thầm trừng mắt với Cố Thiên Mệnh một cái,
tựa như tức giận với việc Cố Thiên Mệnh không chút lễ nghĩa khi chào
hỏi.
Vì thế, mọi người liền đi vào trong trung tâm của tửu lâu
Túy Yên, ông cụ Cố Nghị và Lý Thiên Nguyên ngồi ở ghế chủ vị, còn tất cả mọi người ngồi ở hai bên.
Trước khi đám người Lý Văn Hạo ngồi xuống, còn ôm quyền chào hỏi với Cố Ưu Mặc đang ngồi im lặng một bên.
“Ông ta chính là Cố nhị lang, năm năm trước thề chết giết giặc, Huyết Hùng tướng quân sao?”
Lý Dật Hiên tuy rằng là đời thứ 3 của Lý gia, nhưng đối với nhân vật truyền kỳ trong quân lại biết rất rõ. Hắn ta nhìn Cố Ưu Mặc,
mặt không biểu cảm ngồi đó, đáy lòng trầm xuống, thì thào tự nói.
Sau khi mọi người ngồi xuống, Lý Thiên Nguyên cùng ông cụ
Cố hai người bắt đầu nói chuyện. Mà Lý Văn Hạo cùng thế hệ với Cố Ưu
Mặc, cũng bắt đầu nói chuyện phiếm, chỉ là Cố Ưu Mặc nói rất ít, đều là
hai người Lý gia dẫn dắt đề tài.
Về phần đám người Cố Thiên Mệnh thì im lặng, không ai mở miệng.
Vị trí của Cố Thiên Mệnh và Lý Sương Nhi cách nhau hơi xa,
nhưng lại vừa vặn đối diện nhau. Ngẫu nhiên, hai ánh mắt lại chạm nhau,
đối với việc này, Cố Thiên Mệnh cũng không có bất kì dao động gì, chỉ là Lý Sương Nhi lại hơi đỏ mặt, có chút xấu hổ.
“Cố lão đầu, cháu gái của lão phu chính là bảo bối của Lý
gia, nếu sau khi gả đến Cố gia, phải chịu ủy khuất gì, ông đừng trách
lão phu trở mặt”, Lý Thiên Nguyên vừa nói vừa nhìn về phía Lý Sương Nhi, trong ánh mắt hiện lên một tia dịu dàng.
Sau khi được Quân Thượng ban hôn, theo phong tục của Thiên
Phong quốc, nhà gái sẽ đến nhà trai ở một thời gian để thúc đẩy tình
cảm. Chỉ là trong thời gian này, hai người không thể vượt quá giới hạn,
cần phải ở riêng trong 2 đình viện, tất cả đều lấy việc bồi dưỡng tình
cảm làm chủ.
“Lý lão đầu, ông yên tâm, từ nay về sau cháu gái ông chính
là thê tử của cháu trai ta, nếu như có ai dám để nó chịu ủy khuất, đừng
nói là ông trở mặt, lão đầu ta cũng sẽ không bỏ qua cho hắn”.
ÔSng cụ Cố càng nhìn Lý Sương Nhi càng ưng, sau đó cố ý liếc mắt về phía Cố Thiên Mệnh, trầm giọng cảnh cáo.
“Nói vậy còn nghe được”, Lý Thiên Nguyên lạnh lùng trả lời một câu, sau đó đem ánh mắt nhìn về Cố Thiên Mệnh.
Xem ra, Cố lão đầu vẫn không biết bản lĩnh cháu trai nhà
mình, nếu không, dựa vào tính cách khoe mẽ của lão ta, chỉ sợ không có
khả năng lên kế hoạch từ hơn mười năm trước.
Lý Thiên Nguyên chăm chú nhìn Cố Thiên Mệnh, nội tâm thầm
nghĩ: “Tiểu tử này rốt cuộc làm như thế nào lại lừa được trên dưới Cố
gia, gạt người trong thiên hạ chứ? Ngay cả Cố lão đầu nuôi hắn từ nhỏ
tới lớn cũng không biết, thật là khó tin”.
Kinh thành rộng lớn như vậy, thậm chí là cả Thiên Phong
quốc, người thật sự biết Cố Thiên Mệnh có thể tu luyện không có mấy
người, mà Lý Thiên Nguyên chính là một trong những người đó. Lúc trước
Cố Thiên Mệnh đến Lý gia, nếu không phải thoáng thể hiện ra bản lĩnh của mình, Lý Thiên Nguyên cũng sẽ không thay đổi chủ ý về chuyện thông gia.
“Nếu sau này Cố lão đầu biết được bị cháu trai mình lừa gạt bao nhiêu năm nay, không biết sẽ là biểu cảm gì?”, nghĩ đến đây, ánh
mắt Lý Thiên Nguyên nhìn về phía ông cụ Cố mang theo một tia cổ quái
cùng thích thú.
Ông cụ Cố cảm giác được ánh mắt Lý Thiên Nguyên nhìn mình có chút không thích hợp, nhịn không được nhíu mày.
“Cạch cạch cạch...”
Bỗng nhiên, cửa lớn tửu lâu Túy Yên truyền đến tiếng xe ngựa ầm ầm cùng tiếng bước chân.
Trần Phàm, người phụ trách tửu lâu Túy Yên cũng giật mình,
vội vàng sửa sang lại trang phục, sau đó nhìn người ở cửa, kinh hãi ngây ngẩn cả người.
Bên ngoài tửu lâu Túy Yên, xe ngựa xa hoa san sát nơi ven đường, khiến cả con đường tắc nghẽn.
Thân là người phụ trách, Trần Phàm nhìn thấy một màn này,
yết hầu khẽ chuyển động, không nhịn được kinh hoàng trong lòng.
Từng người một, đều là những nhân vật lớn với khí tức trầm
ổn hoặc nội liễm bước từ trên xe ngựa xuống, bọn họ đều mặc cẩm y đắt
đỏ, sau lưng có đám tùy tùng bê đống lớn đống nhỏ hộp quà tinh xảo.
Người trước mắt, Trần Phàm chỉ nhận ra một nửa, trong đó có đại nhân ngự sử, có thượng thư lục bộ, cả trưởng tộc của những đại thế
gia...
“Ôi mẹ ơi”, chỉ nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, Trần
Phàm đứng cạnh cửa chính liền nhịn không thường khẽ kinh hô một tiếng
trong lòng, mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo: “Nếu hôm nay tửu lâu Túy Yên
xảy ra chuyện gì, vậy hậu quả thật không thể lường được”.
Đề phòng có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, Trần Phàm âm thầm
hạ lệnh tăng thêm nhân thủ ở mọi nơi ở tửu lâu Túy Yên, không thể có
chút sơ sót.
Ngoại trừ một vài gương mặt quen thuộc, Trần Phàm còn nhìn
thấy một vài nam tử khí tức trầm ổn uy nghiêm bước tới, cũng không dám
có chút bất kính, vội vã cúi người hô to: “Mời chư vị đại nhân vào
trong”.
Nhiều năm trôi qua, tửu lâu Túy Yên đã từng tiếp đãi rất
nhiều quan lớn cùng đại thần, cũng từng có hoàng tử Vương Tôn bày yến
tiệc ởđayđây, Trần Phàm tự cho rằng đã không có gì có thể khiến nội tâm
hắn ta nhấc lên gợn sóng.
Nhưng hôm nay, nhận thức của Trần Phàm đã hoàn toàn bị làm
mới, đáy lòng như có sóng to gió lớn vô hạn: “Hai nhà Cố Lý chỉ mở tiệc
đính hôn mà thôi, liền khiến cho văn võ bá quan cùng các đại gia tộc tức tốc có mặt, thật... không thể tin được.
Giờ khắc này, Trần Phàm mới thật sự hiểu được uy nghiêm
trấn quốc của Cố gia, cùng với địa vị hào môn đỉnh phong của Lý gia, chỉ là đính hôn, cũng dẫn đến đám người đứng đầu ở Thiên Phong quốc, đây
chính là sự ngự trị của tướng gia trấn quốc và thế gia.