Một tuần sau, buổi thử vai của Lạc Lung Ái chính thức bắt đầu. Tô Ngọc
Cầm với Tống Nhu và Tiểu Trần đúng giờ có mặt tại nơi thử vai, vì quy
định trợ lý cùng người quản lý không thể vào trong cho nên Tống Nhu và
Tiểu Trần chỉ có thể đứng đợi bên ngoài.
“Cố lên, đừng áp lực!
Nếu không làm được thì chúng ta sẽ tìm kịch bản khác!” Tống Nhu vỗ nhẹ
vào vai cô, mỉm cười nói. Tuy rằng chị cảm thấy vai diễn này vô cùng phù hợp với bộ phim này nhưng quyền quyết định chủ yếu là ở đạo diễn và nhà sản xuất.
Ở ngành sản xuất này, đôi khi thực lực không phải là
thứ quyết định tất cả, nó còn phụ thuộc vào sự may mắn cả nghĩa đen lẫn
nghĩa bóng. Bạn may mắn có người chống lưng, bạn may mắn có địa vị khiến người khác phải nể nang hoặc bạn may mắn vì bạn có thể không màng đạo
đức mà bất chấp tất cả.
Vì thế, có những lúc chị luôn âm thầm ủng hộ sự tùy hứng của Tô Ngọc Cầm, chị không muốn một cô gái trong sáng
như Ngọc Cầm bị giới giải trí này nhuốm bẩn.
Tuy nhiên, Tống Nhu
không ngờ rằng rất nhiều chuyện đã xảy ra với cô gái nhỏ chị dốc lòng
bảo vệ. Do đó, cô gái ấy đã phần nào mất đi sự ngây thơ mà thay vào đó
là ánh mắt nhìn thấy được sự xấu xa của thế giới này.
“Đúng vậy,
chị Ngọc Cầm! Chị cố lên, em tin chị sẽ làm được!” Đối với cô ấy, chị
Ngọc Cầm là một diễn viên giỏi, một người chủ tốt hơn nữa còn là một
người chị luôn giúp đỡ cô ấy trong mọi chuyện.
Vì lẽ đó nên Tiểu Trần tin, dù có chuyện gì chị Ngọc Cầm cũng đều sẽ vượt qua và làm được. Cô tin tưởng hoàn toàn vào chị ấy.
Tô Ngọc Cầm gật đầu sau đó đi vào bên trong. Có khá nhiều người ở đây,
trong đó có rất ít diễn viên mà cô biết. Vì thế, cô đi thẳng đến một góc sau đó chờ đợi đến lượt mình.
Đám nghệ sĩ nhìn thấy Tô Ngọc Cầm
tới thì không ít người xì xào bàn tán. Dạo gần đây độ hot của Tô Ngọc
Cầm tăng lên không ít nhưng tính cách kiêu ngạo của cô ở trong vòng lại
không ai không biết. Họ không ngờ đối với một kịch bản và đạo diễn không có tiếng tăm như thế này mà Tô Ngọc Cầm lại có hứng thú đến thử vai.
“Tô Ngọc Cầm cũng tới đây kìa! Thật là không biết tự lượng sức mình mà!”
Tuy rằng nhân khí tăng, diễn xuất ổn nhưng muốn tranh vai nữ chính thì
diện mạo của Tô Ngọc Cầm lại có chút không hợp. Cô có vẻ đẹp vừa quyến
rũ vừa thanh cao mà nhân vật chính lại cần một cô gái có vẻ đẹp thanh
thuần.
Hơn thế nữa, nghe nói nữ chính đã được định trước vậy Tô Ngọc Cầm đến đây làm gì?
“Còn không phải sao? Nghe nói dạo gần đây cô ta bị đuổi khỏi bộ phim đóng
chính cùng Dương ảnh đế, chắc là đến đây để kiếm nhiệt.”
“Oa, cô cũng biết việc này sao? Vậy người thay thế là ai? Có biết lí do vì sao không?”
Người kia nghe vậy liền tiến sát lại gần thì thầm: “Hình như nữ chính là Thời Nguyệt, nếu không lầm người này là bạn gái của Lâm Thạch - người thừa
kế Lâm gia!”
Lời này vừa thốt ra, đám nghệ sĩ ngồi đó mỗi người
một biểu cảm. Người hiểu rõ, người khinh bỉ, người kinh ngạc có người
lại mang theo ánh mắt hâm mộ. Điều này khiến Tô Ngọc Cầm vốn vẫn luôn âm thầm quan sát không khỏi cười thầm trong lòng.
Trong những tiếng xì xào bàn tán xôn xao, có một nhân viên bước ra thông báo buổi thử vai sắp bắt đầu, yêu cầu mọi người chuẩn bị. Sau đó không đến năm phút trên màn hình xuất hiện thông báo tiến vào.
Những người tham gia thử
vai bắt đầu rối rít chuẩn bị sửa sang lại lớp trang điểm của mình. Tuy
nhiên, tiếng gọi người kế tiếp vang lên không ngừng, trung bình mỗi nghệ sĩ đi vào chỉ mất không đến mười giây là đi ra. Thậm chí có người vừa
mới bước chân vào được năm ba giây lại đã đi ra.
“Đây là thử vai
kiểu gì vậy? Có vài ba giây thế kia thì không kịp nhìn rõ mặt người đến
thử nữa là!” Một nữ diễn viên ngồi cạnh cô cau mày nói với giọng khó
chịu. Cô ta nhìn gương mặt thất vọng cũng những người đi ra ngoài liền
biết có lẽ thử thách rất gian nan nhưng nhanh như vậy, những người kia
thực sự bộc lộ được tài năng.
Nghe vậy, Tô Ngọc Cầm trong lòng
thầm đồng tình nhưng đồng thời cũng có chút khó hiểu, chẳng lẽ mọi thứ
đã được sắp đặt trước buổi thử vai này chỉ là để chống chế sao?
“Đoàn làm phim của người ta danh tiếng như thế cơ mà, bọn họ chịu tổ chức một buổi thử vai đã là khá lắm rồi đấy! Cô còn muốn đòi hỏi gì?” Một người
khác bĩu môi phản bác lại, dù sao cô ta cũng ứng vai phụ vì thế không
quan tâm rốt cuộc ai được nhận làm diễn viên chính lắm.
“Hừ!
Không phải càng lớn thì càng phải có sự chuyên nghiệp sao? Người ta đến
đều có sự chuẩn bị bây giờ lại không được thể hiện không phải phí phạm,
mất công sức?” Cô gái kia thở hắt ra, có thể nhiều người đến đây để kiếm nhiệt độ, kiếm thêm người hâm mộ nhưng cũng có những người đến đây bằng cả tâm huyết. Có lẽ đối với những người đó đây chính là cơ hội để vượt
lên.
Tô Ngọc Cầm vốn không để ý cuộc hội thoại của bọn họ lắm
nhưng sau khi nghe xong lời này cô không khỏi quay đầu nhìn lướt qua cô
gái vừa nói chuyện. Đúng lúc đụng phải ánh mắt của cô ấy, cô không khỏi
gật đầu cười một tiếng.
Giờ phút này Tô Ngọc Cầm không hề biết
chỉ là một cái gật đầu thôi nhưng sau này sẽ mang đến cho cô một người
bạn vô cùng thân thiết, sẵn sàng vì cô mà hi sinh tất cả.
Tiếng
gọi số ngày càng nhanh, dường như không đến ba mươi phút đã đến lượt Tô
Ngọc Cầm. Cô hít một hơi thật sâu, đứng dậy đi thẳng vào bên trong dưới
sự hướng dẫn của nhân viên.
Cũng giống như những gì Tống Nhu nghe ngóng được, trong ba người tới làm giám khảo ngày hôm nay chỉ có một
đạo diễn, một phó đạo diễn và biên kịch không hề có người của nhà đầu
tư.
Thấy Tô Ngọc Cầm bước vào, thái độ của phó đạo diễn cũng khá
lịch sự. Ông ta đưa tay ra ý bảo Tô Ngọc Cầm ngồi xuống ghế đối diện sau đó mới chào hỏi: “Cô là Tô Ngọc Cầm?”
“Vâng, là tôi. Hôm nay tôi đến đây để thử vai Lạc Vân chứ không phải Lạc Lung ạ!”
Đạo diễn cùng biên kịch nghe vậy thì liếc nhìn nhau một cái, bọn họ không
ngờ được có người dám thử vai này. Những người vừa bước vào kia đa phần
chính là diễn thử nữ chính không thì nữ một hoặc hai. Không một ai chọn
vai nữ phản diện này cả.
Cả hai không khỏi nhìn lại lý lịch của
Tô Ngọc Cầm, có chút không ngờ đến cô ấy vậy mà đã diễn qua một vài bộ
phim khá có tiếng tăm. Đúng lúc này, ánh mắt đạo diễn dừng lại ở dòng
cuối cùng của hồ sơ, trong đầu đạo diễn lóe lên một ý nghĩ. Có lẽ lần
này đã tìm được rồi.
“Nếu được mời cô thử cảnh bảy trang 78 được không?”
Tô Ngọc Cầm gật đầu nhớ lại trong đầu, đây chính là cảnh nữ phụ tự chứng
kiến Tứ phu nhân - người nuôi mình từ nhỏ bị Tam hoàng tử cho người đánh chết. Cho dù nàng có cầu xin thế nào đi chăng nữa, giải thích ra sao
thì Tam hoàng tử vẫn không mảy may chỉ đơn giản vì Lạc Lung bị ngộ độc
do ăn phải thức ăn mà Tứ phu nhân đưa.
“Vậy cô chuẩn bị đi, hai phút nữa sẽ bắt đầu!”
Tô Ngọc Cầm thay một trang phục khá cũ kĩ, đầu tóc rối tung. Lúc này cô
quỳ ở mặt đất, chắp tay nhìn về phía trước, giọng nói mang theo sự cầu
xin cùng tia mong chờ người trước mắt sẽ tin tưởng nàng.
“Tam hoàng tử, không phải như thế! Làm ơn hãy tin ta, hãy tin ta! Tứ thẩm vô tội.”
Tuy nhiên Tam hoàng tử không hề ban cho nàng chút ánh mắt nào cả. Chàng đưa mắt ra hiệu cho người hầu, giọng điệu lạnh lùng nói: “Cút ra, người
đâu! Đánh cho ta, đánh đến khi nào chịu nhận tội thì thôi!”
Tiếng ván đập mạnh vào người Tứ thẩm vang lên, Lạc Vân vội vàng lao ra muốn
che lại thì bị Tam hoàng tử giữ lại, nàng chỉ có còn cách ôm lấy chân
chàng cầu xin.
“Không, đừng mà! Đánh ta, đánh ta này làm ơn đừng động đến Tứ thẩm của ta.”
“Giữ chặt nàng ta lại!” Lạc Lung quát, bàn tay vốn đĩnh đỡ Lạc Vân của Tam
hoàng tử dừng lại sau đó liền trơ mắt nhìn mọi chuyện Lạc Lung làm.
“Tứ thẩm!!! Đừng… Lạc Lung, ta cầu xin ngươi! Người muốn làm gì ta cũng được đừng đánh bà ấy! Ta xin ngươi, xin ngươi!”
Lạc Vân đập đầu quỳ xuống, dáng vẻ hèn mọn mà trước giờ người khác chưa bao giờ nhìn thấy ở Nhị tiểu thư khiến đám người hầu không khỏi cảm thán,
rốt cuộc Tứ phu nhân quan trọng với Nhị tiểu thư đến nhường nào?
“Muốn ta tha cho bà ta?” Lạc Lung nhướn mày.
Lạc Vân nghe vậy vội vàng gật đầu bỗng nhiên Lạc Lung nở nụ cười khiến nàng rợn gai ốc.
“Đừng có mơ! Đánh cho ta!”
Đến lúc Lạc Vân thoát khỏi được đám người hầu bò về phía tứ thẩm thì cả
người bà ấy đã không còn hơi thở. Bàn tay run rẩy mang theo bẩn thỉu của nàng nhẹ nhàng chạm vào gương mặt bà.
“Tứ thẩm! Tứ thẩm!!!”
Sự không tin tưởng cùng kinh hoàng đan xen trong ánh mắt ấy nhưng nàng lại không rơi nước mắt. Nàng nâng người ôm Tứ thẩm của nàng vào lòng, đôi
mắt vốn còn chút tia hi vọng kia giờ đã không còn gì cả. Tất cả chỉ còn
lại sự vô hồn.
“Ha ha ha! Tứ thẩm… ha ha ha… người bỏ lại Vân nhi thật sao?” Âm thanh vừa dứt, giọt nước mắt đang cố gắng kìm nén kia
dường như bị vỡ đê tràn ra ngoài.
Lạc Vân cuộn mình, muốn giữ
chặt lại chút hơi ấm cuối cùng của thế gian này đối với nàng. Nàng giống như biết được người quan trọng nhất của nàng ấy đã không còn trên đời
này nữa.
Nàng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt hai người phía đối diện, phun ra âm thanh lạnh như băng: “Ác quỷ!”
Những người ở trong phòng thử vài ngay lập tức bị ánh mắt cùng giọng điệu của Tô Ngọc Cầm làm rùng mình. Họ như cảm nhận được người quan trọng nhất
của nàng ấy đã không còn trên đời này nữa, khác hoàn toàn với tình cảm
nàng dành cho Tam hoàng tử sự ấm áp của Tứ thấm chính là thứ khiến nàng
sống đến ngần ấy năm.