Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2081: Cảnh giới Tế Đạo, giết!


trướctiếp

Sắc mặt Diệp Bắc Minh sa sầm.

Lôi kiếp của cảnh giới Tế Đạo hở ra là thần hồn tiêu tan, không cẩn thận anh cũng sẽ biến mất khỏi cõi đời này!

Thái Ất Mạc căn bản không muốn chừa đường sống cho anh!

Tia thiên lôi hàng tỷ trượng giáng xuống từ trên trời, đánh trúng lên người Thái Ất Mạc!

Khiến cho lồng ngực ông ta một mảnh máu thịt lẫn lộn, da thịt bị xé toạc, trông đến thê thảm!

Tia thiên lôi hàng tỷ trượng thứ hai đã ngưng tụ xong, mắt thấy lại sắp lần nữa đập xuống!

“Diệp Bắc Minh, ngươi đang làm gì đó? Còn không mau uống Bạo Tinh Đan đi!”

Hai mắt Thái Ất Mạc đỏ ngầu, nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh mà quát: “Mẹ kiếp! Ngươi điếc rồi à? Mau ra tay cho ông! Ăn Bạo Tinh Đan đi, mạng của ngươi sao quan trọng bằng ông đây được! Bạo Tinh Đan!!! Ăn nhanh đi!!!"

Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu Tháp, có chắc chắn giết được ông ta không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm giọng: “Nhóc con, chắc chắn 70% có thể giết được lão ta! Cậu cứ suy nghĩ kỹ, ra lệnh thi hành bất cứ lúc nào!”

“Dao Trì còn cô thì sao? Có thể giúp gì được không?”

Diệp Bắc Minh một lần nữa truyền âm.

Dao Trì trầm mặc một lúc mới trả lời: “Diệp Bắc Minh, cho dù chúng ta bắt tay giết chết Thái Ất Mạc!”

“Thì Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ còn đang ở ngoài quan sát đó”.

“Ngươi định đối phó hai người này như thế nào? Cho nên tốt nhất vẫn là cân nhắc thêm!”

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ lên!

Lúc này.

Bùm--!

Thái Ất Mạc bay ra ngoài, nửa người đã cháy đen thành than!

Ông ta lấy ra vài viên đan dược, điên cuồng nuốt xuống.

Đồng thời căm giận hét về phía Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh tên súc vật nhà ngươi, ngươi còn ngây ngốc ở đó làm cái gì? Ông đây đều sắp không chống đỡ nổi nữa rồi!”

Tô Bi Vân tức giận rống lên: “Diệp Bắc Minh, mau ăn Bạo Tinh Đan đi!”

“Tiểu súc sinh, ngươi điếc mẹ rồi à? Các sư phụ của ngươi đang ra lệnh cho ngươi ăn Bạo Tinh Đan! Giúp đỡ!!!”, Đỉnh Phù Đồ chửi ầm lên, giọng điệu vô cùng khó nghe.

“Nếu trưởng lão Thái Ất bỏ mạng thì ngươi cũng đừng mong sống tới ngày mai!”

Ba người bọn họ căn bản không coi Diệp Bắc Minh là đệ tử.

Đối với bọn họ mà nói, anh lúc này chỉ là một công cụ!

Diệp Bắc Minh cắn răng.

Há miệng nuốt xuống Bạo Tinh Đan!

Một luồng sức mạnh mang tính hủy diệt thiêu đốt trong cơ thể anh!

Trong nháy mắt, vòng xoáy phép tắc trên người Diệp Bắc Minh dâng trào gấp mấy lần!

Toàn bộ lực lượng tập hợp lại, sải bước tiến tới trước mặt Thái Ất Mạc!

Tia thiên lôi thứ tư vừa hay giáng xuống!

Bùm--!

Diệp Bắc Minh điều khiển vòng xoáy được ngưng tụ từ hàng trăm loại phép tắc xoay chuyển về phía thiên lôi và chống lại nó.

‘Răng rắc!’, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, giống như không gian đang nứt đôi vậy!

Vòng xoáy sụp đổ ngay lập tức!

Vị trí Diệp Bắc Minh đang đứng trực tiếp hóa thành hư vô, năng lượng cuồng bạo điên cuồng tàn sát!

“Diệp Bắc Minh?”

Thái Ất Mạc nhìn chằm chằm vào mảnh hư vô kia!

Vài giây sau, Diệp Bắc Minh với tấm thân bê bết máu lết ra ngoài: “Tôi không sao!”

Nôn ra một ngụm máu!

Anh gần như đã gánh chịu 70% sức mạnh từ một kích của thiên kiếp cảnh giới Tế Đạo vừa rồi!

Xém chút đã thần hồn nát tan!

Lúc này.



Lôi kiếp trên bầu trời đã biến mất, hơi thở của Thái Ất Mạc tăng vọt, từ Tế Đạo tầng một tiến vào tầng hai!

"Thành công rồi!"

Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ kích động quá đỗi.

Bốn mắt nhìn nhau, đều thấy được sự chấn động trong mắt đối phương!

“Thái Ất huynh xin chúc mừng!”

“Xem ra tên nhãi này thực sự có chút tác dụng, nếu có thể ngăn cản một lần, hoặc hai lần thiên kiếp, đúng là có thể giúp chúng ta độ kiếp!”

Bốp!

Đột nhiên một âm thanh trầm đục vang lên!

Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ nhìn sang.

Chỉ thấy Diệp Bắc Minh thảm hại bắn ra ngoài như tấm dẻ rách, mặt đất kéo lê một vệt máu dài!

Giọng nói lạnh lùng của Thái Ất Mạc vang lên: “Rác rưởi! Kêu ngươi lập tức uống Bạo Tinh Đan tại sao ngươi không làm theo? Ngươi xém chút hại chết ông đây rồi đó!”

“Nếu ông đây chết, ngươi có phải rất vui mừng đúng không? Hửm?”

Uy lực của cảnh giới Tế Đạo điên cuồng quét qua!

Đè bẹp lên người Diệp Bắc Minh!

Máu tươi trào ra!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục gầm lên: “Nhóc con để tôi ra tay giết lão ta!!!”

Đầu óc Diệp Bắc Minh cực kỳ thanh tỉnh, lạnh nhạt đáp một câu: “Tiểu Tháp, cứ để lão ta đánh!”

Giọng điệu thờ ơ này khiến Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt trong giây lát!

Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ mắt lạnh nhìn Diệp Bắc Minh.

“Thái Ất huynh, đừng chơi chết nó! Thằng nhãi này lần sau còn có ích nữa!”

“Hôn lễ của Bất Hủ Vấn Thiên sắp bắt đầu rồi, người của các thế lực lớn phỏng chửng cũng đã đến đầy đủ, chúng ta mau đi thôi”.

"Đi đi! Tôi ở chỗ này còn phải tiếp tục củng cố cảnh giới nữa!”, Thái Ất Mạc phất tay.

Hai người liếc Diệp Bắc Minh một cái rồi xoay người rời đi!

Thái Ất Mạc sải bước tới trước mặt Diệp Bắc Minh.

Hạ mi trịch thượng nhìn anh: “Đồ vô dụng, sao ngươi còn chưa chết?”

Năm ngón tay quắp lại, tóm lấy cổ họng Diệp Bắc Minh!

“Sư phụ, ta chưa chết…”

Diệp Bắc Minh lộ ra vẻ mặt yếu ớt!

Thái Ất Mạc hừ lạnh một tiếng: "Uống thêm một viên Bạo Tinh Đan đi! Hồi phục lại vết thương”.

“Ta phải ở nơi này ổn định cảnh giới, ngươi ở cạnh hộ pháp cho ta!”

"Nhớ kỹ, đừng để ta phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào, nếu không ngươi cũng không có quả ngon mà ăn đâu!”

Sau đó thẳng tay ném Diệp Bắc Minh xuống đất!

Diệp Bắc Minh chậm chạp bò dậy, lấy ra một viên Bạo Tinh Đan rồi một ngụm nuốt xuống.

Vết thương nhanh chóng hồi phục, nhưng anh có thể cảm nhận rõ ràng!

Sức sống của bản thân đã chịu tổn hại cực lớn.

Cứ đà này, uống nhiều nhất thêm bảy tám viên Bạo Tinh Đan sẽ hoàn toàn đổ gục!

Thái Ất Mạc thấy anh khôi phục thì khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại, năng lượng xung quanh liền ngưng tụ về phía ông ta!

Diệp Bắc Minh di chuyển vài bước, đứng ở phía sau Thái Ất Mạc.

“Ngươi làm gì đó?”

Thái Ất Mạc quay người, cảnh giác nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Sư phụ, ta cho người xem một thứ tốt!”

"Ồ? Cái gì cơ?"

Thái Ất Mạc cau mày!

“Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra đi!”, Diệp Bắc Minh hét lên một tiếng, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bỗng nhiên xuất hiện trong tay anh.



“Ngươi dám!!!”

Thái Ất Mạc kinh hãi, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục phản chiếu trong con ngươi ông ta, đang lấy tốc độ sét đánh chém thẳng về phía đầu ông ta.

“Tiểu súc sinh, ngươi chán sống rồi có đúng không!!!”

Dứt lời liền hung độc vung một quyền về phía trái tim Diệp Bắc Minh!

Nhưng đầu của Thái Ất Mạc đã bay ra ngoài!

“Đạo đài Luân Hồi ra đi!”

Diệp Bắc Minh khẽ quát.

Cú đấm của Thái Ất Mạc đập mạnh xuống lồng ngực anh!

Răng rắc một tiếng! Ngực Diệp Bắc Minh nổ tung như pháo hoa.

Dư âm khiến cả người anh đập mạnh xuống đạo đài Luân Hồi rồi lăn vài vòng ra ngoài.

"A! Đầu của ta! Đầu của ta bị chặt đứt rồi… Tiểu súc sinh, sao ngươi dám làm như vậy với ta!", chiếc đầu của Thái Ất Mạc điên cuồng gào thét, còn thân thể thì rơi trên đạo đài Luân Hồi!

Chiếc đầu cấp tốc bay tới muốn kết nối lại với cơ thể!

“Con mẹ ngươi!”

“Dám làm bị thương đồ nhi của ta!”

"Giết!!!"

Xung quanh đạo đài Luân Hồi, hàng trăm linh hồn đồng thời lao ra, đè ép lên cơ thể máu thịt của Thái Ất Mạc khiến lão ta không có cách nào trốn thoát!

Diệp Bắc Minh bò dậy, quay ngược thời gian!

Vết thương ở ngực đã lành!

“Nguy hiểm quá!”

Anh nuốt khan một ngụm nước bọt.

May mắn là vào thời khắc cuối cùng đã kịp triệu hồi đạo đài Luân Hồi!

Bằng không, cho dù một chiêu dốc toàn lực vừa rồi chém đứt được đầu của Thái Ất Mạc thì bản thân anh cũng nhất định bị trọng thương!

Chiếc đầu của Thái Ất Mạc gầm lên: “Diệp Bắc Minh, ngươi dám ra tay với lão phu? Đúng là thứ không biết sống chết!”

“Lập tức thả cơ thể của lão phu ra khỏi lĩnh vực của ngươi mau, nếu không đợi lão phu hồi phục, chắc chắn sẽ khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Diệp Bắc Minh toét miệng cười: “Lão già, nếu có thể hồi phục thì ông đã hồi phục từ lâu rồi!”

“Tốt nhất là đừng mơ tưởng về thân xác này nữa!”

Nói đoạn anh tiến lên đứng trước thân thể của Thái Ất Mạc!

“Phần Thiên Chi Diễm!”

Một con rồng lửa lao ra sà xuống người Thái Ất Mạc, máu thịt trong nháy mắt cháy rụi, hóa thành tro bụi dưới ánh mắt phẫn nộ của Thái Ất Mạc.

"Tiểu súc sinh, ngươi đáng chết!!! Lão phu vừa mới tiến vào Tế Đạo tầng hai ngươi lại hủy đi thân xác của ta!”

“Cảnh giới của ta bị thụt lùi rồi! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! A!”

“Lão phu nhất định phải băm vằm ngươi thành ngàn mảnh, giam giữ linh hồn ngươi bên mình để mỗi ngày tra tấn vạn lần!!!”

Thái Ất Mạc chửi rủa như điên dại!

Một cơ thể bằng xương bằng thịt nhanh chóng được sinh ra từ dưới cổ ông ta!

Diệp Bắc Minh gầm lên: "Tiểu Tháp, giết!!!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vọt ra giống như sao băng, đập mạnh vào đầu Thái Ất Mạc, bùm một tiếng liền khiến ông ta nổ tung thành làn sương máu!

"Tiểu Tháp, hấp thu đi!"

Diệp Bắc Minh ra lệnh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã hút hết phần sương máu của Thái Ất Mạc!

"A, đừng mà, để lại cho ta một giọt máu… Diệp Bắc Minh, cầu xin ngươi…”, thần hồn Thái Ất Mạc hoảng sợ cực điểm, điên cuồng cầu xin tha thứ.

Diệp Bắc Minh vung kiếm, một con huyết long liền lao tới!

Thần hồn tiêu diệt!

Cùng lúc đó, bên tai truyền tới ba hồi tiếng chuông ngân vang!

“Giờ lành đã tới…”

trướctiếp