Một lúc lâu sau, một tiếng gào từ bên đại quân Bắc Việt quốc cũng vọng
lai: “Hỗn xược! Phong Ngạo Cẩm, ngươi cho rằng mình là Huyết Hùng tướng
quân năm xưa sao? Chỉ dựa vào ngươi, cũng dám mơ tưởng có thể ngăn cản
được Bắc Việt quốc ta?”
Đại quân 3 vạn lính của Bắc Việt quốc giống như dòng chảy
bất tận tràn về phía mấy người Cố Thiên Mệnh, khiến áp lực đè nặng lên
vai những tướng sĩ đang chém giết ở tuyến đầu của Thiên Phong quốc giống như một ngọn núi khổng lồ vậy.
Đôi mắt sâu thẳm của Phong Ngạo Cẩm chưa từng rời khỏi
chiến trường, ông ta thấy tướng sĩ bên dưới dần hao hụt sức lực, biết
rằng không thể để tiếp diễn tình trạng như vậy nữa, lập tức hạ lệnh:
“Đánh trống thu quân! Bắn tên yểm hộ!”
Đinh! Bùm bùm bùm...
Ngay lập tức, nhịp trống trên tường thành Nhạn Hành quan
thay đổi tiết tấu, giống như tiếng sấm nổ đùng đoàng len lỏi tới mọi
ngóc ngách của chiến trường.
Vừa nghe được tiếng trống báo thu quân, thân hình của những binh sĩ đang sát phạt của Thiên Phong quốc thoáng run lên.
“Rút lui! Rút lui vào thành!”
Tướng quân bên cánh Tô Toàn nghe được tiếng trống liền
nhanh lẹ chặt đầu hai tên sĩ tốt của Bắc Việt quốc rồi đột nhiên giơ đao sắc trong tay, ngẩng đầu hét lớn.
Cố Thiên Mệnh- người đang rong ruổi trên chiến trường đương nhiên cũng nghe thấy hiệu lệnh này, nhưng hắn không có ý định quay lại
thành ngay lập tức, bởi hắn cảm thấy chỉ thiếu một chút nữa thôi liền có thể khiến cơ thể của kiếp này triệt để trải qua lễ huyết tẩy, sau đó
tiến vào cảnh giới Linh Huyền.
Vì vậy, đại quân Thiên Phong quốc vừa chiến đấu một cách
có trật tự vừa bắt đầu lũ lượt kéo về phía cổng thành, xem ra đã được
huấn luyện rất bài bản.
Thống soái của đại quân Bắc Việt quốc đương nhiên sẽ không
trơ mắt nhìn đại quân Thiên Phong quốc đã có dấu hiệu sức liệt kiệt quệ
kia dễ dàng rút lui như vậy, ông ta vội vã hạ lệnh truy sát, muốn chặt
đứt con đường rút lui của họ.
Với tư cách là đại tướng canh giữ cửa ải, Phong Ngạo Cẩm
dường như đã sớm tiên liệu được điểm này, nhanh chóng ra lệnh: “Bắn tên
về hai cánh của đại quân, ngăn chặn quân địch!”
Lệnh vừa vang lên, các cung thủ vốn đã chuẩn bị sẵn sàng
trên tường thành Nhạn Hành quan lập tức bắt đầu bắn tên vào hai bên cánh của đại quân Bắc Việt quốc, khiến tốp quân lính muốn bao vây cắt đứt
con đường phía sau của chúng không dám xông lên.
Vút! Vút! Vút!
Hàng ngàn mũi tên được bắn ra giống như giống như cơn mưa xối xả che rợp cả đất trời rơi xuống rồi bị nhấn chìm trong cát vàng và vũng máu.
Màn mưa tên này buộc quân Bắc Việt quốc phải dừng lại,
không dám tiến lên nửa bước, chỉ có thể giương mắt bất lực nhìn tướng sĩ Thiên Phong quốc rút vào trong Nhạn Hành quan.
Cũng đúng lúc này, khi Cố Thiên Mệnh chuẩn bị rút khỏi,
nhân cơ hội đại quân Bắc Việt quốc không dám cứng rắn truy đuổi, liền
phi nước đại một vòng về phía trước cách đó không xa, thẳng tay cướp đi
tính mạng của vài chục tên lính.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi dường như cả đất trời đều làm nền cho khí phách lẫm liệt này của hắn.
Sức mạnh cùng thủ đoạn nhanh gọn của hắn khiến vô số sĩ tốt của Bắc Việt quốc phải kinh hồn táng đảm.
Trường thương trong tay hắn nhuốm đầy máu, từng giọt tí
tách nhỏ xuống đất tỏa ra mùi thê lương chết chóc. Một thân áo giáp giờ
phút này loang lổ đỏ tươi, dường như vừa được vớt lên từ đầm máu, tất cả khiến trái tim của vô số quân địch phải run rẩy.
Hắn cưỡi ngựa một mình đứng sau đội quân đang rút lui, ngăn cản trước thiên quân vạn mã.
“Vô cớ xâm phạm Thiên Phong quốc ta, chém!”
Mũi thương chỉ thẳng lên trời, con người trực diện rợn sống lưng.
Tiếng quát này của Cố Thiên Mệnh thốt ra khiến cát vàng và
máu đọng trên mặt đất rung chuyển, khiến quân Bắc Việt phải choáng váng
lùi lại một đoạn.
Tiếng gầm trầm thấp vang vọng bầu trời, xuyên thẳng vào trái tim mỗi.người.
Đường nét khuôn mặt Cố Thiên Mệnh như tượng tạc, mày sắc
như kiếm, miệng cong lưỡi liềm, kiêu ngạo đứng giữa chiến trường. Trên
gò má hắn vẫn vương giọt máu, trên thương cũng dính một tầng da thịt
cùng mảnh áo giáp vỡ vụn của kẻ địch, tất cả vẽ lên chân dung của một
hung thần ác liệt.
Tiếng gầm của hắn chấn động tứ phương, lộ ra phong thái của bậc đại tướng, khiến toàn quân phải ngỡ ngàng.
Lễ huyết tẩy đẫm máu sảng khoái này khiến toàn bộ cơ thể
hắn triệt để thoát xác. Lớp rào chắn tới cảnh giới Linh Huyền sau một
tiếng gầm này đã hoàn toàn sụp đổ.
Tu vi giờ khắc này của hắn đã tiến vào Linh Huyền sơ kỳ!
Hắn không cần phải tìm một môi trường yên tĩnh và ngồi xếp
bằng tĩnh tọa như người khác. Bởi đạo tâm của hắn vững như bàn thạch,
linh hồn kiên định không đổi, chỉ cần bước ngoặt huyết tẩy này được khai thông, tu vi tự nhiên sẽ nâng cao.
Tất cả binh lính của Thiên Phong quốc đều không kìm được
quay đầu nhìn sang, liền thấy một cảnh tượng đời này khó quên: một người một ngựa một thương, cô độc ngạo nghễ đứng trước đại quân, quát tháo
hàng vạn quân địch.
“Đây là… Cố hiệu úy của chúng ta sao?”, Lưu Lăng Võ cùng
các tướng sĩ của quân doanh Xích Phong đều giật mình dừng lại bước chân
rút lui, bọn họ đột nhiên phát hiện ra rằng Cố hiệu úy, người lúc đầu
mình vẫn cực kỳ chống đối lúc này lại bá đạo hiên ngang đến vậy.