Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 57


trướctiếp

Du Mộc Tinh ghé vào bả vai Phương Tri Trúc, khóc không ngừng, miệng vẫn liên tục lặp lại con muốn ba cơ.

Phương Tri Trúc ôm lấy Du Mộc Tinh, vỗ nhẹ sau lưng: “Đừng khóc, đừng khóc, có mẹ ở đây.”

Du Mộc Tinh khóc đỏ cả mắt, nước mắt Phương Tri Trúc cũng khẽ lăn dài bên má, bà ngẩng mặt lên, dùng mu bàn tay lau đi. Vừa ngước lên đã thấy Du Bạch đang đứng ngay dưới chân bậc thang.

Sắc mặt Du Bạch trắng bệch, cậu đối diện với tầm mắt Phương Tri Trúc, cả người cứng đờ, khó khăn mở miệng: “Ông ấy… thế nào rồi?”

Ngón tay Du Bạch bất giác siết chặt lấy ống quần—— cậu đang sợ hãi.

Viền mắt Phương Tri Trúc đỏ hoe, bà lắc nhẹ đầu, bế Du Mộc Tinh lên: “Con sang đây với dì."

Du Duy Minh nằm trên giường bệnh, bị đầy rẫy máy móc ống dây lạnh băng quấn đầy người, hai y tá bên cạnh đang tháo máy thở trên người ông ra.

Máy đo điện tâm đồ đã ngừng dao động, chỉ còn lại một đường thẳng dài, y tá không chút do dự gỡ tấm điện cực xuống, nhìn thấy người nhà đi vào, cũng không ngừng động tác trên tay lại: "Giường ở bệnh viện có hạn, bây giờ chúng tôi phải mang người mất đến nhà xác đóng băng, hy vọng người nhà có thể hiểu cho. Mong gia đình bệnh nhân mau chóng liên hệ với nhà tang lễ.”

Giường bệnh là để cho người sống, người chết có chỗ cho người chết.

Phương Tri Trúc che miệng lại, nghẹn ngào nói: “…… Được”

Bệnh viện gặp qua quá nhiều cảnh sinh ly tử biệt, đối với các y tá ở đây mà nói, ngày này cũng không có gì đặc biệt, Du Duy Minh cùng người nhà của ông cũng chẳng phải đặc biệt với họ.

Sinh lão bệnh tử, không ai có thể tránh đi.

Y tá gỡ hết thiết bị trên người bệnh nhân ra xong, thì rời khỏi phòng trước: “Người nhà bảo em bé đừng khóc nữa, sẽ ảnh hưởng tới bệnh nhân khác nghỉ ngơi.”

Phương Tri Trúc ôm chặt lấy Du Mộc Tinh, vội nói: " Vâng vâng vâng, xin lỗi ạ.”

Y tá đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt, cô nhìn thoáng qua Du Mộc Tinh, thở dài một hơi.

Ánh mắt kia của y tá khiến Du Mộc Tinh giống như nháy mắt đã hiểu ra chuyện gì, cô bé không gào khóc nữa, mà ghé vào bả vai Phương Tri Trúc, nhỏ giọng gọi: “ Mẹ ơi, mẹ ơi…… Con sợ lắm……”

Phương Tri Trúc trấn an vỗ nhẹ vai Du Mộc Tinh, viên mắt đỏ chót, nói với Du Bạch: “ Đến nhìn ba con lần cuối đi."

Du Bạch kéo lê hai chân, lảo đảo đi đến trước giường bệnh, trực tiếp quỳ xuống.

Cậu có cảm giác người trên giường kia không phải là Du Duy Minh.

Sếp Du sao có thể là dáng vẻ này được? Trước ngực hằn lên miệng vết thương dữ tợn, đùi phải cũng bị quấn băng dày trục, mắt nhắm chặt, môi trắng bệch không chút huyết sắc, trên mặt đều chi chít vết thương.

Người này không thể nào là Du Duy Minh hở một chút là lấy gậy bóng chày dí cậu được.

Du Bạch run rẩy nắm lấy bàn tay của người trên giường bệnh, cậu ngờ nghệch, thậm chí còn quay đầu lại nhìn thoáng qua Phương Tri Trúc, hy vọng từ trên nét mặt của Phương Tri Trúc có thể nói cho cậu biết người này không phải là Du Duy Minh.

Phương Tri Trúc không tiếng động chảy nước mắt.

Du Bạch bỗng nhiên không dám nhìn đối phương nữa.

“Du Bạch, con gọi ông ấy một tiếng ba đi." Phương Tri Trúc nói, “Dì nghe người ta nói…… người vừa mới chết, linh hồn vẫn còn ở xung quanh đây, con gọi nhất định ông ấy có thể nghe thấy.”

Nghe thấy cái gì?

Du Bạch phát hiện cậu vẫn không cách nào hiểu được những lời kia của Phương Tri Trúc.

Cái gì mà đã chết, cái gì linh hồn ở đây.



“Người nhà vui lòng nhường cho.” Mấy y tá kia lại đi vào, trực tiếp kéo Du Bạch đang nắm tay Du Duy Minh ra, muốn đẩy Du Duy Minh đi.

Du Bạch bỗng nhiên bị đẩy ra, trực tiếp ngã ngồi trên đất.

“Người nhà nhớ đi tìm bác sĩ khai chứng tử.”

Các hộ sĩ đã xử lí chuyện giống thế này nhiều rồi, lúc này ngay cả cảm giác đồng tình cũng lười thể hiện ra, máy móc lạnh lùng hoàn thành công tác.

Lúc Du Duy Minh bị đẩy đi, Du Mộc Tinh khóc thét lên, giãy khỏi tay Phương Tri Trúc, chạy đuổi theo sau y tá, vừa chạy vừa khóc tức tưởi: “Ba ơi—— ba ơi ——”

Lúc Du Duy Minh bị đẩy ra khỏi phòng bệnh, Du Bạch rốt cuộc cũng có phản ứng, cậu vội đứng dậy, cũng chạy đuổi theo sau.

Y tá thuần thục đẩy người chết vào thang máy chuyên dụng, Du Mộc Tinh cùng Du Bạch chỉ có thể trơ mắt nhìn cửa thang máy tàn nhẫn khép lại trước mặt mình.

Y tá nói: “Người nhà hiện giờ không cần theo cùng.”

Thang máy bệnh viện rất dài, kim loại màu xám bạc chiếu ra ánh sáng trắng bạc, ai nấy đều mang thần sắc lạnh nhạt, giống như bị mạ lên một tầng phòng hộ kim loại vững chắc.

Đây là ấn tượng của Du Bạch về tử vong.

Nhiều năm trước, cậu cũng tiễn mẹ mình đi như lúc này.

Du Mộc Tinh còn đang khóc, Du Bạch ngồi xổm xuống, ôm Du Mộc Tinh vào lòng.

Phương Tri Trúc cũng theo lại đây, khẽ nhìn sang Du Bạch và Du Mộc Tinh, gian nan nói: “Du Bạch, phiền con trông Du Mộc Tinh giúp dì, dì phải đi khai chứng tử còn phải liên hệ với bên nhà tang lễ nữa...Còn rất nhiều việc phải hoàn thành.”

Trần Phi Dự vừa vặn từ một thang máy khác đi ra, theo sau cậu, còn có bác sĩ Phó.

Bác sĩ Phó vỗ nhẹ bả vai Du Bạch, sau đó nói với Phương Tri Trúc: “Chị liên hệ bên nhà tang lễ trước đi ạ, giờ em dẫn Du Bạch sang bên kia khai tử luôn."

Du Bạch ngẩng đầu, thanh âm nghèn nghẹn, mở miệng lặp lại: “Tôi đi cho.”

Trần Phi Dự nắm lấy tay Du Mộc Tinh, từ trong túi lấy ra một bịch khăn giấy, lau nước mắt cùng nước mũi cho cô bé: “Ngoan, không khóc nữa nhé, anh trai với mẹ đều đang ở đây mà."

Phương Tri Trúc biết Trần Phi Dự, không chỉ biết cậu là học sinh đứng đầu trên bảng danh dự, còn nhớ rõ cậu là người đi cùng Du Bạch lần trước ở công viên giải trí.

Lúc này, bà thật sự không còn sức trông Du Mộc Tinh nữa, bèn nói: “Vậy làm phiền mọi người nhé."

Du Bạch đi theo bác sĩ Phó đến tìm bác sĩ phẫu thuật chính cho Du Duy Minh, Du Bạch không muốn đi thang máy, bác sĩ Phó bèn dẫn cậu sang cầu thang bộ, cũng nói rõ tình huống của Du Duy Minh cho cậu biết: “Xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn trên đường cao tốc, ba em cũng là người bị hại, trước mắt cảnh sát đang điều tra nguyên nhân, tạm thời cần chờ kết luận chính thức từ cơ quan điều tra, nghe nói là một chiếc xe tải lớn bỗng nhiên bám sát đằng sau đuôi xe, kế tiếp chỉ sợ bên em còn phải đi vài chuyến đến Cục Cảnh Sát, để xác định trách nhiệm và bồi thường.”

Du Bạch trầm mặc gật đầu.

Bác sĩ Phó nói tiếp: “Cũng do vụ tai nạn này, chiều nay đồng thời có gần mười mấy người bệnh vào cấp cứu tại bệnh viện, đi cùng ba em còn có thư kí riêng, hiện tại vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Cậu đó còn trẻ, thân thể cũng tốt hơn, nếu có thể qua được đêm nay sẽ không còn nguy hiểm nữa. Xương sườn trước ngực của ba em bị gãy, lồng ngực bị chèn ép mạnh, phía đùi phải mất máu quá nhiều, trên đầu cũng bị chấn thương, cấp cứu không có hiệu quả.”

Du Bạch ngẩng đầu, nhìn về phía bác sĩ Phó, khẽ há miệng thở dốc, muốn nói chuyện, lại phát hiện chính mình không cách nào phát ra tiếng được.

“Tới rồi.” Bác sĩ Phó gõ cửa, “Bác sĩ Trương, đây là người nhà của Du Duy Minh, tới làm giấy chứng tử."

Bác sĩ Trương ở trong phòng phẫu thuật tận mười mấy tiếng đồng hồ, cơm chiều cũng chưa ăn, lúc này đang ở trong phòng trực ban, vừa viết bệnh án vừa xơi cơm hộp đã nguội ngắt.

“Bác sĩ Phó? Mau vào đi, người bận rộn như cậu cũng rảnh rỗi ghé sang đây cơ à." Bác sĩ Trương lấy ra một tờ giấy trong tệp tài liệu, đưa cho Du Bạch một cây bút, “Ký tên ở đây là được.”

Bác sĩ Phó ôm lấy bả vai Du Bạch, gật đầu cảm ơn bác sĩ Trương, còn thuận miệng dặn dò: “Cậu bớt ăn cơm hộp ở quán sau cổng bệnh viện đi, quá nhiều dầu mỡ.”

Bác sĩ Trương bất đắc dĩ bật cười: “FA còn tăng ca mỗi ngày như tôi đây, không ăn cơm hộp thì ăn gì hả.”



Bác sĩ Phó nói: “Chỗ tôi có bánh mì đấy, lát nữa mang sang cho cậu một ít"

“Cảm ơn nhé”

Tán gẫu đôi ba câu xong, bác sĩ Phó dẫn Du Bạch đi tìm Phương Tri Trúc, Phương Tri Trúc ở cùng cảnh sát, đang hỏi xem có thể chuyển xác Du Duy Minh tới nhà tang lễ không.

Bác sĩ Phó dẫn Du Bạch đứng sang một bên, không đi lên đó.

Bác sĩ Phó nói với Du Bạch: “Chờ em lớn hơn chút nữa sẽ rõ, vì sao chúng ta lại tin rằng thế giới thuộc thuyết duy vật. Nếu thế giới này là thuyết duy tâm, con người ta sẽ luôn mong rằng ngày mai đáng ghét mãi mãi đừng tới nữa, thời gian sẽ dừng lại ngay tại thời khắc chúng ta cảm thấy hạnh phúc nhất, hoặc có thể trở về quá khứ khiến ta hối hận lúc trước, để có thể làm lại từ đầu."

“Nhưng tất cả đều không có khả năng xảy ra. Thời gian vẫn cứ trôi theo quỹ đạo vốn có của nó, không bởi vì ý muốn chủ qua của ta mà dừng lại, ngày mai vẫn sẽ đến, cuộc sống vẫn phải tiếp diễn, cho nên, Du Bạch, em không thể dừng lại được. Em phải tiến về phía trước, đối mặt với sự thật bày ra trước mặt, gánh vác những trách nhiệm mà chính em phải tới đảm đương. Phương pháp đúng đắn để có thể vãn hồi quá khứ tiếc nuối, chính là nhìn về phía trước. Chỉ cần em không ngừng tiến về trước, một ngày nào đó, em sẽ phát hiện ra, những tiếc nuối cùng hối hận ở quá khứ, sẽ được bù đắp trong tương lai thôi.”

Phương Tri Trúc nói chuyện với cảnh sát xong, thì đi đến trước mặt Du Bạch cùng Phó Lập Ngôn, Phó Lập Ngôn nâng tay Du Bạch lên, bảo Du Bạch đưa giấy chứng tử cho Phương Tri Trúc.

Phương Tri Trúc đờ người ra, nhận lấy giấy chứng tử của Du Duy Minh: “Cảnh sát nói không thành vấn đề, có thể mang Lão Du sang đó. Nhà tang lễ bên kia dì đã liên hệ xong cả rồi.”

Bác sĩ Phó nói: “Vất vả rồi, em là người quen của Du Bạch, nếu chị gặp vấn đề gì ở bệnh viện, có thể tới tìm em. Em họ Phó, Phó Lập Ngôn, bác sĩ khoa nội tim mạch. Em còn phải trực ca, xin phép chị."

“Cảm ơn, thật sự cám ơn cậu.” Phương Tri Trúc cúi mình chào bác sĩ Phó.

Bác sĩ Phó đỡ người dậy: “Đừng khách sáo, em cũng không làm gì nhiều.” Anh nhéo bả vai Du Bạch, “Nhớ kỹ lời anh vừa nói.”

“…… Vâng.” Mãi đến khi Du Bạch nói được, Phó Lập Ngôn mới buông ra.

Phương Tri Trúc muốn theo đến nhà tang lễ trước, bèn nói: “Con ngồi nghỉ một lúc với Du Mộc Tinh đã, chờ nhà tang lễ bên kia lo liệu xong, dì sẽ gọi cho con."

Du Bạch bấu chặt lấy mu bàn tay của chính mình, cậu vẫn không hiểu hết những lời Phó Lập Ngôn đã nói, nhưng bác sĩ Phó trong lòng cậu đã vượt mức tín nhiệm bình thường, cậu đều nhớ kỹ từng lời anh vừa nói ban nãy.

“Có gì tôi có thể giúp được, cứ nói với tôi.” Du Bạch nhìn Phương Tri Trúc.

Cậu từng chạm mặt Phương Tri Trúc ở lễ chào cờ, lúc đó còn lười để ý đối phương.

Bởi vì sự ra đi của Du Duy Minh, lúc này cậu đang đứng cùng một chỗ với Phương Tri Trúc, đây là điều Du Duy Minh rất mong nhìn thấy được, nhưng giờ đây ông ấy mãi mãi cũng không cách nào thấy được nữa.

Phương Tri Trúc nức nở, sau đó gật đầu: “Được được. Du Mộc Tinh nhờ con trông giúp dì, Du Bạch, cảm ơn con."

Hai người tách nhau ra ở bệnh viện, Du Bạch đi tìm Trần Phi Dự cùng Du Mộc Tinh.

Trần Phi Dự dẫn Du Mộc Tinh đến KFC, đã chia sẻ vị trí cho Du Bạch, Du Bạch rất nhanh đã tìm được họ.

Du Mộc Tinh lúc này không khóc nữa, Trần Phi Dự gọi cho cô bé một phần ăn trẻ em, cánh gà đều bị Du Mộc Tinh ăn sạch.

Bé con bảy tuổi còn cần một khoảng thời gian rất dài mới có thể chậm rãi hiểu được, mất đi cha mà nói, rốt cuộc có ý nghĩa gì.

Du Mộc Tinh vừa hút Coca, vừa hỏi Trần Phi Dự: “Anh ơi, về sau em còn có thể nhìn thấy ba không ạ?”

Trần Phi Dự vô cùng dịu dàng lại kiên nhẫn nói: “Được chứ. Chỉ cần em đặt ba vào lòng, ba sẽ mãi mãi ở bên cạnh em.”

“Thật sao ạ?” Du Mộc Tinh khờ dại hỏi, “Vậy ba có còn trở về kể chuyện cổ tích cho em nghe không ạ, ba còn hứa mua búp bê cho em nữa, còn bảo sẽ dẫn em đi đánh cầu lông.”

Trần Phi Dự giữ chặt lấy tay Du Mộc Tinh, khẽ lắc đầu: “Không được đâu. Nhưng em đừng khóc nhé, hiện tại ba em sẽ đổi một cách khác để ở bên cạnh em thôi."

Trần Phi Dự ngẩng đầu, thấy Du Bạch đi tới.

Du Bạch ngồi xổm bên người Du Mộc Tinh, một tay nắm lấy tay Du Mộc Tinh, một tay khác nắm lấy Trần Phi Dự, khàn giọng nói với Du Mộc Tinh: “Không sao hết, về sau anh trai kể chuyện cổ tích cho em nghe, đưa em đi mua búp bê, còn dẫn em đi đánh cầu lông nữa, nhé.”

trướctiếp