Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2080: Song hỉ lâm môn


trướctiếp

Suốt một đêm này Diệp Bắc Minh tập trung ổn định cảnh giới!

Vừa tiến vào cảnh giới Đại năng tầng thứ hai, sức chiến đấu của anh tăng lên không chỉ gấp mười lần!

Sau khi Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khôi phục bản thể, hóa thành tháp Trấn Ngục Hỗn Độn, anh không cần phải dùng thần niệm để tiến vào không gian trong tháp nữa!

Chỉ bằng một ý nghĩ cả thân thể đã trực tiếp vào trong không gian!

“Bắc Minh!”

Vừa thấy Diệp Bắc Minh, Tiêu Dung Phi cùng Tiêu Nhã Phi liền vội vàng chạy tới nhào vào vòng tay của anh!

Diệp Bắc Minh ôm lấy hai người, hỏi: “Tình trạng Viên Tử Y thế nào rồi?”

Tiêu Dung Phi nũng nịu khịt mũi: “Hừ, cũng chẳng thèm quan tâm chúng em thế nào, chỉ để ý tới người ngoài thôi!”

“Nhã Phi, chị đã nói anh ấy là một người lăng nhăng mà em còn không tin!”

“Ừm…”

Gương mặt ngây ngô của Tiêu Nhã Phi nghiêm túc đáp: “Anh Diệp, tâm trạng của cô Viên không được tốt lắm”.

“Nhưng sau khi được chúng em giải thích, cô ấy đã có thể chấp nhận hoàn cảnh hiện tại của mình rồi”.

Diệp Bắc Minh liếc nhìn về phía xa, Viên Tử Y ngồi khoanh chân giống như đang tu luyện!

Anh lắc đầu: "Cảnh giới của các em củng cố thế nào rồi?”

Tiêu Nhã Phi cười đáp: “Chị đã tiến vào cảnh giới Ngộ Đạo, còn em vẫn ở Nhập Đạo!”

“Không gian bên trong tòa tháp thực sự rất tuyệt, chú Tháp cũng đối xử rất tốt với chúng em!”

“Anh Bắc Minh anh nhìn xem, chú ấy còn cho em một bộ chiến giáp nữa!”

“Ra đây!”

Tiêu Nhã Phi khẽ hô một tiếng, trên cơ thể yêu kiều liền lóe lên một tầng ánh sáng!

Một kiện áo giáp bảy màu dần bao phủ lấy đường nét thân thể cô!

“Chị cũng có một bộ, chú Tháp nói, đây là bộ giáp của đại năng thượng cổ đó!”

“Có thể chống đỡ một chiêu dốc toàn lực của cảnh giới Đại năng tầng chín! Chị cũng có một bộ, chị, chị mau cho anh Bắc Minh xem đi!”, Tiêu Nhã Phi thúc giục.

“Hừ!”

Tiêu Dung Phi khẽ hừ một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, ngoài lạnh trong nóng hất đầu sang một hướng khác!

“Tên này có chúng ta cũng quên đi, vậy mà còn ném thêm một cô gái vào nữa!”

“Thật là quá đáng!”

Nhìn dáng vẻ này hẳn là đang ghen rồi.

Tiêu Nhã Phi bước tới nắm lấy tay cô: “Chị à, tấm lòng chúng ta phải cởi mở một chút!”

Tiêu Dung Phi liếc Diệp Bắc Minh một cái: “Muốn em tha thứ cho anh cũng được thôi, trừ phi đây là người cuối cùng!”

Diệp Bắc Minh ngại ngùng vuốt mũi: “E rằng không được, ngày mai anh còn phải cướp hôn nữa!”

Dứt lời.

Anh nhanh như chớp lao ra ngoài, trực tiếp tiến vào lĩnh vực tuyệt đối!

“Em nhìn anh ấy xem!”

Tiêu Dung Phi tức tới giậm chân.

Sau khi tiến vào lĩnh vực tuyệt đối, Diệp Bắc Minh liền bắt đầu luyện tập Cực Đạo Tự Tại Công!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra chiêu, tiếng rồng ngâm vang vọng toàn bộ lĩnh vực!

Diệp Bắc Minh một kiếm lại một kiếm chém ra, tranh thủ thời gian đạt tới góc độ hoàn mỹ nhất!

Sau khi vung tới hàng chục ngàn đường kiếm!

Từng chiêu đều là đòn đánh mạnh nhất của anh!

Cuối cùng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không nhịn được hỏi: “Nhóc con, tại sao cậu cứ lặp đi lặp lại một đường kiếm này vậy?”

Diệp Bắc Minh nhe răng cười: “Nếu vị trí của một kiếm này đang ngồi một người thì sao?”

“Hả? Cậu muốn…”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít ngược một ngụm khí lạnh!



Sáng sớm hôm sau, bên ngoài nơi ở của Diệp Bắc Minh truyền tới một giọng nói: “Đồ nhi, ra đây đi!”

Diệp Bắc Minh khoan thai bước ra với gương mặt tươi cười: “Sư phụ!”

Khóe môi Thái Ất Mạc cong cong, tinh thần vô cùng phấn chấn!

Bầu trời trên đầu lập lòe một đạo phong ấn!

Mang theo từng tia sức mạnh sấm sét bện chặt với nhau!

Đây là dấu hiệu của thiên kiếp sắp ập xuống: “Đồ nhi, đi thôi, chúng ta tới núi Ngộ Đạo!”

“Vâng!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười.

Hai người một trước một sau, cùng lão già mặc áo gai đi sau cùng tiến thẳng về phía núi Ngộ Đạo.

……

Tại nơi ở của Côn Ngô Mật Phi.

Tràn ngập không khí vui vẻ, khắp nơi tung bay lụa là đỏ thắm cùng từng hàng đèn lồng đỏ thẫm treo trên cao!

“Sao rồi? Diệp Bắc Minh có phản ứng thế nào?”

Côn Ngô Mật Phi nhìn vào một hầu gái, mơ hồ mang theo chút mong đợi hỏi.

“Cậu Diệp dường như không có phản ứng gì, trời vừa hửng sáng đã theo chân trưởng lão Thái Ất tới núi Ngộ Đạo rồi ạ!”

Hầu gái tuy rằng có chút khó hiểu nhưng vẫn thành thật bẩm báo: “Xem ra hôm nay sẽ không trở lại nữa!”

Trong lòng lại không nhịn được băn khoăn: “Tiểu thư bị sao vậy? Đều sắp kết hôn rồi sao còn để tâm tới cậu Diệp như vậy?”

“Cái gì?”

Côn Ngô Mật Phi không cam lòng cắn môi hỏi lại: “Anh ta thực sự không có bất kỳ phản ứng nào à?”

“Vâng ạ!”

Cô hầu gái gật đầu.

“Cút!”

Côn Ngô Mật Phi rống giận một tiếng!

…..

Bên ngoài núi Ngộ Đạo.

Tô Bi Vân cùng Đỉnh Phù Đồ đã chờ ở chỗ này từ lâu!

Trong lòng Diệp Bắc Minh rơi lộp bộp nhưng vẫn thản nhiên hỏi: “Sao hai vị sư phụ cũng tới đây rồi? Hôm nay không phải là ngày cưới của Bất Hủ Vấn Thiên sao?”

“Không lẽ hai vị sư phụ không đi xem lễ à?”

Tô Bi Vân cười đáp: “Hôn lễ còn chưa bắt đầu, nên chúng ta tới đây trước xem sao”.

Đỉnh Phù Đồ bổ sung thêm: “Tránh cho việc xảy ra vấn đề gì cũng dễ dàng giúp đỡ hơn!”

Không trung phía trên đỉnh đầu Thái Ất Mạc truyền tới một tiếng động lớn, mây đen cùng sấm chớp ầm ầm kéo tới!

“Xong việc ta sẽ giải trừ phong ấn, sắp đến giờ rồi, ta phải đi độ kiếp đây!”, dứt lời Thái Ất Mạc liền bước vào phạm vi của núi Ngộ Đạo, sức mạnh phép tắc xung quanh lập tức ồ ạt tràn tới.

“Đồ nhi ngây người ra đó làm gì, còn không mau tiến vào giúp sư phụ ngăn cản đống sức mạnh phép tắc hỗn loạn này lại!”

Thái Ất Mạc ngoái đầu, giận dữ hét lên!

Sâu trong đáy mắt Diệp Bắc Minh xẹt qua một tia lạnh lẽo.

Nhưng ngoài mặt vẫn giữ nguyên ý cười thân thiết: “Vâng thưa sư phụ!”

Sau khi đặt chân vào phạm vi của núi Ngộ Đạo, Diệp Bắc Minh liền vận dụng Cực Đạo Tự Tại Công, khiến toàn bộ luồng năng lượng phép tắc bao quanh lấy thân thể anh, hình thành lên một vòng xoáy phép tắc khổng lồ!

Sức mạnh phép tắc hỗn loạn tàn phá bừa bãi, xoay quanh cơn lốc.

Áp lực đè lên Thái Ất Mạc thoáng chốc biến mất!

“Tốt, quá tốt rồi!”

Gương mặt già nua của ông ta đỏ bừng vì kích động.

Cả người như được tiếp thêm tự tin mà lao thẳng tới vị trí trung tâm của núi Ngộ Đạo.

Rồi ngồi xếp bằng xuống!

Hoàn toàn gỡ bỏ phong ấn trên người.



Bùm--!

Một luồng khí thế cực kỳ hùng vĩ cuốn tới như sóng thần, sóng năng lượng xém chút đã hất bay Diệp Bắc Minh ra ngoài.

Nhưng anh rất nhanh đã ổn định thân hình, điều này khiến cho Thái Ất Mạc không khỏi kinh ngạc: “Thực lực của tên nhóc này còn mạnh mẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của lão phu!’

“Khi ngươi tu võ độ kiếp cũng là lúc họ yếu ớt nhất!”

“Nó sẽ không gây bất lợi cho lão phu đó chứ?’

Thái Ất Mạc thầm nghĩ.

Đặc điểm lớn nhất giúp ông ta sống sót đến ngày hôm nay, và trở thành một trong những người cầm quyền tại Thần viện Thái Thương là tính cách vô cùng thận trọng.

Nhưng nếu tỉ mỉ cân nhắc, thì một Đại năng tầng hai cỏn con như Diệp Bắc Minh cho dù nảy ra tâm tư muốn ám hại ông ta thì cũng không giết nổi!

Hơn nữa người đồ đệ ngoan này của mình sao có thể ra tay giết chết sư phụ đây?

Thái Ất Mạc lắc đầu ném ý nghĩ tưởng chừng viển vông này ra sau đầu!

Sau đó trực tiếp dẫn tới một đạo thiên lôi, bắt đầu độ kiếp!

Bùm! Bùm! Bùm...

“Chuyện gì xảy ra vậy? Có người muốn độ kiếp sao?”

Trên quảng trường của Thần viện Thái Thương, vô số khách khứa đến chúc mừng đều nhao nhao ngẩng đầu nhìn về hướng núi Ngộ Đạo!

Toàn bộ bầu trời phía trên ngọn núi bị bao phủ trong những đám mây giông đáng sợ!

Một ông lão cười giải thích: "Là như thế này. Hôm nay trưởng lão Thái Ất của Giới Luật Viện chúng tôi sẽ độ kiếp lên cảnh giới Tế Đạo tầng thứ hai!”

“Tế Đạo tầng thứ hai!”

Mọi người nghe vậy đều choáng váng.

Khi đã đột phá tới Tế Đạo, đại đa số đều không dám tùy tiện độ kiếp!

Bởi một khi độ kiếp thất bại, nhất định sẽ nhận phải cái kết là mất mạng!

Thái Ất Mạc dám độ kiếp chứng tỏ đã nắm chắc một trăm phần trăm!

“Vậy phải chúc mừng trưởng lão Thái Ất rồi!”

“Hôm nay đóng là song hỉ lâm môn!”

Vô số khách mời hùa theo chúc mừng.

……

Tại nơi sâu của núi Ngộ Đạo, gần như đã bị nhấn chìm trong sấm sét.

Diệp Bắc Minh ngăn chặn lại tất cả sự tập kích của luồng sức mạnh phép tắc, còn Thái Ất Mạc thì đắm mình trong làn thiên kiếp!

Từng tia thiên kiếp nối tiếp từng tia giáng xuống!

Có thể nói Thái Ất Mạc đã xuất ra mọi loại thủ đoạn, đủ các loại binh khí đỉnh cấp, vũ khí bổn mệnh giống như cải trắng ném không ngừng ra ngoài, hy vọng có thể chống đỡ trước sự oanh tạc của thiên kiếp!

Bùm! Bùm! Bùm...

Vô số binh khí nổ tung!

Quá trình này kéo dài suốt một giờ!

Bùm——!

Một tia sét cao hàng tỷ thước giáng xuống, mang theo uy lực nghiền nát vạn vật!

Năm ngón tay Thái Ất Mạc gõ xuống, ngưng tụ thành một trận pháp ngay trên đỉnh đầu!

Một tiếng nổ bùm cực lớn vang lên, trận pháp sụp đổ tại chỗ, hoàn toàn không cản bước nổi thế công của tia thiên lôi này, đánh mạnh lên người ông ta!

"Ah…………"

Thái Ất Mạc hét lên một tiếng đau đớn, thảm hại bắn ngược ra ngoài, phun ra một ngụm máu!

Mặt đất phía sau trong chớp mắt biến thành một mảnh cháy đen!

Bùm! ! !

Đạo thiên kiếp thứ hai chẳng cho ông ta thời gian để thở lấy sức đã lại giáng xuống!

Thái Ất Mạc đột nhiên quay đầu, quát về phía Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh, còn đứng đực ra đó làm gì? Mau ăn Bạo Tinh Đan đi!”

“Giúp sư phụ ngăn cản đám sấm sét này!”

trướctiếp