“Được rồi được rồi. Tính bạn trai nhà em là như vậy rồi, anh ấy chẳng
chịu thua ai bao giờ đâu. Anh dù gì cũng là anh trai em, cũng nên tập
hòa hợp với anh ấy dần đi là vừa.”
“Ai là anh trai em?” Lăng Cung nheo mắt, ánh mắt buốt giá ngay tức thì.
“Tối qua rõ ràng em nghe anh thừa nhận rồi mà.” Mặc Âu điềm đạm nói.
“Em nhớ cho kỹ, đây là lần cuối cùng anh nói điều này, anh không cùng huyết thống với em nên sẽ không trở thành anh trai em. Ngoài việc anh trở
thành bạn trai em đến chồng em, bố của con em…”
Nói đến đây, Lăng Cung dừng một chút, đưa mắt liếc Hàn Thiên Nhược một cái
rồi tiếp tục: “… thì anh sẽ không chấp nhận thêm một danh phận nào
khác.”
Hàn Thiên Nhược đang uống nước trái cây, nghe xong câu
cuối của Lăng Cung suýt nữa thì sặc. Nếu như là ngày trước, khi nghe câu thách thức này, hẳn anh sẽ tức điên mà nổi khùng lên cho anh ta một
đấm, sẽ lo sợ ngổn ngang không biết Mặc Âu thấy người cô từng yêu mà
động lòng quay lại với anh ta hay không, sau đó sẽ là những ngày dài
đằng đẵng anh chìm ngập trong bóng tối với nỗi sợ bị cô bỏ rơi.
Nhưng hôm nay khác rồi, nếu may mắn thì tối qua làm một lần liền trúng
thưởng, không trúng thưởng cũng không sao. Miễn là anh đã hoàn toàn
thuộc về cô, cô cũng hoàn toàn là của anh, hai người đều phải chịu trách nhiệm với nhau.
Chỉ với lí do này thôi cũng đã đủ để anh tự tin
không cần phải tranh cãi đôi co nhiều với Lăng Cung, lại càng không phải đau khổ như tưởng tượng. Thậm chí trạng thái bây giờ đang ngự trị trong anh đó chính là cảm giác thành tựu, đắc thắng.
......................
Lăng Cung đứng ở trước cổng biệt thự Thịnh Thế đang tự động khép lại, lòng
không hiểu sao chùng xuống một cảm giác gì đó. Anh thở hắt ra một hơi,
ngẩng đầu nhìn mặt trời ban trưa đã lên cao đến đỉnh đầu.
Ánh nắng chói lóa đến độ anh không thể nhìn trực diện vào nó, cũng giống
như anh không thể đối diện với hiện thực rằng chính mình đã đánh mất cô, vẫn một lòng ôm chấp niệm cô là của anh, chỉ của mình anh, không thể là người khác.
Có phải là anh sai rồi không? Nhưng anh chưa từng
chấp nhận bản thân sai bao giờ. Bởi anh chính là người đặt ra quy luật
kẻ đúng người sai. Tất nhiên, anh luôn đúng.
Chiếc xe riêng của Lăng Cung từ từ chuyển bánh ra khỏi con đường cây xanh phủ bóng len lỏi từng tia sáng dịu dàng.
......................
“Ba em thích gì? Mẹ em có thích trang sức hay cổ vật gì gì đó không?” Hàn
Thiên Nhược luyên thuyên không ngừng, chính anh cũng không hề biết tính
kiệm lời trước kia của anh khi ở cạnh cô dường như mất hẳn.
“Ba
em thích sưu tầm tranh cổ, rảnh rỗi thì cứ đứng tần ngần nhìn tranh mãi. Mẹ em giản dị hơn, chỉ thích mỗi kim cương, cái gì có kim cương lấp
lánh mẹ em đều thích.”
Mặc Âu nhìn trước ngó sau, một dàn vệ sĩ
áo đen nườm nượp áp sát cô với Hàn Thiên Nhược. Đây lại là trung tâm
thương mại sầm uất nhất thành phố A, thử hỏi xem liệu cô có ngại ngùng
không khi mọi ánh mắt đều đổ dồn về mình.
Dĩ nhiên là có rồi, trông cứ như cô với anh là người lập dị ấy, hào nhoáng đến độ nổi bật chói lóa trước chốn đông người luôn.
Hàn Thiên Nhược còn chẳng thèm để ý đến mấy người kia, vì đám người vệ sĩ
là anh giao phó đảm bảo an toàn cho Mặc Âu không bị đi lạc. Đúng hơn là
tạo không gian riêng cho hai người.
“Tranh cổ à? Ở nhà anh có mấy cái năm trước vừa đấu giá, hẳn giá trị cổ xưa cũng không tồi đâu, lát
nữa anh dẫn em đi xem. Còn kim cương, công ty Thiên Dương là cái lò thu
thập và điêu khắc kim cương bậc nhất đấy, anh lại dẫn em đi xem.”