Thiên Tai Tận Thế Hành
Mộ Nam chọc chọc điện thoại, nói với Tần Hoài đang xử lý xương ống: "Anh ơi, người ở phòng bên cạnh hỏi em có thể bán cho họ ít bắp không."
Tần Hoài quay đầu nhìn một cái, cười nói: "Anh đoán là họ ngửi thấy mùi
thơm rồi, cho bọn họ hai trái đi, đừng bán, mà bên kia có mấy người?"
Mặc dù sống cùng một tầng nhưng hàng xóm cũ còn ở cũng không có mấy, Tần
Hoài đoán non nửa tầng bọn họ đang ở đều là người thuê, tới tới lui lui
thì cũng không biết mấy năm qua đã có mấy đợt thay đổi người rồi.
Mộ Nam lắc đầu: "Em cũng không biết."
Nhà bọn họ thực chất chỉ cách nhà bên cạnh một ban công, trước khi ban công chưa được bao bọc hoàn toàn thì chỉ cần đừng trên ban công rồi thò đầu
ra một chút là có thể nhìn thấy nhà bên cạnh rồi, chẳng qua bây giờ ban
công đã bị che kín hết rồi nên hai bên mới tách ra triệt để như giờ. Mà
nếu như từ ngoài nhìn vào, nhà Mộ Nam với Tần Hoài chỉ cách nhau một
cánh cửa đối diện nhau, còn với nhà bên cạnh thì hai nhà nằm bên trái và phải của thang máy, cách hẳn một cái hành lang nên cậu thật sự không
biết nhà bên kia có mấy người nữa.
Tần Hoài nói: "Vậy thì cho hai trái đi, dù sao đa số người thích ăn bắp cũng sẽ không mua nhiều, toàn
mua loại gói riêng, mà một gói vừa vặn đựng được được hai trái nên anh
đoán trong nhà họ có trẻ nhỏ, ngửi mùi thơm nên đòi ăn, hai trái thì hai đứa nhỏ ăn là được rồi."
Mộ Nam gật đầu, vừa trả lời WeChat vừa
nói: "Vậy thì nhà họ cách âm cũng quá tốt rồi, em chưa hề nghe tiếng ồn
của trẻ con luôn ấy."
Mộ Nam rep tin nhắn của Dụ Tử Bách – người
đã add friend cậu: Mua thì không cần đâu, bắp cũng không đáng giá vài
đồng, nhưng mình không có nhiều bắp ở nhà nên cho bạn hai cái nha, mình
bỏ trong túi nilon rồi treo ở trước cửa nhà mình rồi bạn tự tới lấy nhé.
Qua một lát Dụ Tử Bách mới rep WeChat lại, Mộ Nam vội vàng nói: "Anh ơi,
người phòng bên nói anh ta muốn cho chúng ta một hủ dưa muối, em nói
không cần, trong nhà mình có dưa muối rồi, nhưng anh ta nói ở quê nhà
anh ta tự ướp muối muốn gửi chúng ta nếm thử. Chỉ hai trái bắp đã đổi
của người ta một hủ dưa muối, mình có chiếm tiện nghi của người ta quá
không anh? Hay mình cho thêm vài trái nữa?"
Tần Hoài nói: "Cái đó không cần đâu, người ta cho thì mình cứ nhận đi, dù sao cũng là hàng
xóm, sau này người khác cần gì thì có thể giúp cứ giúp một chút là được
rồi."
Lúc này Mộ Nam mới nói được, sau đó đi tìm túi nilon nhỏ bỏ bắp vào rồi treo trên tay nắm trước cửa. Qua chốc lát, có người ở bên
ngoài gõ cửa, Mộ Nam vừa chuẩn bị đi mở cửa thì bị Tần Hoài cản lại: "Em cứ ở trong phòng đi, để anh."
Tần Hoài tiền tay cầm khẩu trang
để ở gần cửa đeo vào, lúc này mới đi mở cửa. Anh vốn cho là hàng xóm bên cạnh tuổi chắc sêm sêm với bố anh, nhưng không ngờ vừa mở cửa đã thấy
một thanh niên cao gần bằng mình, tuy anh không thấy được tướng mạo của
người nọ vì cậu ta cũng đang mang khẩu trang, nhưng từ dáng mày lộ ra,
hẳn cũng là một anh chàng đẹp trai.
Nhìn thấy người mở cửa Dụ Tử
Bách cũng có chút bất ngờ, hắn từng thấy hàng xóm phòng bên, người nọ
hẳn phải là một sinh viên trắng trắng gầy gầy luôn đeo tai nghe, hắn cứ
tưởng cậu ta sống một mình, lúc đi thang máy cũng gặp phải, đối phương
vẫn luôn trong bộ dáng mệt mỏi lười biếng chưa tỉnh ngủ. Hắn sống ở đây
cũng gần ba năm, cũng chưa từng giao lưu gì với vị hàng xóm này chớ nói
chi là chào hỏi quen biết, vì vậy bây giờ Dụ Tử Bách mới ngỡ ngàng.
Tuy nhiên, Dụ Tử Bách rất nhanh đã bình tĩnh lại và cười: "Xin chào, tôi
tên là Dụ Tử Bách, tôi sống ở phòng bên cạnh, cảm ơn bắp của anh, cái
này là dưa muối dì tôi ở quê làm, ăn cũng khá ngon chỉ là hơi cay một
tí, nếu anh không ngại thì có thể thử."
Tần Hoài nhận dưa muối,
nói: "Tôi tên Tần Hoài, chỉ là vài trái bắp mà thôi, cậu quá khách khí
rồi, mọi người đều là hàng xóm, chúng ta đều là người trẻ tuổi, sau này
có chuyện gì thì có thể quan tâm lẫn nhau một chút là được."
Dụ
Tử Bách thấy bộ dáng dễ nói chuyện của đối phương trong lòng cũng buông
lỏng mấy phần, nghe vậy thì đáp: "Tình hình đặc biệt như này cũng thể
hiện được câu nói "bà con xa không bằng láng giếng gần", bên nhà cũng
chỉ có hai người tôi và bạn tôi, cậu ấy bị hương bắp bên nhà anh làm
thèm không chịu nổi, dù sao tôi cũng ở đây mấy năm cũng không làm quen
chút gì với hàng xóm nên định mượn cơ hội này đến làm quen một chút."
Đồ cũng trao đổi xong, cũng làm quen với nhau xong, dù sao mang khẩu trang nhưng cũng đã ở ngoài cửa lâu, mặc dù là trong hành lang không có sương mù nhưng cảm giác không quá an toàn nên cũng không nhiều lờim hai người nói tạm biệt rồi từng người về nhà người nấy. Tần Hoài vừa vào, Mộ Nam
đã bám theo hỏi: "Hai người các anh nói gì ở cửa vậy, lâu thế."
Tần Hoài phun tiêu độc hủ dưa muối rồi đặt nó trên tủ giày để khô, sau đó
vào phòng vệ sinh rửa tay rồi mới ra ngoài nói: "Anh cứ nghĩ là một gia
đình có trẻ nhỏ, thì ra là hai người trẻ tuổi, tuổi không lớn lắm, anh
nghĩ chắc bằng tuổi em đấy, biết nhau một chút sau này có chuyện cũng có thể phối hợp với nhau."
Mộ Nam ồ một tiếng: "Nên thêm nguyên liệu nào vào canh hầm xương nữa ạ? Rong biển, củ cải hay ngó sen vậy anh?"
Tần Hoài: "Em muốn ăn cái gì?"
Mộ Nam nói: "Ngó sen đi ạ, em mua rất nhiều ngó sen để hầm canh mà."
Tần Hoài ừ một tiếng: "Vậy trước tiên em lấy nó ra đi, hôm nay mình cứ để
lửa nồi canh như vầy, ngày mai rồi cho ngó sen vào, nếu không cứ hầm ngó sen cả đêm mai sẽ bị tụ thành cặn mất."
Giản Sơ ở phòng bên lầm bầm mãi cuối cũng cũng thỏa ý nguyện được ăn bắp, còn đặc biệt bẻ nửa
trái bắp rồi kính dâng cho Dụ Tử Bách: "Công lai trao đổi bắp của cậu vô cùng to lớn, thưởng cho cậu nè!"
Dụ Tử Bách nhìn bộ dáng mới
chán chường giờ như được sống lại của cậu thì thấy buồn cưới: "Vậy thì
cảm ơn tầm lòng hào phóng của cậu nha."
Giản Sơ vẫy vẫy tay: "Khách khí làm gì, hai ta là anh em tốt mà."
Nói xong cậu gặm thêm một miếng bắp thơm ngọt, chợt cảm thấy cuộc đời mình
thật hạnh phúc làm sao. Hai người chia nhau mỗi người nửa trái bắp, trái còn lại thì để trong tủ lạnh, ở chỗ họ mua đồ theo nhóm rất nhiều, bao
gồm các loại rau, thịt, bánh mì bánh mì ngọt cũng đều có phân nhóm để
mua nhưng chưa bao giờ thấy bắp, nên chừa lại một cái để sau thèm còn có cái để ăn.
Kết quả đến buổi tối, Giản Sơ dựa vào cửa ban công lần nữa, ngửi thấy mùi canh sườn thơm phức trong không khí, vẻ mặt lại u sầu.
Nhìn thấy cậu như vậy Dụ Tử Bách có chút dở khóc dở cười: "Không thôi ba bữa chúng ta đều dựa vào thực đơn của người ta đi, tôi cảm giác đồ ăn của
bọn họ rất ngon, có muốn ăn canh không? Mai tôi sẽ nhắn trong nhóm muốn
mua ít xương ống, gần đây có vài người thường hay mua xương ống đấy, nên không cần phải thèm của người ta đâu."
Giản Sơ lườm hắn một cái: "Con mắt nào của cậu thấy tôi thèm hả, tôi chỉ là đang nghĩ về nhân
sinh thôi, ngồi ở chỗ này nhìn ra thành phố lớn trống trơn không một
bóng người có thể làm cho lòng tôi đang rộn ràng yên tĩnh lại. Canh cái
gì mà canh, tôi không muốn ăn canh."
Bản thân cậu là một sinh
viên vừa tốt nghiệp vào năm nay, tuy bằng tốt nghiệp bây giờ còn chưa
lấy được nhưng từ lúc bắt đầu học Đại học, học phí hay phí sinh hoạt đều do chính tay cậu kiếm được, những năm qua cậu phải vừa đi học vừa đi
làm việc bán thời gian, tự nuôi sống bản thân cũng không dễ dàng gì,
tiền tiết kiệm cũng không có bao nhiêu. Mà lần này lại phải ngồi yên
trong nhà lâu như vậy, thực sự rất nóng lòng, cho dù có thể sống sót
vượt qua thì chính cậu cũng không biết mình có thể sống được bao nhiêu
ngày.
Mà bạn cùng phòng của cậu là nghiên cứu sinh, năm nay cũng
tốt nghiệp đã nhận được offer từ một công ty lớn rồi, kết quả do trận
dịch với quy mô toàn cầu đã buộc cậu ta phải ở nhà. Mặc dù cuộc sống
hằng ngày của bạn cùng phòng không khó khăn như cậu nhưng cũng không
phải xuất thân từ gia đình giàu có gì, mẹ cậu ta mất sớm, bố thì từ lâu
đã có gia đình riêng, căn bản là chưa từng chăm sóc cậu ta. Vì vậy trong tay Dụ Tử Bách cũng không có bao nhiêu tiền tiết kiệm, hai người trừ
việc cố gắng bớt ăn lại thì lấy đâu ra thịt để ăn.
Bây giờ những người dám ra ngoài đều đang mạo hiểm mạng sống của mình, dẫn đến giá cả tăng vọt là chuyện bình thường, hơn nữa giờ không có ai ra ngoài, gần
như toàn bộ xã hội đều đình công hết. Trước đây hành lá chỉ có giá hai,
ba nhân dân tệ, giờ lại có giá tận ba mươi, bốn mươi tệ cũng không có
chút nào khoa trương, có cái ăn cũng không dễ dàng gì. Ai cũng không
biết khi nào mới có thuốc đặc trị, cũng không biết đến khi nào tình hình thế giới mới trở lại bình thường, qua hôm nay không biết ngày mai ra
sao, dưới hoàn cảnh như thế, làm sao bọn họ có thể sẵn sàng mua một
miếng xương ống giá mấy trăm tệ chỉ để hầm canh chứ.
Sự tuyệt
vọng trên cõi đời này không phải chỉ có bệnh tật, chỉ là hiện tại ánh
mắt mọi người đều tập trung vào căn bệnh sưng phổi và những áp lực tài
chính khác. Trong mắt những người không lo lắng về tiền bạc, không có gì quan trọng hơn mạng sống cả.
Có rất nhiều người lo lắng về tiền
bạc, tất nhiên cũng có những người không lo lắng về nó, mỗi lần có một
nhóm đi mua đồ, chỉ cần thấy người khác mua thì Mộ Nam cũng sẽ mua theo
nhưng số lượng không nhiều, vừa đủ để không quá lộ liễu, nhưng số lần
mua lại rất nhiều đến nỗi các tình nguyện viên phụ trách việc vận chuyển và giao hàng biết bọn cậu nói đùa: "Nhà anh chỉ có anh với em trai anh
sống, mua nhiều đồ như vậy sau ăn không hết sẽ rất lãng phí."
Tần Hoài cười nói: "Em trai tôi gần đây có học nấu ăn trên mạng, còn làm
bánh bao hấp và sườn heo, hiếm khi có chuyện khiến em ấy chú tâm như vậy đương nhiên tôi sẽ không ngăn cản rồi, lãng phí thì chắc là không đâu,
bây giờ những đồ ăn này cũng đắt quá mà, cũng lãng phí không được."
Nghĩ đến vật giá bây giờ, tình nguyện viên cũng ê mặt: "Còn không phải sao, cải thảo cũng không dám ăn mà."
Ngay lúc đang kiểm kê lại đồ, Giản Sơ cũng mang khẩu trang đi ra, các tình
nguyện viên thường sẽ thông báo trong nhóm đã gửi đến tầng nào, những
người trong nhóm nhìn thấy tin nhắn yêu cầu mình ra lấy đồ thì ra, mà
nếu có người không thấy cũng sẽ đến gõ cửa, nhưng có thể hạn chế được
việc nào thì hay việc đó để tránh rắc rối.
Lúc Giản Sơ đi tới,
các tình nguyện viên vừa mới sắp xếp xong đồ của Tần Hoài, bao gồm túi
rau, túi thịt và một số túi trái cây chất đầy dưới sàn đang được Tần
Hoài xách về nhà. Giản Sơ cũng từng thấy hàng xóm nhà bên, nhưng hôm qua Dụ Tử Bách nói trong nhà đó còn có một người nữa cao và trông khỏe
khoắn hơn cậu sinh viên đại học kia, tên là Tần Hoài. Khi nhìn thấy
người đang lấy hàng, Giản Sơ liền đoán được người này hẳn là Tần Hoài,
còn cậu sinh viên trước kia bọn họ gặp mặt có lẽ đang ở nhà, cậu ấy muốn ra giúp lấy đồ nhưng lại bị Tần Hoài đẩy vào trong không có đi ra.
Giản Sơ đi lên phía trước, cách một khoảng thì dừng lại, mặc dù đeo khẩu
trang nhưng vẫn có thể nghe ra ý cười trong giọng của cậu: "Xin chào,
tôi tên Giản Sơ, hôm qua cảm ơn bắp ngô của hai anh."
Tần Hoài
quay đầu lại, cũng thân thiện nở nụ cười: "Không cần khách khí, tôi cùng cảm ơn dưa muối của hai cậu, em trai tôi rất thích."
Giản Sơ
cười cười không nói thêm gì nữa, đi đến chỗ tình nguyện viên báo số nhà, bọn họ chỉ mua một chút rau dưa và hai túi thức ăn, cũng không có bao
nhiêu, nhưng đây là đồ ăn trong một tuần này của họ, không phải ăn ít mà là mua không nổi, một kí củ cải đã tốn hai mươi ba mươi tệ, đây còn là
do Chính phủ ép giá đấy, một ít tư nhân bán rau thậm chí còn đắt một
cách lố bịch hơn, nhưng bọn họ có nhiều loại rau, cũng tươi ngon nên tự
nhiên vẫn có người mua. Bây giờ giá cả do Chính phủ kiểm soát đều cao
như vậy, nếu cứ tiếp tục ở nhà không ra ngoài, thật sự không biết tương
lai sẽ ra sao nữa.
_______
P/s: hôm nay lại trễ hẹn nữa, thật lòng xin lỗi mọi người (┬┬﹏┬┬)