Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 2017: Thần Hi: Tôi là một người phụ nữ truyền thống


trướctiếp

Trên cơ thể thanh niên truyền tới từng trận chấn động đùng đùng.

Đường nét biến ảo từng chập, cuối cùng lộ ra một khuôn mặt không thể quen thuộc hơn!

Chính là Diệp Bắc Minh!

“Anh Diệp, quả nhiên là anh!”

“Anh thật sự chưa chết, thật tốt quá rồi!"

Thần Hi đứng bật dậy vì kích động.

Dưới chân không vững liền lảo đảo ngồi vào lòng Diệp Bắc Minh!

Có thứ gì đó cứng rắn chống đỡ ở phía sau!

Khuôn mặt xinh đẹp của Thần Hi thoắt cái đỏ lựng, cô ta đương nhiên biết đó là cái gì!

Diệp Bắc Minh có chút ngượng ngùng: “Cô Thần Hi, tôi vẫn nên chữa trị cho chân của cô trước thôi”.

“Được”.

Thần Hi ngượng ngùng gật đầu.

“Đắc tội rồi!”.

Diệp Bắc Minh ôm lấy vòng eo mảnh dẻ của cô ta, chậm rãi di chuyển rồi đặt cô ta xuống một tảng đá bên cạnh.

Thân thể của Thần Hi vậy mà dâng lên một loại cảm giác thất vọng!

Đặc biệt cảm giác cứng ngắc vừa rồi khiến cô ta phải dựng tóc gáy, cả người giống như có một luồng điện chạy dọc qua!

Điều này khiến cô ta có chút say đắm.

Diệp Bắc Minh lúc này đã nắm lấy chiếc đùi thon thả của Thần Hi, ghim xuống vài chiếc châm bạc, phong ấn gân mạch!

Rút mũi tên, đầu ngón tay liên tục khẽ điểm vào các huyệt đạo!

Dưới sự dẫn dắt của thần lực, các khớp xương dần trở lại vị trí ban đầu!

Diệp Bắc Minh lại lấy ra một ít thuốc bột, nhẹ nhàng rắc lên vết thương: "Được rồi! Cô Thần Hi, hẳn là không để lại sẹo đâu”.

Thần Hi nhàn nhạt nhìn Diệp Bắc Minh một cái: “Cảm ơn anh Diệp, anh lại cứu tôi một lần nữa rồi!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tiện tay mà thôi, đúng rồi, sao đồng môn lại truy lùng cô vậy?”

Thần Hi do dự một hồi mới trả lời: “Bởi vì nghe tin anh qua đời nên tôi đã xây một ngôi mộ chôn cất quần áo và di vật của anh”.

“Còn lập một tấm linh vị và mang theo bên mình”.

“Linh vị?”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật vài cái: "Có thể cho tôi xem được không?"

“Hả?”

Gương mặt vừa lấy lại bình tĩnh của Thần Hi nay lại đỏ bừng như trái đào, tựa hồ vô cùng khó xử!

Diệp Bắc Minh cười nói: “Nếu không tiện thì thôi vậy”.

“Cô cầm lấy những đan dược này đi, ở đây không an toàn lắm, cô tốt nhất vẫn nên rời đi trước ”

Cứu cô ta một mạng!

Diệp Bắc Minh tin rằng bản thân đã là tận tình tận nghĩa.

Anh không thể cứu vớt được tất cả mọi người, chỉ cần nhắc nhở một câu là đủ!

Vì vậy, số phận của Thần Hi thế nào còn phụ thuộc vào chính cô ta.

Anh đứng dậy liền muốn rời đi!

“Anh Diệp, anh giận rồi sao? Đừng…”, gương mặt Thần Hi không giấu nổi nét lo lắng.

Cô ta vươn tay trực tiếp lấy ra một tấm linh vị!



Diệp Bắc Minh liếc tời liền buột miệng chửi thề: “Mẹ kiếp!"

Bên trên vậy mà khắc một dòng chữ đẹp đẽ: Linh vị của phu quân Diệp Bắc Minh!

“Anh Diệp, xin lỗi anh, tôi là một người phụ nữ truyền thống từ trong xương cốt!", mặt Thần Hi đỏ bừng, vừa ngập ngừng vừa vân vê góc áo nói.

“Trước khi gia nhập Đế Nữ Các tôi đã từng thề, đời này sẽ không gả cho người!”

Nhưng... nhưng anh lại nhìn hết cơ thể trần trụi của người ta, cho dù anh chết rồi người ta cũng vẫn là người của anh!”

Tuy rằng thẹn thùng nhưng giọng điệu lại kiên quyết lạ thường!

“Ha ha ha ha!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không khỏi cười lớn: "Nhóc con, đúng là cậu mà!”

“Lại câu được một người phụ nữ nữa, nhưng như này cũng quá truyền thống rồi chăng!"

Mặt Diệp Bắc Minh đen kịt như đáy nồi, mà truyền âm: “Tiểu Tháp, ông đừng gây thêm phiền phức nữa, im miệng!”

Sau đó lại vội vàng lắc đầu: “Cô Thần Hi, cô không cần phải làm như vậy đâu!"

"Thật ra ngày đó tôi chẳng thấy gì cả!”

“Hả?”

Thần Hi ngẩn người, trong đôi mắt đẹp như hiện lên một tầng sương mù cứ như vậy nhìn Diệp Bắc Minh đăm đăm: “Anh Diệp, anh ghét bỏ tôi sao? Là do tôi không đủ xinh đẹp? Hay là không đủ tốt?"

"Không không không!"

Lòng Diệp Bắc Minh rối như tơ vò: “Cô Thần Hi, ý của tôi là, cô không cần thiết phải đặt cược cả cuộc đời mình như vậy!”

Thần Hi lắc đầu: “Tôi đã quyết định rồi!"

“Riêng hồng nhan tri kỷ tôi đã có hơn mười người rồi!”

Thần Hi vẫn giữ nguyên nét mặt nghiêm túc: “Không sao đâu, tôi có thể làm vợ bé”.

Diệp Bắc Minh suýt chút nữa phun ra một ngụm máu!

“Tiểu Tháp, ông nói không sai, cô ấy quá truyền thống!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười khẩy: “Nhóc con, không bằng cứ nhận lấy đi!”

“Dù sao cậu cũng đã nhìn thấy thân thể của con gái nhà người ta, không lẽ không muốn chịu trách nhiệm sao?"

Diệp Bắc Minh bất lực, ánh mắt lấp lánh: “Cô Thần Hi, Hắc Thủy Tộc sắp trở lại rồi!”

Anh giải thích một lượt chuyện của Hắc Thủy Tộc cho Thần Hi nghe.

Dựa theo tốc độ ô nhiễm của nước đen, không bao lâu nữa, toàn bộ thế giới xung quanh đại lục Hắc Thủy sẽ biến thành một vùng đất chết.

“Anh Diệp, điều anh nói là sự thật sao?”, Thần Hi nghiêm túc hỏi.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nếu cha mẹ hoặc người thân của cô ở các thế giới bên cạnh”.

“Tốt nhất nên đưa họ rời đi, nếu không, trong vòng một tháng, e rằng sing mạng của họ sẽ gặp nguy hiểm!”

Ánh mắt Thần Hi khẽ chớp, hít sâu một hơi: “Được, anh Diệp, tôi hiểu rồi!”

“Đợi Thần Hi đưa tin tức về Đế Nữ Các, sẽ lại đến tìm anh!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Đế Nữ Các cho người đuổi giết cô, cô còn quay về báo tin ư?”

Thần Hi kiên định trả lời: “Đế Nữ Các nuôi tôi bao năm, bọn họ có thể vô tình, nhưng tôi không thể bất nghĩa!”

Nói xong, liền kéo lê thân thể vừa mới hồi phục.

Nhanh chóng rời đi.

Diệp Bắc Minh trầm mặc nhìn về phía mà Thần Hi rời đi.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhóc con, cô gái này không tồi, trọng tình trọng nghĩa!”

Tâm trạng Diệp Bắc Minh có chút bực bội.

Anh cũng lười phải nghĩa nhiều, đi thẳng về hướng đại lục Thiên Ma.



...

Đại lục Thiên Ma, Vạn Ma Cốc.

Xung quanh được bao bọc bởi những vách đá cao vạn trượng.

Trên vách đá cao, có hàng vạn hang quỷ.

Ma khí trào ra từ hang động.

Dưới vách đá là một quảng trường rộng lớn, trên mặt đất khắc đầy phù văn của ma tộc.

Ba đạo thân ảnh đang ngồi xếp bằng.

Chính là ba người Dạ Huyền, Diệp Thanh Lam, Lạc Khuynh Thành.

Nó giống hệt như hình ảnh mà Diệp Bắc Minh đã nhìn thấy trước đó.

Điểm khác biệt duy nhất là phía sau ba người, có một thanh niên đứng chắp tay, mặt không biểu cảm đang lắc đầu: “Dạ Huyền, đồ phế vật nhà ông, bổn ông tử ở đây đợi ông đã gần 70 năm!”!

“Bảy mươi năm qua, toàn bộ đại lục Thiên Ma đã bị tôi giết hết!”

“Nếu không phải trong người ông có huyết mạch của Thiên Ma Thượng Cổ, tôi sớm đã một tát tát chết ông!”

“Bổn công tử hiện giờ thật sự đã hết kiên nhẫn rồi! Tôi thậm chí còn nghi ngờ, thứ kia có ở đây hay không?”

“Tôi cho ông thêm một ngày nữa, nếu còn không tìm thấy!”

“Ba người các người sẽ phải chết ở đây!”

Vừa nói.

Ánh mắt người thanh niên sầm xuống, rơi xuống người Diệp Thanh Lam.

Một cỗ khí tức cực kỳ cường đại quét tới.

“Phụt...’, Diệp Thanh Lam phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài.

Xương sườn gãy đứt.

“Lam Nhi!”

Sắc mặt Dạ Huyền tái nhớt, lo lắng gào lên: “Vu Cửu, nếu cậu dám chạm vào vợ tôi một lần nữa!”

“Tôi đảm bảo sẽ tự bạo ngay lập tức, cậu cả đời cũng đừng hòng tìm được thứ đó!”

“Một khi tôi chết, cậu cũng không có cách nào bàn giao được, cậu nói chủ nhân kia sẽ làm gì cậu?”

Sắc mặt Vu Cửu khẽ biến đổi.

Sau đó lại nặn ra một nụ cười: “Điện hạ, tôi đang đùa với ông thôi!”

Hắn ta đi đến bên cạnh Diệp Thanh Lam, đỡ bà ấy đứng dậy.

Nhìn về phía Dạ Huyền mà nói: “Ông cứ tìm từ từ, không vội. Có điều tôi muốn nhắc ông một câu, Hắc Thủy Tộc đã tỉnh lại!”

“Trong vòng một tháng, toàn bộ đại lục Thiên Ma này sẽ bị nuốt chửng!”

“Đương nhiên, tôi có thể rời khỏi đây, trở về Hỗn Độn Giới, không bị ảnh hưởng gì cả!”

“Chỉ là không biết các người, có thể chịu được hay không thôi!”

“Điện hạ, chỉ cần ông tìm được vật đó, có lẽ tôi sẽ đại phát từ bi mà đưa cả gia đình ông an toàn trở về Hỗn Độn Giới đó!”

Dạ Huyền sững sờ bất động.

Hắc Thủy Tộc hồi sinh rồi?

“Bố mẹ, đại sư tỷ, mọi người quả nhiên đều ở đây!”

Một giọng nói kích động vang lên.

“Minh Nhi?”

Dạ Huyền và Diệp Thanh Lam cùng quay đầu, Lạc Khuynh Thành cũng kinh ngạc nhìn qua: “Tiểu sư đệ!”

trướctiếp