Thiên Tai Tận Thế Hành
Tác giả: Nam Thư
Editor: Tần Nhiếp Mặc
__________________
Chương 13: Cát vệ sinh cho mèo
Vì ông Chúc phản công mạnh mẽ nên người trong khu chung cư bọn họ tạm thời bình tĩnh lại, trong nhóm cũng không ai nhắn mấy câu đuổi mấy người
từng bị nhiễm bệnh ra ngoài nữa, có ông Chúc là tiền lệ, những người
chưa từng mắc bệnh càng sợ hãi hơn, chỉ sợ đắc tội với mấy người bị
nhiễm bệnh rồi bị họ trả thù.
Nhưng khu bọn họ thì yên tĩnh,
không có nghĩa những chỗ khác cũng có được sự yên tĩnh này, mọi người
dường như đang dần dần chia thành hai loại người, người bình thường và
người nhiễm bệnh. Ngay cả những người nhiễm bệnh đó đã tạm thời khỏi hẳn sau khi điều trị, hay các chuyên gia, nhà khoa học y học đã khẳng định
nhiều lần rằng tơ bệnh kia chỉ có thể lây truyền qua sương mù chứa tơ
bệnh, khả năng lây nhiễm từ người sang người là cực kỳ thấp, chỉ cần
mang khẩu trang thì gần như có thể cách ly hơn 90% khả năng nhiễm bệnh
từ người sang người rồi, nhưng như vậy cũng không thể khiến những người
bình thường này bình tĩnh khi tiếp xúc với người bị nhiễm bệnh, bọn họ
thậm chí còn biến nỗi sợ hãi này thành sự căm thù và xa lánh.
Đã hơn một lần Mộ Nam nhìn thấy trên mạng đưa tin rằng có một khu dân cư
hoặc cả một phường đều có thái độ thù địch với những người bị nhiễm
bệnh, người thì đập trứng gà trước cửa, có người còn lấy giấy dán niêm
phong trước cửa nhà người ta, xả rác cả đống trước cửa nhà người khác.
Điều đáng phẫn nộ hơn nữa là có nhóm người hung dữ tập trung lại dùng vũ lực đuổi mấy người bị nhiễm bệnh đang yên lành ở nhà họ ra khỏi khu vực họ đang sống.
Chính phủ thì ngoài việc liên tục kêu gọi người
dân phải cư xử tỉnh táo, nhất là với những người bị bệnh sưng phổi,
không được mù quáng để sự việc đi quá xa, cũng không có biện pháp hữu
hiệu nào để cải thiện tình trạng này, trừ phi có thể điều chế ra loại
thuốc đặc trị hoàn hoàn. Nhưng thuốc đặc trị làm gì dễ nghiên cứu ra như vậy, mãi cho đến một đêm sương mù tan hết, những người bị nhiễm bệnh
đều không thể thoát khỏi cái chết, những định kiến này sẽ chôn vùi cùng
với cái chết của họ.
Bản chất con người có lạnh, tất nhiên cũng
có nóng, những con người khoác lên chiếc áo trắng ấy lần này thật sự đã
trở thành thiên thần. Sức mạnh đoàn kết và tình yêu thương, hi sinh và
sự cống hiến cao cả của họ mỗi giây mỗi phút đều được thể hiện. Chính
những sức mạnh này đã khiến con người vốn đang tuyệt vọng, nản lòng
thoái chí một lần nữa cảm nhận được hơi ấm tình yêu.
Xã hội này
là như vậy đấy, có một thực tế khiến người căm ghét và lạnh lòng, cũng
có tình yêu và hy vọng giúp con người tiếp tục dũng cảm tiến về phía
trước. Yêu hận đan xen, cũng chỉ đến thế mà thôi.
Những chuyện
này đã xảy ra trong cuộc sống của Mộ Nam, nhưng chúng lại cách cậu khá
xa, lần bùng phát bệnh sưng phổi đầu tiên cả nước đều hoảng sợ và bất
an, đối mặt với những thứ chưa biết tên sẽ mang đến cái chết, ai cũng
theo bản năng mà sợ hãi chúng. Nhưng khi đợt bùng phát thứ hai xảy ra,
đó chỉ là sự tuyệt vọng của những người từng bị nhiễm bệnh mà thôi, một
số người đã bắt đầu cuộc sống mới mặc kệ những chuyện không liên quan
mình, trong khi những người khác đang vật lộn trong tuyệt vọng, họ sắp
đánh mất đi cuộc sống mới mà họ đã vất vả giành lấy.
Ông Chúc vẫn ra đi, hơn một tuần sau vợ ông liên lạc với người bên quản lý chung cư, báo rằng ông Chúc sắp chết và nhờ họ chuẩn bị xe đưa ông đi bất cứ lúc
nào. Họ đương nhiên không muốn đến bệnh viện, họ biết bệnh sẽ tái phát
và không có cách nào cứu chữa được, hơn nữa e là tình hình bây giờ trong bệnh viện đã giống như địa ngục trần gian, nên họ cũng không nghĩ đến
việc đi bệnh viện.
Ngày ông Chúc được đưa đi hình như sương mù có tan đi một chút, lúc đó là giữa trưa, tuy bầu trời vẫn u ám và tầm nhìn cũng không được cao nhưng người dân ở các tầng dưới vẫn có thể nhìn
thấy các phương tiện ra vào ở cổng chung cư, thế nên tiện tay chụp ảnh
gửi lên nhóm, cũng không biết là thổn thức hay cái gì mà đi kèm bức ảnh
còn có một câu thở dài: "Một người nữa đã đi rồi."
Người dân sống cùng tầng với ông Chúc cho biết, người bị đưa đi là ông Chúc, lúc đi
rất yên tĩnh, vợ ông cũng không khóc lớn. Ngoại trừ tiếng bước chân của
nhân viên đến đưa người đi cũng không có âm thanh nào dư thừa nào trên
hành lang.
Sau khi người đi rồi, mốt ít hàng xóm cũ lại nhớ đến
ông, khi ông Chúc còn trẻ có kinh doanh thực phẩm, ông thường chia cho
hàng xóm một vài món ăn ngon, vợ ông Chúc cũng có tay nghề gia truyền,
làm nước sốt bò và chao là ngon nhất. Trong số những hàng xóm từ xưa,
hầu hết họ đều được thưởng thức nước sốt bò và chao nhà ông Chúc, hồi Mộ Nam còn nhỏ cũng từng được ăn, cô Chúc biết cậu thích ăn thịt bò nên
lần nào cũng cho gia đình cậu một bình sốt thịt bò ngập thịt trong đó.
Lúc nhỏ cậu còn ghét bỏ mẹ mình, tự hỏi sao mẹ không có công thức gia
truyền của cô Chúc nhỉ, bị mẹ chọt chọt trán nói: "Có cho mi ăn là tốt
lắm rồi, còn ghét bỏ mẹ mi nữa chứ."
Có người nói tốt, tự nhiên
cũng có người ôm hận, người thù dai chính là người bị ông Chúc đá vào
cửa, nghe đâu người đàn ông đó còn oán giận một câu ở trong nhóm nhỏ
riêng nào đó, nói là loại người như thế chết là đúng, ổng chết là do báo ứng đấy.
Mộ Nam cũng tham gia một số nhóm WeChat khác, vì mua
theo nhóm đã trở thành thói quen hàng ngày trong cuộc sống hiện tại, rất nhiều thương nhân hoặc doanh nhân đã đánh hơi được cơ hội kinh doanh
nên họ đã triển khai nhiều nhóm mua khác nhau, không còn giới hạn ở thịt và rau nữa, với các loại hàng khác nhau, các nhóm mua hàng tất nhiên
cũng chia ra nhiều hơn, một số nhóm có bầu không khí tốt, ngoài việc mua đồ thì thỉnh thoảng họ còn trao đổi thông tin và trò chuyện, nên Mộ Nam mới biết được việc này qua cuộc trò chuyện của những người khác.
Người kia là người ở phòng 5 tầng 9, không liên quan gì đến ông Chúc sống ở
tầng 13, nếu lúc trước gã không nói mấy lời ác độc hăng nhất trong nhóm
thì ông Chúc đã không chọn nhà gã để giết gà dọa khỉ rồi, hiện tại người đã đi nên gã mới nhanh mồm nhanh miệng như thế, chứ nếu gã là người có
năng lực như vậy thì không đến nỗi lúc bị ông Chúc đạp cửa cũng không
dám đi ra. Người như thế chính là điển hình cho loại người khi gặp
chuyện nhất định là người chạy nhanh nhất.
Mộ Nam cầm điện thoại
oán giận với Tần Hoài: "Em rất muốn đập trứng vào cửa nhà người này,
người gì mà ác quá vậy." Khi còn bé tốt xấu gì cậu cũng từng qua nhà chú Chúc ăn vặt, ăn nước sốt bò của cô Chúc, thấy mấy lời này đừng nói là
người nhà họ Chúc, đến một người ngoài chỉ có một chút quen thân như cậu cũng phải tức giận.
Tần Hoài nói: "Đồ ăn trân quý như thế lấy
đập cửa nhà gã thì quá lãng phí, loại bất lương như vậy sớm muộn gì cũng nhận quả báo thôi."
Tần Hoài nói xong thì lấy cuốn số nhỏ Mộ Nam dùng để ghi chép mua hàng, chỉ vào một dòng chữ trên đó nói: "Sao lại
mua nhiều cát vệ sinh cho mèo vậy? Nếu muốn nuôi mèo thì anh không
khuyến khích đâu. Nếu điều kiện sống trong tương lai khó khăn như trong
giấc mơ của em thì việc nuôi thú cưng là điều phi lý." Trừ khi đó là thú cưng bạn nuôi từ nhỏ thì tất nhiên bạn không thể bỏ rơi nó, nhưng nếu
đã biết tương lai sẽ khó khăn, lúc này lại nuôi thêm thú cưng, đây không phải là đang tự chuốc rắc rối cho mình sao?
Gần đây Tần Hoài
đang phân loại lại những thứ Mộ Nam mua về, xem thử có thiếu thứ gì
không hoặc có thứ gì nên trữ hàng nhiều chút, tuy anh không chắc có thể
đổi hết toàn bộ tài sản của mình thành vật tư nhưng có thể đổi được bao
nhiêu thì đổi, vì để tránh lặp lại anh còn lập danh sách những thứ Mộ
Nam đã có, kết quả phát hiện được trong đống đồ đó còn có rất nhiêu cát
vệ sinh cho mèo.
Mộ Nam nói: "Cát vệ sinh cho mèo có tác dụng lớn lắm đấy ạ, anh chớ xem thường nó, cát vệ sinh cho mèo không chỉ dùng để giải quyết phân mèo mà có thể giải quyết phân của người nữa." Nói xong
cậu còn nhướng mày nháy mắt với Tần Hoài để anh tự hiểu tác dụng kia của cát vệ sinh cho mèo.
Tuy kiếp trước cậu không thiếu nước vì
trước đó sớm nhận ra tình hình không đúng nên đã tích trữ rất nhiều nước trong không gian, nhưng dưới việc không biết tương lai xảy ra chuyện gì nên dù thế nào cậu cũng không dám lãng phí. Vậy nên mỗi lần giải quyết
sinh lý hằng ngày xong cậu đều thấy tiếc nước, lúc đó cậu còn nghĩ nếu
có thể giải quyết vấn đề này mà không cần dùng nước thì tốt biết mấy.
Có lẽ là do ám ảnh quá mạnh mẽ đến mức sau khi cậu sống lại, lúc mua đồ,
thứ đầu tiên trong danh sách cần mua của cậu không phải là thức ăn mà là cát vệ sinh cho mèo. Khi thiếu nước thì thứ này rất hữu ích, dù sao bọn họ cũng ở trong một khi chung cư, cũng không phải là vùng ngoại ô hay
miền núi để tùy ý đào bới vùi lấp bất cứ đâu được.
Tần Hoài quả
thực bị suy nghĩ giàu trí tưởng tượng của Mộ Nam làm cho kinh hãi, anh
thật sự không ngờ rằng cát vệ sinh cho mèo lại có thể sử dụng theo cách
này, nhưng nếu cẩn thận suy nghĩ lại lại phát hiện đúng thật có thể sử
dụng theo cách này. Một lúc sau, anh nói: "Vậy cái này cũng không dùng
lại được, ta nên trữ nhiều thêm nữa nhỉ? Thực phẩm bây giờ có lẽ đã được kiểm soát chặt chẽ hơn, nếu như không có nơi phân phối thông thường thì tư nhân rất khó mua được quá nhiều, nhưng đối với cát vệ sinh cho mèo
thì em có thể muốn mua bao nhiêu thì mua bấy nhiêu."
Mộ Nam nói:
"Vậy mình mua thêm đi anh, lúc đó vì em không đủ tiền nên mua nhiêu đó,
em liệt kê những thứ đó ra rồi, nếu anh mua được thì cứ mua đi ạ, nhiều
hơn nữa em cũng không chê đâu, ai biết được sẽ mất bao lâu để trật tự xã hội khôi phục lại bình thường chứ." Nói không chừng mãi mãi cũng không
hồi phục lại được, nên cứ mua nhiều chút, lo trước khỏi họa mà.
Tần Hoài đột nhiên nảy ra ý tưởng mới từ ý tưởng về cát vệ sinh cho mèo của Mộ Nam, suy nghĩ một chút nói: "Vậy đồ ăn cho thú cưng, con người ăn
được không?"
Mộ Nam lắc đầu: "Ăn thì cũng ăn được nhưng không dễ
ăn đâu anh, à đúng rồi, còn có sữa, sao em lại quên sữa chứ, mua sữa hộp hay sữa bột, cái nào thì tốt hơn ạ? Mà bây giờ còn mua được không anh?"
Tần Hoài viết riêng sữa ra: "Nếu mua được thì mua một ít sữa
đóng chai và sữa bột đi, để mình uống hoặc sau này đem đi trao đổi với
người khác cũng được, em nghĩ xem còn thiếu gì nữa không?"
Mộ Nam nói: "Tất cả những gì em có thể nghĩ ra đều mua hết rồi, anh nghĩ thêm đi, không chừng em có bỏ qua gì đó á."
Mộ Nam nói xong, nghe thấy tiếng nối hấp trong bếp kêu bíp, vội vàng đứng
dậy khỏi giường, hai ngày nay cậu đều luộc bắp, sau khi hấp chín nồi bắp nóng hổi cậu trực tiếp bỏ thẳng vào không gian, sau này muốn ăn cũng
thuận tiện. Vừa mở nắp ra, mùi bắp thơm ngon ngọt vị lập tức phả vào
mặt, mặc dù đã ngửi mùi này hai ba ngày rồi nhưng Mộ Nam vẫn cứ khịt
khịt mũi, mùi đồ ăn quá khiến người ta thỏa mãn.
Mộ Nam chưa kịp
đưa tay lấy bắp ra khỏi nồi, Tần Hoài cũng vào nhà bếp theo cậu đã đẩy
cậu sang một bên, cầm đũa lên gắp từng trái bắp ra trong nồi ra, anh còn chuẩn bị trước hộp kín đựng thực phẩm đặt lên bếp, sau khi vớt hết râu
bắp ra khỏi nước bắp trong nồi thì đổ ra.
Mấy ngày nay bọn họ đã
thu thập toàn bộ nước bắp đã nấu qua, một phần để nguội cất vào tủ lạnh, một phần trực tiếp cho vào nước nóng, bảo quản trong không gian của Mộ
Nam, khi luộc bắp cậu thường thêm chút đường nên nước bắp cũng có vị
ngọt, sau này uống còn có thể thêm chút đường vào nữa.
Ngửi thấy
mùi bắp ngọt ngào, Mộ Nam nói: "Hay chúng ta làm thêm lê hầm đường phèn
đi, thêm chút hoa bách hợp và bối mẫu Tứ Xuyên*, làm như vậy sau này
thời tiết trở lạnh muốn ăn lúc nào cũng được, phòng lạnh giữ ấm còn có
thể nhuận phổi."
*川貝: Bối mẫu Tứ Xuyên ( vị thuốc Đông Y)
Tần Hoài gật đầu: "Vậy thì hầm đi, dù sao cái này cũng nhanh, hôm nay đã
hầm hai nồi rồi, nên để bếp nghỉ ngơi một chút, buổi tối anh sẽ lấy cái
nồi treo lớn ra rồi hầm xương ống, để lưa riêu riêu hầm một buổi tối là
ngày mai chúng ta ăn canh được rồi."
Mộ Nam nghe xong gật đầu
liên tục, cậu không có tài nấu nướng gì, nếu phải tự mình làm chắc cậu
chỉ có thể dựa vào quy trình trên mạng, cho hết vào nồi áp suất, trong
vòng một giờ là có một nồi canh rồi, nhưng vị canh làm trong một hai giờ sao có thể so sánh với hầm cả đêm được, may mắn có Tần Hoài ở đây, kỹ
năng nấu nướng của Tần Hoài tốt hơn cậu rất nhiều.
Bên này hai người thì đang vui vẻ thực hiện kế hoạch nấu canh, hàng xóm cách vách của hai người lại đang thảm vô cùng.
Một chàng trai nhìn cũng trạc tuổi Mộ Nam có mái tóc như bị chó gặm, đang
cố gắng ngửi mùi thơm của bắp trong không khí, không nhịn được nuốt nước miếng, khiến nam sinh thoạt nhìn thành thục hơn cậu chàng cười, còn
trêu nói: "Hay là tôi sang nhà bên cạnh hỏi xem họ có bán bắp không nhé, đỡ để nước dãi của cậu chảy đầy sàn nhà."
Người bị trêu chọc –
Giản Sơ hoàn toàn không cảm thấy mình bị trêu, ngược lại nhìn đối phương đầy mong đợi, hi vọng đối phương có thể làm đúng như lời mình vừa nói.
Nhìn đôi mắt ướt át như cún con tràn đầy mong đợi của đối phương, Dụ Tử Bách nhịn không được quay mặt đi.
Theo hành động quay mặt đi của hắn, Giản Sơ phảng phất nghe thấy thanh âm hi vọng của mình tan vỡ, cậu thích ăn bắp, tuy không đến mức không ăn sẽ
chết nhưng từ khi không thể ra ngoài, cậu đã bị nhốt ở nhà sắp hơn hai
tháng, nhiều tháng không ngửi được cũng không sao nhưng ngửi mà không ăn được, mức độ tra tấn này có thể so với người thích ăn tôm, ngửi thấy
mùi tôm chiên ở cách vách nhưng không thể ăn được, mùi vị này quá khó
chịu.
Lại hít một hơi thật sâu mùi thơm ngọt này, Giản Sơ u sầu
dựa vào cửa ban công, nhìn con đường vắng vẻ bên ngoài, vẻ mặt buồn bã:
"Những ngày tháng này khi nào mới kết thúc đây?"
Không được ra
ngoài không phải là điều khó khăn nhất, điều khó khăn nhất là ví tiền
không đủ trang trải, tiền thuê nhà, tiền nước, tiền nhà, tiền điện và
giá thực phẩm ngày càng tăng, nếu không ra ngoài thì không thể làm việc
được, không làm việc được thì không kiếm được sinh hoạt phí. Mắt thấy
sắp đến tháng Bảy, bằng Tốt nghiệp còn chưa nhận được, công việc cũng
không tìm ra, điều bức chết người không chỉ là sương mù bên ngoài mà còn là ví tiền không còn đồng nào.
Dụ Tử Bách biết cậu đang lo lắng
điều gì, hắn hơi cụp mắt xuống, sau đó cười trấn an cậu: "Tiền thuê nhà
thì không cần lo lắng, tiền thuê nhà năm này đã trả xong rồi, ít nhất
năm nay sẽ không để cậu lưu lạc ngoài đường đâu. Hoàn cảnh bây giờ thế
này cũng không phải chỉ có một mình cậu, nếu thảm họa này qua đi đất
nước nhất định sẽ có chính sách trợ cấp. Bây giờ cậu ở đây lo lắng đến
bạc đầu cũng chẳng có ích gì, cậu phải bình an khỏe mạnh sống sót, đó là chuyện may mắn nhất trong thảm họa này rồi."
Giản Sơ ậm ự nhưng an ủi cũng vô ích.
Điện thoại vang lên tiếng nhắc nhở, Dụ Tử Bách nở nụ cười, nét mặt trong
trẻo lại càng thêm ôn nhu: "Thao Thao, có ăn bắp không?"
Giản Sơ, có tên gọi ở nhà là Thao Thao, quay đầu nhìn Dụ Tử Bách, trên mặt có
vết hằn có hình dấu chấm hỏi tràn đầy cảm xúc mong chờ.
Dụ Tử Bách mỉm cười giơ điện thoại lên: "Tôi đã thêm tài khoản WeChat của phòng bên cạnh rồi."
- --------
Nay up chương trễ, xin lỗi mọi người nhé
Hôm nay tất bật chuẩn bị cho chương trình ở trường nên quên mất luôn:((