Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2129: Mối nguy chưa từng có, cận kề cái chết!


trướctiếp

Bất Hủ Nhan phẫn nộ quát: "Bất Hủ Trục Nhật anh nói cái gì hả? Anh đang sỉ nhục người đàn ông của tôi ư?"

"Nhan Nhi, cái loại phế vật này, em cũng..."

Bất Hủ Trục Nhật vừa mới mở miệng.

Bất Hủ Nhan bùng nổ luôn: "Bất Hủ Trục Nhật, từ nay trở đi, Bất Hủ Nhan tôi và anh đoạn tuyệt quan hệ, anh sẽ không còn là anh họ của tôi nữa!"

"Em điên à? Em đòi đoạn tuyệt quan hệ với anh chỉ vì một tên phế vật như này ư?"

Bất Hủ Trục Nhật tức run cả người.

Bất Hủ Lộng Nguyệt nhíu mày: "Nhan Nhi, em quá rồi đấy!"

Bất Hủ Nhan đỏ hồng mắt, gào lên như phát điên: "Tôi đã bảo rồi, anh ấy là người đàn ông của tôi!"

"Các người sỉ nhục anh ấy như vậy, chính là đang sỉ nhục Bất Hủ Nhan tôi!"

"Còn chưa đủ à? Cần tôi phải nói thêm mấy lần nữa!"

Tất cả mọi người trầm mặc!

Trên khuôn mặt Bất Hủ Trục Nhật treo nụ cười lạnh lẽo.

Anh ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh với cái nhìn như nhìn một người chết!

Cùng lúc đó, trong đầu Diệp Bắc Minh truyền tới giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: "Nhóc con, cậu sao rồi? Vừa nãy tâm ma của cậu khống chế bổn tháp, tôi không ra tay được!"

"Bây giờ tôi sẽ ra tay đưa cậu rời khỏi đây!"

"Tiểu Tháp, đừng..."

Diệp Bắc Minh ngăn: "Tôi phế rồi..."

"Ở đây đang có hai người cảnh giới Tế Đạo, một người cảnh giới Tế Đạo tầng ba, một người cảnh giới Tế Đạo tầng một, dù ông có ra tay, chắc chắn cũng không đưa tôi rời khỏi đây được!"

Giây tiếp theo.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục điên cuồng gào lên: "Dao Trì, con mẹ nó cô đang làm cái gì vậy?"

"Cậu ta sắp chết rồi, cô còn không ra tay à?"

Dao Trì không trả lời!

Bên trong tầng tháp thứ 108, im lặng như tờ!

Thậm chí còn phong bế mọi thứ!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không cảm nhận được tình hình bên trong!

"Thần hồn dao động kịch liệt như vậy! Bản Mệnh Chi Khí của cậu nằm ở trái tim cậu à?"

Bất Hủ Khung cực kỳ tàn nhẫn: "Các ngươi đang truyền âm trao đổi à?"

"Tiếc là, Bản Mệnh Chi Khí của cậu không cứu được cậu!"

Dứt lời!

Bất Hủ Khung vươn năm ngón tay ra, trực tiếp chọc vào trái tim của Diệp Bắc Minh, sau đó hung hăng nắm một cái!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục và cả trái tim của Diệp Bắc Minh bị móc ra cùng nhau!

"Ha ha... một tòa bảo tháp có một trăm linh tám tầng, chất lượng còn tốt nữa!"

Diệp Bắc Minh mở to mắt!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại bị người ta móc sống ra!

Đây là chỗ dựa lớn nhất của anh từ trước đến giờ!

"Khí Hỗn Độn trôi nổi, ơ? Tháp này, còn được luyện chế bằng mẫu thạch Hỗn Độn à!"

"Đáng tiếc, nó đã thành hình, mất hết đặc tính của mẫu thạch Hỗn Độn rồi, không thể biến đổi thành thứ khác được nữa!"

"Vật báu như mẫu thạch Hỗn Độn mà lại luyện ra cái loại phế phẩm này, đúng phí của trời!"

Bất Hủ Khung lắc đầu: "Để tôi lục xem, trong tháp này có bảo vật gì!"

Thần hồn trắng trợn thăm dò vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

"Khốn kiếp, ngươi dám nhìn trộm bổn tháp?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nổi giận đùng đùng, đang định ra tay phản kích!



Diệp Bắc Minh gào lên: "Tiểu Tháp, dừng tay! Để ông ta lục!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: "Nhóc con, bổn tháp chưa bao giờ chịu khuất nhục như này!"

Diệp Bắc Minh đỏ hồng mắt, cơ hồ là cắn răng nói: "Tiểu Tháp, nếu ông phản kháng, ông sẽ bị xóa bỏ thật đấy!"

"Coi như tôi cầu xin ông, ông không thể chết... để ông ta lục đi!"

"Nhưng mà, mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn đều ở trong tháp..."

"Không sao, cứ để ông lấy đi đi!" Diệp Bắc Minh hộc ra một ngụm máu.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục từ bỏ chống cự!

Quả nhiên.

Ở trong tầng mười bảy!

"Tìm thấy rồi!"

Hai mắt Bất Hủ Khung sáng ngời, nhấc tay tóm lấy!

Một cục mẫu thạch Hỗn Độn to, một chai máu Hỗn Độn bay ra, yên lặng trôi nổi giữa không trung!

Cục mẫu thạch Hỗn Độn đó to cỡ cái chậu rửa mặt!

Một chai máu Hỗn Độn, trông cũng có khoảng bảy tám giọt!

"Đù mé... một cục mẫu thạch Hỗn Độn to thế cơ á?"

"Máu Hỗn Độn cũng có bảy tám giọt, có thể tạo ra bảy tám thể chất Hỗn Độn đấy!"

"Đù! Không ngờ trong tay tên nhóc này lại có bảo vật tốt như vậy, sao cậu ta không tạo cho riêng mình một cơ thể mang thể chất Hỗn Độn nhỉ?"

"Ai mà biết được! Ha ha ha ha, tên nhóc này tàn phế rồi, hời cho tộc Bất Hủ chúng ta rồi!"

Một đám thanh niên của tộc Bất Hủ kích động đến nỗi đỏ hồng mắt!

Ánh mắt Bất Hủ Lộng Nguyệt bốc lửa hừng hực!

Bất Hủ Trục Nhật thì điên cuồng nuốt nước miếng, nhìn chằm chằm mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn, không rời mắt!

"Lục tiếp xem nào!"

Bất Hủ Khung nở nụ cười nghiền ngẫm.

Thần niệm trắng trợn đảo qua 107 tầng trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Ông ta hơi ngạc nhiên: "Tòa tháp này không đơn giản! Bên trong chứa Càn Khôn, tự nhiên trọn vẹn!"

"Lại còn có một luồng ý vị của binh khí Đại Đế, nếu để nó tiếp tục trưởng thành, tương lai có khi nó sẽ trở thành một kiện binh khí Đại Đế !"

"Diệp Bắc Minh, tháp này là cậu tạo à? Rốt cuộc tầng 108 có cái gì?"

Diệp Bắc Minh cắn răng: "Lão già, tôi sẽ nói cho ông biết chắc?"

Bất Hủ Khung cười lạnh: "Nhóc con, cậu muốn chết hả? Nếu cậu không nói, lão phu sẽ cưỡng chế phá mở tầng 108, tôi tự xem là biết thôi!"

"Nhưng phỏng chừng, tòa tháp này sẽ hỏng hoàn toàn!"

Ông ta đang định ra tay!

Bất Hủ Nhan nghiến răng gầm lên: "Bất Hủ Khung, con mẹ ông có thôi đi không hả?"

"Bà đây đã nhượng bộ, ông còn muốn làm gì Bản Mệnh Chi Khí của người đàn ông của tôi hả? Ông chuẩn bị phá hủy nó hoàn toàn sao?"

"Mẫu thạch Hỗn Độn ông đã cướp đi rồi, máu Hỗn Độn ông cũng cướp nốt rồi! Ông định cắt hết hy vọng của anh ấy sao!"

Dưới tiếng quát giận dữ này!

Không chỉ Bất Hủ Khung ngây người!

Tất cả mọi người đang có mặt ở đây!

Bất Hủ Chiến vẫn chưa hề lên tiếng, đám Bất Hủ Lộng Nguyệt, Bất Hủ Trục Nhật.

Tất cả đều nghẹn họng nhìn trân trối, sững sờ nhìn Bất Hủ Nhan!

"Nhan Nhi, sao em dám ăn nói với Khung lão tổ như thế hả?" Bất Hủ Lộng Nguyệt vội vàng lên tiếng, sau đó lại nhìn sang Bất Hủ Khung: "Khung lão tổ, Nhan Nhi em ấy quan tâm Diệp Bắc Minh quá, mong ngài thứ tội!"

Bất Hủ Khung tức đến độ vai run cầm cập!



Cái mặt già trở nên cực kỳ âm trầm!

"Bất Hủ Nhan, lão phu nể mặt cháu quá đúng không?"

"Cút con mẹ nhà ông đi, cứ dọa nạt mãi!"

Bất Hủ Nhan nói tục luôn.

Một thiếu nữ trông độ mười lăm mười sáu, thế mà lại chửi tục như vậy, lại còn là chửi lão tổ ở gia tộc mình nữa!

Nghịch thiên thật rồi!

"Bà đây cảnh cáo ông một câu cuối cùng, nếu ông dám cưỡng chế phá hủy tòa tháp này, bà đây sẽ tự bạo ngay tại đây!"

Nói xong.

Bất Hủ Nhan ngưng tụ năng lượng trong đan điền!

Đúng là chuẩn bị tự bạo bất cứ lúc nào!

"Nhan Nhi, đừng!"

Bất Hủ Lộng Nguyệt xông lên.

Bất Hủ Nhan khẽ quát: "Chị Lộng Nguyệt, chị đứng lại!"

Bất Hủ Lộng Nguyệt nghi hoặc nói: "Nhan Nhi, vì một Diệp Bắc Minh, xứng đáng sao?"

Đôi mắt đẹp của Bất Hủ Nhan đỏ bừng, cô ấy gật đầu: "Xứng đáng!"

"Em..."

Bất Hủ Lộng Nguyệt không biết nói gì nữa, một chàng trai cảnh giới Đại Năng tầng năm, cho dù có một chút thiên phú, thì cũng không thể để lại cái kiểu ấn tượng không thể xóa nhòa trong lòng Nhan Nhi chứ!

"Bất Hủ Nhan, cháu muốn tự bạo thật sao?"

Cái mặt già của Bất Hủ Khung sa sầm, tức đến độ gân xanh trên trán giật giật.

Vẻ mặt Bất Hủ Nhan điên cuồng: "Ha ha ha ha, ông sợ rồi à? Hậu quả của việc tôi tự bạo, chắc ông biết!"

"Một khi lão tổ đỉnh thứ ba nhà tôi xuất quan, thực lực cảnh giới Tế Đạo tầng năm, ông có chịu được không?"

"Ông đoán, Cầm lão tổ nhà tôi mà điên lên, thì cái mạng già của Bất Hủ Khung ông có đủ đền cho tôi không?"

"Cháu đang uy hiếp lão phu?"

Con ngươi Bất Hủ Khung cơ hồ đang nhỏ máu!

Bất Hủ Nhan hung ác gật đầu: "Đúng, bà đây đang uy hiếp ông đấy!"

"Thì sao?"

"Cháu..."

Bất Hủ Khung suýt thì tức hộc máu!

Ông ta sợ Bất Hủ Cầm thật sự, cảnh giới Tế Đạo tầng năm, còn có thể sử dụng binh khí Đại Đế kiếm Bất Hủ, nếu mà chọc giận cái bà điên đó thật thì ông ta sẽ chết thật đấy!

Bất Hủ Chiến bước lên một bước: "Thôi được rồi, cứ vậy đi!"

"Mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn cũng đến tay rồi, tên nhóc này cũng thành phế nhân rồi, để lại cho cậu ta một cái mạng đi!"

"Hừ! Chiến lão tổ cầu tình, coi như cậu ta may mắn!"

Bất Hủ Khung hừ lạnh một tiếng, có bậc thang cái vội vàng đi xuống.

Ông ta tiện tay ném tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra, nó mang theo trái tim của Diệp Bắc Minh, bay về trong cơ thể Diệp Bắc Minh!

...

Đế cung Hồng Hoang.

Côn Ngô Mật Phi đang tu luyện, hàng mày giật giật, nhíu chặt thành một chữ xuyên!

Vù!

Mở mắt ra, khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng loạn: "Chuyện gì thế này? Sao tự nhiên lòng mình lo lắng không yên nhỉ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Tại sao đột nhiên mình lại thấy hoảng loạn thế này, hay là đã xảy ra chuyện gì rồi?"

"Bắc Minh, lẽ nào Bắc Minh đã gặp bất trắc gì rồi ư?"

"Không được, mình phải đi xem xem thế nào!"

trướctiếp