Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2018: Xá Lợi Ma Cốt!


trướctiếp

Diệp Bắc Minh vút qua trời ngang giống như một ngôi sao băng.

Bùm! Một tiếng nổ cực lớn đụng mạnh xuống quảng trường của Vạn Ma Cốc.

"Oa, khí tức huyết mạch thật là nồng đậm!”

Vu Cửu cười giễu cợt: “Mày chính là thứ ti tiện mà hai tên phế vật này sinh ra?”

“Mày không cần phải sống nữa đâu!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, giậm chân hô: “Huyết long, Ma long, ra đi!”

Anh có thể cảm nhận được thực lực của người trước mặt này vô cùng khủng bố, tuyệt đối nằm trên ngưỡng Thiên Tôn!

Vô số tiếng rồng ngâm nối tiếp nhau vang lên!

Một con huyết long dài hàng ngàn mét cùng chín con ma long màu đen tuyền lao ra từ phía sau Diệp Bắc Minh, bổ thẳng về phía Vu Cửu!

Vu Cửu nhếch môi cười gằn: “Ra tay với tao? Đúng là chán sống!”

Diệp Thanh Lam cùng Dạ Huyền thấy vậy đều kinh hãi hét lên: “Minh Nhi, đừng, hắn là Thiên Tôn sơ kỳ đó!”

Diệp Bắc Minh giống như không nghe thấy, cùng thập long tề tựu lại!

Vu Cửu giơ tay hời hợt quơ qua một chưởng!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, huyết long nổ tung tại chỗ!

Chín con ma long còn lại cũng rống lên tiếng gầm thê lương rồi hóa thành ma khí mà tan biến!

“Chỉ có tí trình độ này thôi sao?”, Vu Cửu cười cợt lắc đầu.

Diệp Bắc Minh lạnh lùng quát: “Mày kiêu ngạo cái quái gì? Trong vòng ba chiêu tao nhất định sẽ đánh bại mày!”

“Ồ, vậy sao?”

Vu Cửu không chút để tâm.

Diệp Bắc Minh lao ra từ trong lớp ma khí ngập trời, tay nắm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, phát động toàn bộ sức mạnh trong cơ thể!

Vu Cửu cười nói: “Kiếm khí vạn trượng? Tao sợ quá mà!”

Chỉ cần một cái chạm đầu ngón tay, kiếm khí vạn trượng trong nháy mắt tan biến giống như băng tuyết nhìn thấy ánh sáng mặt trời!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tiếp tục nghiền ép tới!

“Kiếm khí của mày đều hóa hư không rồi, chỉ dựa vào thanh kiếm rách nát này cũng muốn làm tao bị thương?”, khóe miệng Vu Cửu vẫn treo ý cười bỡn cợt như cũ.

Hắn cực kỳ kiêu căng giơ lên một tay, năm ngón tay không chút ngần ngại tóm về phía kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Tại khoảnh khắc hắn tóm gọn lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!

Năm ngón tay của hắn ta ngay lập tức nổ tung, xương trắng trơ ra, máu chảy đầm đìa: “A…. đây là vũ khí gì?”

Vội rút lui trong kinh hoàng!

Diệp Bắc Minh căn bản không cho hắn cơ hội, nhanh chóng vận dụng tầng thứ hai của phép tắc thời gian truy đuổi theo!

Phép tắc thời gian tầng thứ hai, thời gian đóng băng!

Diệp Thanh Lam, Dạ Huyền cùng Lạc Khuynh Thành đều bất động giống như bị thi triển bùa hạn chế!

Duy chỉ có Vu Cửu là vẫn có thể di chuyển như cũ!

Chỉ là tốc độ chậm hơn gấp trăm lần!

Tốc độ của Diệp Bắc Minh không hề bị ảnh hưởng!

“Mày…. mày vậy mà lĩnh ngộ được phép tắc thời gian? Làm sao có thể như vậy được!"

Diệp Bắc Minh một bước lướt tới, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay chĩa thẳng về phía đan điền của hắn!

"Không... xin cậu đừng phế bỏ tôi…. Diệp Bắc Minh có gì từ…”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục đâm xuyên qua!

Vu Cửu cảm giác được đan điền trong cơ thể mình như bị xé rách, toàn thân đau đớn gần như co rúm một chỗ, tựa như một con chó chết bay ra ngoài!



Phép tắc thời gian, tầng thứ hai, giải trừ!

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

Diệp Thanh Lam choáng váng đến mức không khép nổi miệng.

Bà còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đan điền của Vu Cửu đã bị con trai chém nát rồi? Còn khiến hắn lăn lộn dưới đất kêu gào?

Hai mắt Dạ Huyền sáng lên: “Phép tắc thời gian, nhất định là phép tắc thời gian!”

Diệp Bắc Minh lúc này đã đi tới trước người Vu Cửu!

Vu Cửu nào còn dáng vẻ ngạo nghễ điềm tĩnh vừa rồi!

Hai tay hắn bấu xuống đất, không ngừng hoảng loạn lùi về sau!

“Diệp Bắc Minh…. ồ không, cậu Diệp… không đúng không đúng, cậu là con trai của Dạ Huyền…”

“Thiếu điện hạ, cậu là thiếu điện hạ… tôi là con chó trung thành nhất của cậu, cậu không thể giết tôi được”, đối mặt với cái chết, tôn nghiêm căn bản không là gì cả!

Dạ Huyền quát lên: “Minh Nhi, kẻ này là một trong ba tên đã khiến Hoa tộc thượng cổ tại đại lục Hỗn Độn lúc đầu bị diệt tộc!”

“Là mày?”

Diệp Bắc Minh nheo mắt.

Vu Cửu vội vàng gật đầu: "Đúng... là tôi”.

“Diệp Bắc Minh cậu không thể đối xử với tôi như vậy, tôi là người đến từ Hỗn Độn Giới!”

Sát ý trong mắt Diệp Bắc Minh càng thêm mãnh liệt: “Là mày vậy thì đúng rồi!”

Anh hung hăng đạp mạnh xuống đùi của hắn!

“Là mày đã tiêu diệt Hoa tộc thượng cổ?”

Khi cước thứ hai hạ xuống, chiếc đùi còn lại của Vu Cửu cũng đã bị phế bỏ!

“Là mày truy giết hơn trăm vị sư phụ của tao?”

Đến cước thứ ba, thứ được gọi là ‘chiếc chân thứ ba’ của đàn ông trên người Vu Cửu đã biến thành đống thịt vụn!

“Hôm nay cũng là mày bắt sư tỷ của tao? Làm bị thương cha mẹ tao? Uy hiếp cha tao?”

Theo từng câu hỏi tội là một lần giẫm đạp tàn bạo.

Từng tấc xương của Vu Cửu đều vỡ lìa!

Chỉ còn lại phần đầu là sống sót, duy trì ý thức!

Hắn ta bị dọa tới ngây ngốc!

Chưa từng gặp qua người nào tàn nhẫn như vậy!

“Minh Nhi bị cái gì kích thích vậy…”

Dạ Huyền cùng Diệp Thanh Lam tự hỏi liếc nhau một cái.

Giọng nói run run cầu xin của Vu Cửu lại vang lên: “Thiếu điện hạ tôi biết sai rồi, cầu xin cậu hãy tha cho tôi một mạng đi mà!”

“Cậu muốn làm gì tôi cũng hứa với cậu!”

“Tôi sẵn sàng trở thành con chó của cậu!”

Giọng nói lạnh băng của Diệp Bắc Minh vang lên: “Tại sao lại truy lùng Hoa tộc thượng cổ?”

Vu Cửu không dám giấu diếm: “Để tìm ra vũ khí thượng cổ, tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Những kẻ phản kháng, giết không tha…”

Diệp Bắc Minh lại hỏi: “Mày bắt cha mẹ và sư tỷ của tao tới đây để làm gì?”

Vu Cửu chỉ còn lại phần đầu nghẹn ngào đáp: “Xá lợi Ma cốt!”

“Thứ này là vật mà một vị đại năng của Thiên Ma tộc thượng cổ sau khi tọa hóa để lại”.



“Bên trong chôn giấu một bảo vật chấn động của Thiên Ma tộc, khi Dạ Huyền chạy trốn khỏi Thiên Ma tộc đã mang theo thứ này!"

“Tôi nghi ngờ ông ấy đã cất giấu thứ đó ở đây, cho nên mới ép buộc ông ấy đi tìm…”

Diệp Bắc Minh nghe vậy liền ngoái đầu nhìn Dạ Huyền!

“Cha, điều hắn nói đều là thật sao?”

Dạ Huyền gật đầu: "Minh Nhi, nguồn gốc thực sự của cha là từ Hỗn Độn Giới!”

“Tám người chúng ta trốn thoát đến thế giới Bản Nguyên, ở nơi hoang dã nhất tìm được một đại lục vô chủ”.

"Để tưởng nhớ Hỗn Độn Giới nên đã đặt tên là đại lục Hỗn Độn…”

Sau khi Dạ Huyền giải thích.

Diệp Bắc Minh như bừng tỉnh!

Dạ Huyền còn có một người em trai cùng cha khác mẹ!

Thì ra Dạ Huyền mới là Thánh tử của Thiên Ma tộc!

Đáng tiếc cha mẹ của ông đều mất sớm.

Mẹ của người em trai kia đã dùng thủ đoạn nhanh gọn tắm máu một chi của Dạ Huyền!

Khiến Dạ Huyền chỉ có thể đưa Tử Huyền cùng hai người em trai và em gái chạy trốn khỏi Hỗn Độn Giới.

Hơn nữa còn mang theo xá lợi Thiên Ma!

Sau khi bị lùng giết vô số lần, Dạ Huyền tình cờ gặp được Diệp Thanh Lam, rồi có Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh không ngờ tới thân thế của cha mình lại trắc trở như vậy: “Cha, vậy xá lợi Ma cốt đâu rồi?”

Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam nhìn nhau.

“Minh Nhi, xá lợi Ma cốt đó đang ở trong cơ thể con!”

“Bên trong con?”

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Sao bản thân anh lại không phát hiện ra?

Vu Cửu, người chỉ còn lại cái đầu nhìn tới mà rợn người kia kinh ngạc kêu lên: “Thì ra là vậy, xá lợi Ma cốt thì ra lại nằm trong người cậu!”

“Không phải trong cơ thể nó mà là trong huyết mạch của nó!”, Dạ Huyền lắc đầu.

"Cái gì!!!"

Vu Cửu giật mình kinh sợ: “Các người điên rồi sao? Vậy mà đem thứ đó dung hòa với hắn?”

Diệp Bắc Minh nghe vậy lập tức hiểu ra!

Chẳng trách suốt một đường này, chỉ cần là người của Ma tộc thì khi gặp anh đều sẽ quỳ gối cúi đầu xưng thần!

Dạ Huyền là cha của anh, theo lý mà nói, huyết mạch Ma tộc càng thêm thuần khiết!

Nhưng cũng không có hiện tượng kỳ quái như vậy!

Hóa ra tất cả những điều này đều do xá lợi Ma cốt bên trong cơ thể anh?

Đột nhiên.

Đầu của Vu Cửu rung lắc dữ dội, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ: "Không... Chủ nhân, đừng mà… á!”

Đầu hắn bất thình lình nổ tung!

Trở thành một màn sương mù đẫm máu!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng trọng, chuyện này không phải do anh làm.

Mà điều kỳ dị là sương máu dần ngưng tụ biến thành một khuôn mặt cực kỳ trẻ tuổi!

Cùng Dạ Huyền có năm sáu phần tương đồng: “Anh trai tốt của tôi ơi, anh đúng là đành lòng mà! Vậy mà đem xá lợi Ma cốt dung hòa vào trong huyết mạch của loại phế vật này?”

Con ngươi Dạ Huyền nghiêm nghị, phun ra hai chữ: “Đế Trần!”

trướctiếp