Có ai nói hộ tiếng lòng cô là thế nào cũng được,
nhưng nhanh rời khỏi chốn thị phi này được hay không. Cô sắp bị mấy ánh
mắt của giống nữ thiêu sạch rồi.
“Thiên Nhược, chúng ta đi luôn đi, không lại muộn bây giờ.”
Hàn Thiên Nhược vốn còn muốn xem mấy thứ hay hay mua tặng cô, nhưng nghe cô nói vậy cũng thức thời tém tém lại ý định muốn đóng gói hết mấy món đồ
tốt nhất, đẹp nhất về cho cô chơi. Anh rất hiểu đạo lý làm phật lòng phụ huynh là tự mình cắt đứt cơ hội tương lai trở thành chồng cô.
“Phù…” Mặc Âu tự thắt dây an toàn xong bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm.
“Em sao thế?” Hàn Thiên Nhược quay sang lo lắng hỏi.
Mặc Âu cân nhắc lời xong xuôi mới nói: “Thiên Nhược này, chúng ta hãy tập
làm người giàu giản dị thôi, không cần phô trương thanh thế làm gì. Tự
mình biết mình giàu, có thể làm mọi điều mình thích là được rồi. Đâu cần khoe ra cho thiên hạ đố kỵ rồi sinh ra ghen ăn tức ở đúng không?”
Hàn Thiên Nhược vừa thắt dây an toàn vừa chớp mắt vô tội: “Nhưng anh đang
làm điều anh thích mà. Đám người anh phái tới là để ngăn cách khoảng
cách của chúng ta với người khác, cũng là cũng thu hẹp khoảng cách giữa
hai ta mà. Đó còn không phải là một công đôi việc?”
Mặc Âu muốn biện bạch thêm, nhưng tiếc là chẳng nghĩ ra lời lẽ nào có thể phản biện lại cái miệng khôn lỏi này của anh.
Cơ mà chẳng cần suy nghĩ lâu, bởi Hàn Thiên Nhược rất biết nghe lời: “Được rồi, nghe lời em, anh sẽ tập làm một người giàu giản dị.”
“Hửm, làm gì?” Hàn Thiên Nhược nâng mày ghé đầu sang.
Mặc Âu nhanh như sóc đưa hai tay áp vào má anh, dâng môi mình lên hôn vào
đôi môi hồng ấm nóng của anh một cái. Nụ hôn khẽ khàng như chuồn chuồn
lướt nước, nhưng đã làm Hàn Thiên Nhược bất động gần một phút.
Một phút sau đó, chính Hàn Thiên Nhược lại là người đưa tay ra gáy cô kéo
lại sát mặt anh, hai đôi mắt đẹp mà sắc chứa đậm tình yêu giao nhau,
tiếp sau đó là từng nụ hôn mơn trớn dai dẳng do anh là người chủ động.
Hoàn thành một chu kỳ hôn năm phút, Hàn Thiên Nhược gục đầu xuống hõm cổ
trắng nõn của Mặc Âu, dùng môi ấm cọ cọ mấy cái làm cả người cô ngưa
ngứa.
Đợi hơi thở cùng nhịp tim trở lại cường độ bình thường,
anh mới rời khỏi người cô. Nhưng tay hai người suốt quãng đường đến nhà
anh đều nắm chặt không buông. Chẳng ai muốn buông đối phương ra cả.
Đường phố những ngày cuối tuần tấp nập hơn hẳn ngày thường. Chiếc xe chạy về
phía đông thành phố trong luồng giao thông như mắc cửi. Tiết trời chớm
thu có cảm giác khô hanh nhưng trong xe lại mát rượi.
Có vẻ đường còn xa, với lại hơi nhàm chán, Mặc Âu mở đài phát thanh trên xe lên nghe.
“Chúc các bạn có một buổi chiều vui vẻ. Tin tức giới giải trí hôm nay chúng
tôi sẽ cập nhật với các bạn ngay sau đây: Nữ ảnh hậu Tử Hạ cùng ảnh đế
Triết Minh có dịp hợp tác trong bộ phim dài tập “Đường đến bên em” sắp
công chiếu vào tháng sau, nghe nói hai nhân vật chính của phim cũng
chính là là ảnh hậu và ảnh đế. Hẳn là bộ phim này sẽ gây sốt trong năm
nay đây, các bạn có háo hức mong chờ giống tôi không…”
“Không!”
Mặc Âu tự trả lời câu hỏi cuối của người phát thanh viên làm Hàn Thiên
Nhược ngồi một bên cũng phải cười sảng trước tính khí thù vặt ngộ nghĩnh này của cô nàng.
Cô chuyển kênh: “Hội thi thiết kế thời trang
sáng tạo năm nay do các nhà thẩm định thời trang Ý nổi tiếng trong ngành tổ chức hứa hẹn sẽ đem đến cho các bạn nhiều bộ cánh lộng lẫy cho tủ đồ của mình. Cuộc thi có sự góp mặt của nhà thiết kế nhiều nước…”