Hôm nay, sau khi Hàn Ngụy rời đi không lâu, một chỉ dụ từ hoàng cung truyền xuống Cố gia.
Chỉ dụ nói rằng: Cố gia Cố Thiên Mệnh dũng mãnh khiến quân địch khiếp
sợ, phát huy uy tín Thiên Phong quốc ta, kế thừa được khí tiết của nhà
tướng võ, tài năng vô song. Vì vậy, phong Cố gia Cố Thiên Mệnh làm tướng quân tứ phẩm, tưởng nhớ tới chiến công hiển hách của phụ thân, vì quốc
hy sinh, đặc biệt phong hào: Kỳ Song.
"Tạ quân thượng".
Ông cụ Cố nhận lấy sắc lệnh, hai tay cung kính không thôi nâng vào trong phòng, sự phấn khích trên mặt căn bản không có cách nào che giấu được.
Cố Thiên Mệnh không đích thân đến lãnh chỉ mà mượn lý do thân thể không
khỏe để ông cụ Cố tạm thời thay hắn nhận lấy. Bởi nếu hắn lộ mặt thì
không thể không quỳ xuống, đây là niềm kiêu ngạo cùng đạo tâm của hắn,
thế nên hắn dứt khoát không xuất hiện, cũng tránh được một đống rắc rối.
Phong hào: Kỳ Song.
Thế gian kỳ công tử, tài năng vô song nơi chiến trường.
Quân thượng Thiên Phong Quốc trực tiếp mượn một trận này ban thưởng cho
hắn tướng vị tứ phẩm cùng phong hào vẻ vang, có thể nói là phong tặng
rất lớn rồi. Trong đó không thể thiếu nguyên do từ Cố gia cùng người phụ thân đã mất của hắn.
Sau đó, danh sách hoàng gia được đăng lên, Cố Thiên Mệnh trực tiếp phong làm tướng quân tứ phẩm, phong hào Kỳ Song tướng quân. Tin tức này vừa
truyền ra lại một lần nữa khơi lên một làn sóng trong toàn bộ Thiên
Phong quốc. Tuy rằng có rất nhiều người bất mãn đỏ mắt, nhưng cũng đành
bất lực, chỉ có thể âm thầm tức giận mà chấp nhận hiện thực.
“Kỳ Song tướng quân… trận chiến này, thực sự đã đẩy Cố Thiên Mệnh lên
đỉnh cao danh vọng”, một số tộc trưởng thế gia nghe tin xong đều rơi vào trầm tư, đưa mắt nhìn về phía Cố gia cùng hoàng cung mà lẩm bẩm.
“Một trận Nhạn Hành quan bắc cương đã gây dựng lên uy danh cho Cố gia Cố Thiên Mệnh. Kỳ Song tướng quân! Cố gia… lại sinh ra một đại tướng bễ
nghễ nơi sa trường rồi sao?”, những người thuộc thế hệ cũ dường như lại
nhìn thấy những tháng ngày mà Cố gia ở thời kỳ hoàng kim.
"Giả điên giả dại nhiều năm như vậy, tiểu công tử Cố gia đúng thật là
suy tính kín kẽ, lừa gạt tất cả người trong thiên hạ. Một trận thành
danh, giẫm lên đầu vô số người, hắn rốt cuộc đang lên kế hoạch gì?”
Danh hào Song Kỳ tướng quân từ từ lan truyền đến tai nhiều người, đẩy Cố Thiên Mệnh lên đầu sóng ngọn gió.
Cố Thiên Mệnh không quan tâm đến điều này, hắn kiếp trước thế nhưng là
cường giả vô thượng cảnh giới Thiên Huyền đỉnh phong, không biết dưới
chân hắn xếp ngổn ngang bao chồng xác chết. Danh tiếng của một tướng
quân cỏn con hoàn toàn không khơi dậy nổi sự hứng thú từ hắn.
Về phần vì sao quân thượng Thiên Phong quốc muốn nâng hắn lên làm quan,
sợ rằng là muốn mượn tay kẻ khác để thăm dò xem nông sâu của Cố Thiên
Mệnh.
Nhưng quân đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, Cố Thiên Mệnh cũng không
đặt nặng trong lòng. Bây giờ hắn đang tập trung chuẩn bị cho bước tiếp
theo chữa trị cho Cố Ưu Mặc và dồn lực tu hành, nào có thời gian rảnh để bận tâm những chuyện này.
Trong mười ngày tiếp theo, Cố Thiên Mệnh một mực ở trong phòng lặng lẽ
mài giũa kiếm ý của bản thân, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài dạo vài bước với
Lý Sương Nhi. Hơn nữa, trong lúc rảnh rang, hắn cũng phái người vào
trong kinh mua một ít linh thảo linh dược về, đồng thời để Yến Hàn che
giấu thân phận tùy ý chọn lựa một chiếc đan lô* cấp thấp.
đan lô*: lò luyện đan dược
Hôm nay có vô số cặp mắt dõi theo mọi hành động cử chỉ của Cố Thiên Mệnh trong bóng tối, vì vậy để giảm bớt rắc rối, hắn chưa từng lộ diện mà
vẫn luôn để Yến Hàn thay mình lo liệu chuyện vụn vặt.
“Yến Hàn, mấy bình Tụ linh đan này đủ để bốn người kia đạt tới Linh
Huyền sơ kỳ, tiến thêm một bước nữa rồi”, Cố Thiên Mệnh đem đan dược mà
mình tùy tiện luyện chế ra ném cho Yến Hàn, chẳng chút để tâm nói: “Còn
có, đây là Thanh huyền đan, có thể giúp đám nhóc kia nhanh chóng chính
thức bắt đầu tu luyện”.
Yến Hàn cẩn thận nhận lấy đống đan dược mà Cố Thiên Mệnh đưa cho, khi
cúi đầu nhìn xuống, một mùi thơm của dược liệu xộc thẳng vào chóp mũi,
khiến hắn ta bất giác cảm thấy tỉnh táo và thư thái hơn.
"Chủ thượng, đây là…”, Yến Hàn có chút hiếu kỳ hỏi.
“Trò trẻ con mà thôi, sau này đợi khi tu vi của ta thăng tiến thêm một
bước cũng sẽ luyện chế cho ngươi một ít”, Cố Thiên Mệnh không coi trong
những linh dược cấp thấp này, hắn luyện chế theo ý muốn là được.
Tuy rằng hắn có thể luyện chế ra đan dược thúc đẩy tu hành và đột phá, nhưng hắn không có ý định tự mình sử dụng.
Bởi thứ hắn theo đuổi là cảnh giới vượt lên trên cả Thiên Huyền hư vô
như có như không kia nên nền móng tu hành nhất định phải vững vàng,
không thể tồn tại nửa điểm tì vết mới có khả năng chạm tới ngưỡng cửa đó trong tương lai.
“Ta… ta sau này cũng có thể dùng sao?”, đồng tử Yến Hàn giãn to, thốt lên câu này với giọng điệu khó tin.
Nhiều năm như vậy, Yến Hàn chưa bao giờ nghe nói về một điều như vậy tại Bách Quốc Chi Địa, một viên đan dược liền có thể trợ giúp tu giả đột
phá, chuyện này cũng quá phi lý rồi. Nhưng từ góc nhìn của Yến Hàn, thực lực của Cố Thiên Mệnh là sâu không thể lường, có lẽ thực sự có thể
luyện chế ra loại đan dược này.
"Đương nhiên”, Cố Thiên Mệnh nghiêm túc gật đầu. Đối với hắn mà nói, chỉ cần không phải là đan dược giúp tu giả Thiên Huyền đột phá thì đều là
chuyện trong tầm tay.