Tô Ngọc Cầm vừa lật tạp chí trong tay vừa xem lại cách set đồ của ekip
chụp ảnh. Lát nữa có có một set chụp cho bộ thiết kế mới nhất của Cầm
Giang, vì để tránh mất thời gian thì cô muốn nghiên cứu thật kĩ.
Đang lúc cô vô cùng tập trung thì Tống Nhu đẩy cửa bước vào. Trên tay chị ấy là một tập giấy rất dày, còn đánh giấu bằng giấy nhớ rất nhiều màu sắc. Nếu cô đoán không nhầm đây chính là…
“Ngọc Cầm, xem thử kịch bản này đi!” Tống Nhu đưa xấp giấy cho Tô Ngọc Cầm.
Tô Ngọc Cầm hơi nhướn mày, cô đoán đúng. Nghĩ vậy, Tô Ngọc Cầm không tự
giác được hơi hơi mỉm cười rồi đưa tay nhận lấy. Mở ra nhìn, cô khá bất
ngờ khi đây chính là kịch bản mà đời trước đã dành được xuất đi tham gia giải Liên hoan phim nhưng mà do nữ, nam chính vướng phải lùm xùm bạo
lực học đường nên cuối cùng bị loại bỏ.
Ngay lập tức, Tô Ngọc Cầm ngồi thẳng người chăm chú đọc thật kĩ kịch bản này. Trước đó cô rất ấn
tượng với một vai diễn ở trong này chỉ là diễn viên đó diễn không có
được tốt cho lắm. Không phải cô chê người khác nhưng thực sự diễn viên
xuất phát từ giới giải trí mạng thì đa số kĩ năng diễn xuất còn khá hạn
chế. Do đó nếu lần này có cơ hội cô muốn thử sức xem sao.
Qua một lúc lâu, Tống Nhu thấy Tô Ngọc Cầm gấp lại kịch bản vội hỏi. Vì tình
trạng sức khỏe nên cô ấy đã nghỉ ngơi rất lâu, chị không sợ rằng Tô Ngọc Cầm sẽ bị người hâm mộ quên lãng nhưng cái chị sợ chính là thâm hụt một tài năng trẻ như Tô Ngọc Cầm.
“Em thấy thế nào?”
“Để em
xem kỹ rồi báo lại được không?” Cô khá ưng ý với kịch bản này vì vậy
muốn xem thật kỹ. Có một cài chỗ cô vẫn chưa hiểu rõ được tâm lý của
nhân vật là gì, tại sao lại xuất hiện tình huống ấy nên muốn tìm hiểu
thật kĩ rồi mới đưa ra quyết định.
“Được, chị thấy kịch bản khá
ổn, tuy rằng đạo diễn không quá nổi tiếng nhưng có kinh nghiệm trong
lĩnh vực phim cổ trang lịch sử. Nếu em thích có thể thử sức.”
Thấy Tô Ngọc Cầm có dấu hiệu ưng ý, Tống Nhu nói thêm. Chị thực sự cảm nhận
được nếu Ngọc Cầm nhận nó, sự nghiệp của cô ấy sẽ bước sang trang mới
chỉ là. Nghĩ đến hai nhân vật chính và phụ chị không biết nên đề xuất
Ngọc Cầm chọn vào nào. Do đó chị đành đợi Tô Ngọc Cầm đưa ra ý kiến rồi
hai người sẽ cũng thảo luận.
Tô Ngọc Cầm gật đầu, cất kịch bản đi sau đó liền chuẩn bị vào set quay. Bộ sưu tập mùa hè của Cầm Giang lấu
phong cách chủ đạo là màu nâu đậm. Việc này càng làm nổi bật lên làn da
trắng trẻo của Tô Ngọc Cầm.
“Rất tốt! Quay sang trái một chút, hơi khuỵu chân xuống. Được rồi, tốt lắm!”
Sau hơn ba tiếng vật lộn với set chụp, đạo diễn đã chọn được tất nhiều bức ảnh đẹp đẻ in báo và tạp chí quảng bá cho sản phẩm.
“Tốt lắm! Cảm ơn cô Tô rất nhiều trong lần hợp tác này! Tiền thù lao tôi ngay lập tức sẽ bảo nhân viên gửi lại cho cô.
“Rất vui được hợp tác với mọi người. Hi vọng năm sau sẽ được tiếp tục hợp tác!”
“Tất nhiên rồi, nếu lúc đó không làm phiền đến cô Tô.”
Sau đó, hai người lại khách sáo thêm một lúc nữa rồi Tô Ngọc Cầm mới kiếm
cớ để ròi đi. Nằm trong phòng Tô Ngọc Cầm bất đầu đặt mình vào nhân vật
sao đó từ từ cảm nhận và đặt ra câu hỏi.
“Sao thế nào? Đồng ý đúng không?” Tống Nhu hỏi.
Với tính cách của Tô Ngọc Cầm, chị tin với một kịch bản hay và hấp dẫn như vậy thì cô ấy nhất định sẽ nhận.
“Đúng vậy, em nghĩ có thể để thử vai một chút.” Tô Ngọc Cầm ngồi xuống ghế,
ôm lấy cánh tay của Tiểu Trần, hiện tại là giờ nghỉ tan làm nên con bé
đang tranh thủ edit video cho Off Jumpol và Gun Atthaphan.
“Được chị sẽ liên hệ với bên đó để em thử vai nữ chính. Nghe nói là ba ngày nữa sẽ bắt đầu.”
Au! Ai nói cô sẽ chọn nhân vật nữ chính cơ chứ! Thứ cô muốn là một vai diễn khác, nhân vật bị giằng xé tâm lý bao giờ cũng gây được ấn tượng tốt
với khán giả.
“Không phải!
“Hả?” Tống Nhu ngơ ngác hỏi lại, không diễn nực chính vậy định thử sức với vai diễn nào? Chẳng lẽ…
“Em muốn chính là vai nữ phụ.” Nữ chính tiểu bạch thỏ thực sự không có hợp
với cô. Cô thích chính là vai nữ phản diện. Một nhân vật bởi vì từ nhỏ
bị bạo hành mà tâm thần xảy ra vấn đề. Tam hoàng tử là người mang lại
ánh sáng hy vọng cho nàng ấy sau nhiều năm chìm trong bóng tối. Những
tưởng hạnh phúc đã đến với nàng nhưng sau đó nàng phát hiện hóa ra kẻ
địch của nàng - đại tiểu thư phủ Quốc Công - tỷ tỷ của nàng, con gái của tiểu thiếp là vị hôn thê của Tam hoàng tử. Việc giúp đỡ nàng của Tam
hoàng tử chỉ là muốn giúp vị hôn thê của mình lên được vị trí trưởng nữ.
Sau khi việc này bị bại lộ, nữ phụ trở nên hắc hóa, bắt đầu trả thù hai
người họ, sự quyết tuyệt của nàng khiến cô cảm thấy hứng thú. Vì vậy, cô muốn diễn thử vai này, một vai diễn tuy không nhiều đất diễn nhưng nội
tâm nhân vật được miêu tả vô cùng xuất sắc.
Tống Nhu có vẻ ngạc
nhiên với quyết định này của Tô Ngọc Cầm, tuy nhiên sau khi nhớ lại kịch bản chị lại gật đầu. Ngay từ khi nhận kịch bản chị đã cảm thấy nhân vật này có cái gì đó giống với Tô Ngọc Cầm. Mặc dù là vai phụ nhưng nếu
hoàn thành tốt nó thì thành quả đạt được không phải là ít.
Nghĩ vậy, chị gật đầu: “Được, vậy để chị liên lạc với bên kia.”
“Em cảm ơn chị nhiều lắm! Em yêu chị nhiều lắm!” Tô Ngọc Cầm ôm lấy Tống
Nhu, cảm ơn vì đã ở bên cạnh em cho dù khi đó em vô cùng ngang bướng,
cảm ơn vì đã đối xử thật tốt với bản thân mình.
Tống Nhu buồn
cười nhìn Tô Ngọc Cầm đang trong ngực, dáng vẻ trẻ con này của cô khiến
chị nhớ đến đứa con trai ba tuổi của mình. Mỗi lần nó làm nũng không
khác vẻ mặt hiện tại của Tô Ngọc Cầm là bao.
“Biết rồi, biết rồi! Bây giờ thì buông tay để tôi đi làm việc! Không tôi sắp bị ai đó nhìn cháy áo rồi.”
Nghe được câu cuối, Tô Ngọc Cầm đưa mắt nhìn ra cửa, Dương Kỳ không biết từ
lúc nào đã đứng ở đó, trên tay còn cầm theo hai hộp dâu tây và nho. Thấy cô nhìn về phía này, Dương Kỳ mỉm cười, nhấc hộp về phía cô.
Tô
Ngọc Cầm thấy thế ngồi thẳng người, nhận lấy rồi đưa cho chị Nhu một hộp nho, cô nhớ chị ấy và Tiểu Trần đều thích ăn cái này. Vốn Tống Nhu định từ chối nhưng Tô Ngọc Cầm vô cùng kiên quyết nên chị đành nhận lấy rồi
đi ra ngoài, trước khi đi còn không quên đóng cửa phòng lại cho hai
người.
“Anh xong việc rồi hả?” Lau lau quả dâu tây vào áo khoác của anh, Tô Ngọc Cầm nhẹ nhàng bỏ nó vào miệng.
Dương Kỳ gật đầu một cái, bàn tay vốn đang xoa đầu cô liền dừng lại một nhịp
sau đó cầm lấy hộp nho trên bàn mang đi rửa. Sức đề kháng không được tốt nhưng lại rất cẩu thả, thực không an tâm khi để cô ở một mình mà.
Nhưng Dương Kỳ không biết chính là cô ấy cầu thả khi ở bên cạnh người cho cô
ấy cảm giác thoải mái, không phải gắng gượng. Bởi vì có sự tin tưởng ấy
nên hai người mới có thể có bước tiến tiếp theo.
“Lát nữa cùng nhau ăn tối nhé! Anh muốn giới thiệu em với một người!” Không đến
năm phút sau anh đi ra ngoài trên tay là đĩa dâu vừa to vừa đỏ mọng.
“Được! Nhưng mà ai vậy, em biết người đó không?” Mỗi lần anh bảo cô cùng anh
đi gặp ai đó cô đều có chút hồi hộp. Người này lần trước cũng nói vậy
rồi mang cô đi gặp hội bạn thân lâu năm của anh.
Anh lắc lắc đầu, đặt đĩa lên bàn. Ánh mắt ngay lập tức nhìn thấy kịch bản trên bàn,
Dương Kỳ nhìn về phía Tô Ngọc Cầm ý hỏi anh có thể xem hay không, nhận
được tín hiệu cô gật đầu.
“Em muốn tham gia bộ phim này?” Kịch
bản rất tốt, tuy chỉ là tóm tắt nhưng nếu biên kịch triển khai hiệu quả
nhất định sẽ là một dự án gây được tiếng vang.
Tô Ngọc Cầm gật
đầu. Sau đó bắt đầu nói cho anh nghe suy nghĩ của mình về nhân vật mà
mình chọn. Dương Kỳ chăm chú lắng nghe thì thoảng khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng tình làm cho Tô Ngọc Cầm càng thêm vui vẻ.
“Như vậy đừng làm bản thân mình mệt mỏi quá được không?” Vừa đọc anh cũng ấn tượng với nhân
vật phản diện này, không ngờ ý tưởng hai người lại trùng hợp như thế.
Nhớ đến ánh mắt sáng như sao của cô cô khi nhắc đến nữ phụ, anh mỉm cười dặn.
“Được!” Tô Ngọc Cầm vui vẻ ôm lấy cổ anh.
Dương Kỳ ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, ở đó còn thoang thoảng mùi ngọt ngào của dâu tây khiến anh mê mẩn.
Nếu có thể anh chỉ mong cô mãi mãi nấp trong cánh chim của mình, để anh
chắn gió, chắn nưa cho cô nhưng anh biết điều đó là không thể. Bảo bối
của anh thích nhất chính là tự do bay lượn trên bầu trời.