Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2130: Sự khủng khiếp của cảnh giới Tế Đạo!


trướctiếp

"Được rồi, hiện mối nguy đã được giải quyết, cuộc so tài trong tông tiếp tục!"

Bất Hủ Khung liếc nhìn Diệp Bắc Minh một cái.

Giờ phút này.

Toàn thân Diệp Bắc Minh máu me đầm đìa!

Xương cốt, gân mạch, đan điền đều vỡ hết, rơi vào tình trạng tàn phế một cách triệt để!

Bất Hủ Nhan tiến lên.

Chậm rãi ôm lấy Diệp Bắc Minh đang bị thương nặng, rồi lấy thẻ bài ghi điểm của mình ra, chuẩn bị bóp nát!

"Bất Hủ Nhan, con đang làm cái gì vậy?"

Bất Hủ Chiến kinh ngạc nói: "Thẻ ghi điểm đại diện cho thành tích của con trong cuộc so tài lần này, con có biết một khi con bóp nát nó, con sẽ bị truyền tống ra ngoài không hả!"

"Con sẽ thua hẳn trong cuộc so tài tông tộc! Đây đã là lần thứ ba con tham gia cuộc so tài tông tộc!"

"Và cũng là lần cuối cùng, con có biết nếu thất bại thì sẽ có ý nghĩa gì không?"

Bất Hủ Nhan lạnh nhạt nói: "Cảm ơn Chiến lão tổ nhắc nhở, tất nhiên con biết!"

Giọng Bất Hủ Chiến trầm xuống: "Nếu đã biết, con còn không dừng tay?"

Bất Hủ Lộng Nguyệt bước lên một bước, vội vàng ngăn cản: "Nhan Nhi, em đừng xúc động quá."

"Diệp Bắc Minh đã trở thành người tàn phế, cuộc so tài trong tông quan trọng, dù em muốn đưa anh ta ra ngoài trị thương, cũng không cần phải tự mình đưa đi!"

"Thế này đi, chị bố trí một người đưa anh ta ra ngoài!"

"Ha ha!"

Bất Hủ Nhan cười lạnh đáp lại, rồi lạnh nhạt liếc Bất Hủ Lộng Nguyệt một cái: "Chị Lộng Nguyệt, xin lỗi, em không tin chị!"

Nói xong.

Cô ấy bóp nát thẻ ghi điểm!

Răng rắc!

Liền mạch dứt khoát!

Một vết nứt không gian hiện ra, Bất Hủ Nhan ôm Diệp Bắc Minh, nhảy vào trong!

Những người còn lại đưa mắt nhìn nhau.

...

Ra khỏi nhà tù số sáu.

"Bất Hủ Nhan? Sao cô ấy ra nhanh thế!"

"Có chuyện gì thế nhỉ? Người cô ấy đang ôm hình như là người đàn ông mà cô ấy thừa nhận nhỉ?"

"Tên nhóc này đang hấp hối, tàn phế rồi!"

Quảng trường trở nên xôn xao náo động!

Mọi người hết sức ngạc nhiên khi nhìn thấy Bất Hủ Nhan ôm Diệp Bắc Minh lao nhanh đến đỉnh thứ ba, tới trước một cánh cửa đồng đen!

"Lão tổ, cầu xin người hãy cứu anh ấy!"

Bất Hủ Cầm thấy Bất Hủ Nhan cả người là máu, ôm Diệp Bắc Minh đang thoi thóp xuất hiện ở đây thì cả kinh.

"Nhan Nhi, có chuyện gì vậy?"

"Là Bất Hủ Khung ạ!"

Bất Hủ Nhan run rẩy cắn chặt răng.

Nghe Bất Hủ Nhan giải thích xong.

"Trong tay tên nhóc này có mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn? Sao cháu không nói sớm!" Sau cánh cửa bằng đồng, nét mặt Bất Hủ Cầm thay đổi liên tục.

Bà ta có thể cảm nhận được khí tức của Diệp Bắc Minh, huyết dịch đã gần cạn!



Đan điền vỡ nát, gân mạch đứt từng đoạn, xương cột sống vỡ thành trăm mảnh!

"Phép tắc phong ấn, Bất Hủ Khung lại đi dùng phép tắc phong ấn ư? Ông ta hoàn toàn không có ý định cho Diệp Bắc Minh sống!"

"Tên nhóc này, xem như phế hẳn rồi!"

Bất Hủ Cầm lắc đầu.

Bất Hủ Nhan quỳ xuống, điên cuồng dập đầu: "Lão tổ, cầu xin người... cứu anh ấy, người nhất định phải cứu anh ấy!"

"Nhan Nhi, đó là con không biết phép tắc Phong ấn nghĩa là gì thôi! Một đòn đó của Bất Hủ Khung là sử dụng phép tắc Tế Đạo của ông ta!"

"Nếu là bị thương bình thương, dù chỉ còn một giọt máu, lão tổ ta vẫn có thể cứu sống cậu ta!"

"Nhưng vết thương của tên nhóc này thì khác, phép tắc phong ấn của cảnh giới Tế Đạo đã chặn đứng đường sống của cậu ta rồi!"

"Cậu ta, không cứu được nữa!"

Sau cánh cửa đồng, truyền tới một giọng nói lạnh như băng: "Haiz, thương thế của cậu ta không chữa được đâu."

"Hơn nữa sẽ càng ngày càng đau đớn, Nhan Nhi, chi bằng con cho cậu ta chết một cách thống khoái đi, để cậu ta đỡ phải chịu khổ!"

Chữ cuối cùng vang lên.

Tuyên án tử hình cho Diệp Bắc Minh!

"Đừng mà!"

Bất Hủ Nhan hét thảm một tiếng, hộc ra một ngụm máu đầu tim!

Bụp! Bụp! Bụp!

Cái trán mềm đập mạnh lên tảng đá!

Ngay lập tức, trán cô ấy đã chảy máu chóc thịt, máu chảy theo gò má hòa cùng nước mắt rơi xuống: "Lão tổ, người ở cảnh giới Tế Đạo tầng năm, chắc chắn người có cách!"

"Ta không có cách gì hết!"

"Không thể nào!"

Bất Hủ Nhan liều mạng lắc đầu, hoàn toàn không tin: "Lão tổ, người đừng lừa con nữa!"

"Nếu anh ấy chết, Nhan Nhi cũng không sống nữa!"

Khoát tay một cái.

Lòng bàn tay cô ấy xuất hiện một con dao găm màu vàng.

Cô ấy đâm một đao vào tim mình!

Phụt!

Máu tươi tóe ra, máu đen ở miệng vết thương lập tức nhiễm đỏ vạt áo!

"Nhan Nhi, con!"

Sau cánh cửa đồng, Bất Hủ Cầm hoảng sợ.

Chỉ thấy.

Bất Hủ Nhan lại lấy ra con dao găm thứ hai, đặt lên cổ mình: "Lão tổ, nếu không cứu được anh ấy, Nhan Nhi sẽ chết ở đây luôn!"

"Con..."

Bất Hủ Cầm bất lực, thở dài: "Vết thương do võ giả cảnh giới Tế Đạo gây ra, khắp Nguyên Thủy Chân Giới e là chỉ có ông ấy mới cứu được!"

"Con đến Vạn Y Cốc một chuyến, rồi tìm một người tên là Vạn Đỉnh Thiên!"

"Thấy chết không cứu, Diêm vương mặt lạnh - Vạn Đỉnh Thiên?"

Bất Hủ Nhan mở to mắt nhìn.

Vạn Đỉnh Thiên là tồn tại lấy y đạo tiến vào cảnh giới Tế Đạo ở Nguyên Thủy Chân Giới này!

Y thuật có thể so với quỷ thần!

Nhưng cùng với danh tiếng hiển hách, Vạn Đỉnh Thiên cũng có một biệt danh là 'thấy chết không cứu!'

Nghe nói, rất nhiều tu võ giả mang cơ thể trọng thương, cầm theo vô số báu vật đi vào Vạn Y Cốc, rồi chết đau đớn dưới mí mắt Vạn Đỉnh Thiên, người này cũng không ra tay cứu người!



Cực kỳ lãnh đạm!

Sau này, bị người ta gọi là Diêm vương mặt lạnh!

"Là ông ấy đấy!"

Bất Hủ Cầm gật đầu.

Bất Hủ Nhan do dự, rồi lo lắng hỏi: "Lão tổ, Vạn Đỉnh Thiên tính tình cổ quái, lỡ ông ấy không cứu..."

"Con yên tâm!"

Bất Hủ Cầm nói với giọng khẳng định.

Ầm ầm! Một tiếng, cánh cửa đồng mở ra một khe hở, một chiếc trâm ngọc từ bên trong bay ra, rồi rơi vào tay Bất Hủ Nhan.

"Con cầm theo chiếc trâm ngọc này, ông ấy nhất định sẽ phá lệ cứu người!"

"Đi từ đây đến Vạn Y Cốc, nhanh nhất cũng phải mất bảy ngày bảy đêm!"

"Tên nhóc này trông có vẻ cùng lắm là gắng được ba bốn ngày, thôi bỏ đi, lão tổ ta lại giúp con thêm lần nữa vậy!"

Nói xong.

Một viên đan dược màu đỏ bay ra từ khe hở của cánh cửa đồng chưa khép kín!

"Vậy này là Hồi quang phản chiếu đan, có thể giúp cậu ta tạm thời ngừng mất đi sinh mệnh trong bảy ngày!"

"Nhưng sau khi dùng đan này, con mà không kịp đến Vạn Y Cốc trong vòng bảy ngày, thì tên nhóc này hết cứu!"

Bất Hủ Nhan nắm chặt viên đan dược màu đỏ.

Cắn răng!

Nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh máu me đầy người, sau đó kiên quyết nói: "Diệp Bắc Minh, nếu anh đồng ý thì chớp mắt!"

Diệp Bắc Minh chớp mắt một cái.

Bất Hủ Nhan nhét viên đan dược màu đỏ vào miệng Diệp Bắc Minh, sau đó cõng anh nhanh chóng rời đi!

Hồi lâu sau.

Sau cánh cửa đồng truyền tới một tiếng thở dài yếu ớt: "Nếu năm xưa ta cũng có phần dũng cảm này như Nhan Nhi, thì liệu có ở cục diện như ngày hôm nay không?"

...

Sau khi uống Hồi Quang Phản Chiếu đan.

Diệp Bắc Minh cảm thấy, cảm giác suy yếu đã biến mất đi một chút!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thở phào một hơi: "May quá, nhóc con, cậu vẫn còn hy vọng!"

"Thật sự làm khó cho cô bé này rồi, không ngờ cô ấy lại làm những điều này vì cậu!"

Diệp Bắc Minh cũng không ngờ.

Bất Hủ Nhan có thể đối xử với anh như vậy!

"Cảnh giới Tế Đạo, đúng là một khoảng cách không thể vượt qua!"

"Lần này là do tôi quá tự phụ! Lần giết được Thái Ất Mạc kia, đúng là tôi quá may mắn!"

Diệp Bắc Minh suy ngẫm.

Một đòn kia của Bất Hủ Khung, dù anh và tiểu Tháp liên thủ, thêm cả đốt cháy tinh huyết nữa, cũng chưa chắc đã đỡ được!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực kỳ phẫn nộ: "Tên Đế thủ kia rất có vấn đề, nếu cô ta chịu giúp đỡ!"

"Chắc chắn sẽ không đến nỗi thê thảm như này, dù có đánh không lại, chẳng lẽ còn không tự bảo vệ mình được à?"

Vừa dứt lời.

Tầng 108 trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở ra!

Từ bên trong vang lên một giọng nói cực kỳ lạnh lẽo!

"Nếu bổn đế ra tay, ông biết sẽ có kết cục gì không?"

trướctiếp