Hàn Ngụy hít một hơi thật sâu rồi kêu lên một tràng: “Cố ca, huynh thực
sự giống như trong lời đồn đại kia? Không thể nào! Huynh mấy cân mấy
lạng ta còn không rõ sao, sao lại đột nhiên… thành như vậy rồi?”
Hàn Ngụy hoàn toàn không biết nên biểu đạt nội tâm chấn động của mình như thế nào mà có chút nói năng không đầu không đuôi.
“Được rồi, ngồi xuống từ từ nói, có muốn uống một chén trà không?”, nhìn dáng vẻ thật thà chất phác này của Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh nở nụ cười
thoải mái rót cho hắn một chén trà.
Hàn Ngụy nhận lấy chén trà Cố Thiên Mệnh đưa tới rồi uống một hơi cạn
sạch, sau đó vẫn nhìn hắn chòng chọc, đánh giá từ trên xuống dưới một
lượt: “Cố ca, huynh thực sự là Cố ca của ta sao? Thiên tài vô song? Đây
là còn là dáng vẻ ban đầu của huynh sao? Ta nhớ là, huynh còn vô dụng
hơn ta mà!”
Còn vô dụng hơn ta…
Dù lời nói ra không xuôi tai cho lắm nhưng sự thật đúng là như vậy. Kinh mạch của Cố Thiên Mệnh trước kia tắc ứ, hoàn toàn không thể dẫn khí
nhập thể hay nói cách khác chỉ là một người bình thường. Mà Hàn Ngụy lại thừa hưởng tư chất từ cha ông, chỉ là hắn ta từ nhỏ ham chơi thành thói nên tu vi mới không đáng nhắc tới, nhưng cũng tốt hơn nhiều so với Cố
Thiên Mệnh của trước kia.
"Cút! Nói vớ vẩn gì đó”, Cố Thiên Mệnh quăng cho Hàn Ngụy một cái trợn trắng mắt, có chút bực bội quát.
Hàn Ngụy hoàn toàn phớt lờ cái nhìn hằn học này của Cố Thiên Mệnh, ngược lại còn tùy tiện ngồi xuống đối diện hắn, nhìn chăm chăm hỏi: “Cố ca,
huynh có thể đưa hai tay ra cho ta xem được không?”
“Sang chỗ khác chơi”, Cố Thiên Mệnh thản nhiên đáp.
“Ca, ca ca ruột của ta à! Sao huynh làm được vậy? Huynh mỗi ngày không
ăn chơi hưởng lạc chính là ức hiếp các công tử nhà khác, huynh làm sao
âm thầm tu luyện tới cảnh giới Linh Huyền vậy?”, Hàn Ngụy vừa nghĩ tới
cảnh tượng Cố Thiên Mệnh đối mặt với thiên quân vạn mã liền không rét mà run, cảm thấy không thể chấp nhận nổi.
"Muốn học sao?", Cố Thiên Mệnh trầm tư một lát, ý cười nhàn nhạt trên mặt trở nên ngưng trọng vài phần.
“Muốn”, Hàn Ngụy dùng sức gật đầu, trên mặt tràn đầy hưng phấn.
"Vậy thì bắt đầu từ hôm nay hãy chăm chỉ tu hành, củng cố lại nền tảng
cho chắc rồi ta sẽ dạy ngươi”, Cố Thiên Mệnh nghiêm túc nhìn Hàn Ngụy,
cực kỳ trịnh trọng nói.
Nghe vậy cả người Hàn Ngụy nháy mắt cứng đờ lại rồi nhoài người lên bàn
đá thở dài: “Ài! Ta còn tưởng rằng có thể theo huynh tìm một con đường
tắt để tu hành, thì ra vẫn phải tự mình nỗ lực. Quên đi, ta vẫn là nên
đợi đến khi cha già khuất bóng thôi!”
"...", Cố Thiên Mệnh chết lặng không nói nên lời.
Thằng nhóc này muốn trở nên mạnh mẽ hơn chỉ để thoát khỏi sự giam cầm
của gia tộc với mình, sau đó cảm thấy việc tu hành quá mệt mỏi nên lại
buông xuôi rồi.
Mong chờ cha mình sớm ngày lên đường…
Có lẽ trong số các công tử thế gia trong kinh, cũng chỉ có thằng nhóc này mới có lối tư duy quái dị như vậy!
"Cố ca, huynh có thể kể lại chi tiết chuyện ở Nhạn Hành quan cho ta nghe được không? Ta muốn nghe xem rốt cuộc huynh đã đối mặt với quân địch
đông đảo như thế nào. Huynh mau nói đi”, gương mặt Hàn Ngụy giăng đầy
nét tò mò, dường như rất cấp bách.
“Cút! Nếu không mau trở về, phỏng chừng tối nay ngươi sẽ lại bị cha già
nhà mình ‘săn sóc’ đó”, Cố Thiên Mệnh thực sự bội phục Hàn Ngụy, thầm
che trán, nói tiếp: “Cha ngươi cũng là võ tướng đứng đầu cả một thế hệ,
sao lại sinh ra một đứa con ngớ ngẩn như ngươi cơ chứ?”
"Này, Cố ca, thế nào gọi là thứ ngớ ngẩn như ta? Năm đó danh tiếng của
huynh còn tồi tệ hơn ta nhiều, có được không?”, Hàn Ngụy không hề vì sự
thay đổi của Cố Thiên Mệnh mà sinh ra cảm giác xa lạ mà vẫn cẩu thả như
cũ đáp: “Hơn nữa, ta là một nam nhân có hoài bão riêng, sao lại có thể
bị ràng buộc bởi chuyện tu hành này?”
Cố Thiên Mệnh cảm thấy việc giao tiếp giữa bản thân và Hàn Ngụy thực sự
quá gian nan, nếu không phải Hàn gia cũng là một nhà tướng võ với gia
thế hiển hách thì sợ rằng với tính cách ngốc nghếch này, Hàn Ngụy sớm đã nguội lạnh.
“Ngươi tự mình chơi một lúc rồi trở về đi! Ta về phòng nghỉ ngơi trước
đây”, Cố Thiên Mệnh lười phải luyên thuyên với Hàn Ngụy, dứt lời liền
chậm rãi đứng dậy đi vào trong phòng.
“Ài! Cố Ca! Sao mới nói vài câu đã bỏ đi rồi? Ta vất vả một đường chạy
tới sao lại đuổi ta về!”, Hàn Ngụy vò đầu bứt tóc hét toáng lên.
“Tiểu Ngụy, ta đoán cha già nhà ngươi lúc này chắc hẳn đã lật cả sân lên tìm ngươi rồi, ngươi xác định không muốn trở về sao?”, Cố Thiên Mệnh
quay đầu nhìn Hàn Ngụy, giả bộ nghiêm trọng nhắc nhở.
“Không… chắc không đâu!”, Hàn Ngụy vừa nghe liền tưởng tượng cảnh cha
già giận dữ kiếm mình khắp nơi khiến hắn không khỏi rùng mình một cái
rồi nuốt một ngụm nước bọt khan, cũng không còn sức lực phản bác lại.
"Nếu như không tin, ngươi có thể ở lại chỗ ta thêm một lúc”, Cố Thiên Mệnh bĩu môi, cười dọa.
Hàn Ngụy cân nhắc một hồi, rồi vội vàng nói: “Cố Ca, ta vẫn nên về trước đây! Sau này lại tới tìm huynh”.
Vì vậy, Hàn Ngụy lại cấp tốc chạy về phía nhà mình, không dám nấn ná
thêm. Thao luyện của cha già nhà hắn ta đối với hắn ta mà nói chính là
một loại giày vò thống khổ, hắn ta không dám ôm tâm lý may mắn, tốt hơn
hết là nên quay về trước thôi.
Nhìn bóng lưng vội vã rời khỏi của Hàn Ngụy, Cố Thiên Mệnh lắc đầu, cười nhạt thầm nhủ: “Sau này phải nghĩ chút biện pháp khiến thằng nhóc này
tu hành cho tốt…”