Tôi Với Tên Cùng Bàn Chả Ưa Gì Nhau

Chương 56


trướctiếp

Trần Phi Dự chồng tay lên tay Du Bạch, cười cười, trả lời cậu: “Người thua, phải nói một bí mật.”

Du Bạch cảm giác được Trần Phi Dự đặt một vật vào tay cậu, nho nhỏ, cưng cứng, rất giống chiếc nhẫn.

Trần Phi Dự kéo cậu đến bên Thiên Trì.

Miệng Thiên Trì có chút tuyết đọng bên trên bề mặt, nhưng không nhiều lắm. Bầu trời xanh thẳm, giống một khối ngọc bích được mài giũa bóng loáng. Nước bên dưới lại càng xanh hơn, sạch sẽ không chút tạp chất. Đứng ở đây, cảm giác như bản thân đang cách trời rất gần vậy, ngay cả mây cũng như bị giẫm dưới chân, chỉ có vài đám mây trốn sau núi, lấp ló một góc.

"Đẹp quá.” Trần Phi Dự giang tay đón gió, “ Cậu cẩn thận chút nhé, đừng làm rơi đồ trong tay xuống Thiên Trì đấy.”

Du Bạch nhìn Thiên Trì, ánh mặt trời chiếu trên mặt hồ, gió thổi sượt qua mặt cậu, không lạnh như trong tưởng tượng, nhưng cảnh sắc so với tưởng tượng của cậu lại càng thuần khiết hơn: "Cái gì thế?”

Trần Phi Dự tách bàn tay đang nắm của Du Bạch, chậm rãi mở ra, Du Bạch kinh ngạc nhướng mày: “Là nhẫn à?”

Nói đúng ra, là cái nắp lon, chẳng qua đã được uốn lại, phần miệng vốn sắc bén đã được uốn thành một đóa hoa hồng. Tạo hình rất xinh đẹp, vẫn là hợp kim nhôm bạc như cũ, nhưng Trần Phi Dự lại thêm chút vật liệu, nắn nắp lon thành đóa hoa hồng bạc tựa như đang sắp sửa nở rộ.

“Là……cái tôi đưa cậu à?" Du Bạch nhất thời cảm thấy mũi mình xon xót.

Trần Phi Dự không trả lời, cậu nhìn Du Bạch: “Tôi cho cậu xem một trò ảo thuật."

Trần Phi Dự đưa hai tay tới trước mặt Du Bạch, mở ra cho cậu xem: “Cái gì cũng không có.” Tiếp theo, Trần Phi Dự nắm chặt hai tay lại, xoay một vòng ra sau đầu, lại đưa tới trước mặt Du Bạch.

“ Nhìn kĩ nhé." Trần Phi Dự làm thủ thế, sau đó, từ trong lòng bàn tay lại biến ra thêm một chiếc nhẫn khác.

Cũng là nắp lon làm bằng hợp kim nhôm kia, chẳng qua được bẻ cong thành hình người nho nhỏ, là một hoàng tử bé, giống hệt với mô hình trên bánh kem của Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự cầm nhẫn, đưa đến trước mặt Du Bạch, mặt ửng hồng, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

“Du Bạch.”

Trần Phi Dự gọi tên Du Bạch, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.

“ Tôi thua rồi, phải nói cho cậu một bí mật.” Trần Phi Dự nói, “Phòng ở khách sạn là do tôi cố ý đặt đấy, đêm qua, tôi vốn không hề gọi cho lễ tân."

Du Bạch kinh ngạc không thôi, gắt gao siết chặt nhẫn hoa hồng trong tay—— cậu dường như đã biết bí mật của Trần Phi Dự.

Trần Phi Dự lại tiến tới một bước, nhìn vào mắt Du Bạch, không dám bỏ lỡ bất kỳ phản ứng nào dù là nhỏ nhất.

“Tôi thích cậu.”

Trần Phi Dự nói xong, có chút ngượng ngùng quay đầu đi, cậu nhìn thoáng qua Thiên Trì, lại nhìn về phía Du Bạch: “Thật ra tôi có viết nháp ra trước đó, viết rất nhiều lời, thế nhưng lúc này lại không nhớ nổi một lời hoa mĩ nào. Cậu tốt lắm, tốt đến mức chỉ khiến tôi muốn dùng nhẫn trói chặt cậu lại bên cạnh mình, để cậu chỉ có thể ở mãi bên cạnh tôi, cũng chỉ có thể cùng tôi ngắm sao, chỉ được vẽ tranh cho mỗi mình tôi thôi.”

Du Bạch nghẹn lời, kinh ngạc mở miệng ra, hồi lâu vẫn không biết phải nói gì.

Mãi một lúc lâu, Du Bạch nhìn Trần Phi Dự, không dám tin lắc đầu: “Cậu mà lại không biết nói lời hay ho cơ à?"

Trần Phi Dự cong mắt cười: “Du Bạch, đêm nay trời không mưa, cùng tôi đi ngắm sao nhé?”

“Được.” Du Bạch hít vào một hơi thật sâu.

“Hoa hồng tặng cậu, còn cậu tặng cho tôi, được không?” Trần Phi Dự đặt cả hai chiếc nhẫn vào lòng bàn tay Du Bạch.

Du Bạch nhắm hai mắt lại, một lát sau mới mở mắt ra, cầm nhẫn hoàng tử bé trong tay, đặt nhẫn hoa hồng vào tay Trần Phi Dự.

“Hoa hồng tôi nhận, cậu tôi cũng muốn.” Du Bạch vươn tay, kéo Trần Phi Dự vào lòng, “Về sau chỉ cùng cậu ngắm sao, về sau chỉ vẽ tranh cho mỗi mình cậu, kem cũng tặng cậu cả.”

Thiếu niên đứng trên đỉnh Trường Bạch, độ cao khoảng 2749m so với mặt nước biển, đứng trước Thiên Trì, đứng trước khối bia phân ranh giới Trung- Triều Tiên, trước trời và đất, một lòng đưa ra lời thề.



Trần Phi Dự cùng Du Bạch đi song song xuống núi, cùng nhau đi hết 1400 bậc thang, cũng chuẩn bị xong, nâng đỡ lẫn nhau, cùng nhau đi hết nhân sinh kế tiếp.

Trần Phi Dự kiên trì muốn đến hẻm núi Cẩm Giang, còn nhắc mãi bên tai Du Bạch: “Cậu biết trên núi Trường Bạch có thuỷ quái, còn có truyền thuyết tình yêu giữa cây tùng và bạch dương chứ?”

Du Bạch lắc đầu, Trần Phi Dự đắc ý kéo tay Du Bạch: “Nhìn thấy sẽ biết!”

Thảm thực vật trên hẻm núi Cẩm Giang bao trùm khắp nơi, trong không khí thoang thoảng mùi hoa cỏ dịu nhẹ, Du Bạch cùng Trần Phi Dự sóng vai đi lên con đường gỗ trong rừng, bóng cây rậm rạp, ánh mặt trời ấm áp, ngẫu nhiên còn thấy được sóc núi.

Cả đoạn đường dài cả hai đều không nói lời nào, dù không ai nói gì, nhưng hocromone hạnh phúc như bong bóng hình tim lại bao trùm khắp nơi, như muốn nhấn chìm trong dòng nước ngọt ngào.

Đây chính là điểm đáng yêu của thiếu niên, chưa từng trải qua quá nhiều vui buồn tan hợp, cảm tình thuần túy sạch sẽ hệt nước Thiên Trì vậy, chỉ đơn giản là một câu thích thôi, cũng đủ để lưu lại dư vị thật lâu.

"Chính là nơi này!” Trần Phi Dự phấn khích bắt lấy cánh tay Du Bạch, “Dãy phân làn rừng bạch dương và rừng lá kim ở khu tây núi Trường Bạch, hình thành cảnh bộ rễ quấn lấy nhau giữa cây tùng với bạch dương nên mọi người gọi là‘ tình yêu giữa tùng dương' đấy".

Trần Phi Dự lớn tiếng giải thích cho Du Bạch dòng chữ trên bảng gỗ, Du Bạch nghe vậy cũng nhoẻn miệng cười.

Nơi này có một dãy tùng sinh trưởng cùng bạch dương, hai cây vẻ ngoài khác biệt, lại gắn kết bộ rễ với nhau, cùng nhau lớn lên.

Trần Phi Dự nói với Du Bạch: “Bởi vì núi Trường Bạch khá cao so với mặt biển, nhiệt độ không khí chênh lệch lại lớn, thảm thực vật sinh trưởng ở đây rậm rạp lắm. Ở bãi phân khu bạch dương và lá kim, tầng đất khá mỏng, lại hay trở trời, mưa to gió lớn, còn có núi lửa nữa. Cây tùng vươn lên rất cao, nhưng bộ rễ lại không đâm sâu vào đất, một khi có gió to, sẽ bị quật ngã ngay; rễ bạch dương thì ngược lại, đâm dài to rộng quấn chặt lấy phần rễ của cây tùng. Cây tùng thẳng tắp, có thế che chở cho bạch dương; còn bộ rễ to lớn của bạch dương thì ôm chặt lấy cây tùng, tạo thành chỗ dựa vững vàng giúp cây tùng có thể đứng vững trong mưa gió đấy.”

Du Bạch vừa nghe đã biết, Trần Phi Dự trước khi đến đây đã tra tư liệu đầy đủ: “Đọc trôi chảy thế, lần sau lấy hẳn 99 điểm Địa luôn có được không?”

Trần Phi Dự cười nói: “Chỉ cần giáo viên môn Địa ra đề về núi Trường Bạch, tôi chắc chắn có thể lấy trọn điểm."

Bên trong rừng tùng bạch có hai cây được xưng là vua ở đây, do vòng đời lớn nên đặc biệt được rào chắn bảo vệ, bên ngoài hàng rào, treo rất nhiều dãi cầu phúc của du khách khi ghé đến.

Du Bạch thấy Trần Phi Dự nhìn không chớp mắt dải lụa hồng kia, đã biết đối phương đang suy nghĩ gì: “Muốn thắt à?”

Trần Phi Dự nhìn về phía Du Bạch: “Cậu không muốn à?”

Du Bạch thở dài: “Tôi không tin mấy cái này đâu.”

Trần Phi Dự lắc lắc cánh tay Du Bạch: “ Nhưng tôi tin! Phàm là truyền thuyết có thể phù hộ tình yêu bền chặt tôi đều sẽ tin, tôi tin lần đầu đặt chân tới núi Trường Bạch đã nhìn thấy được toàn cảnh Thiên Trì thì có thể cùng người mình yêu bên nhau đến đầu bạc răng long, tôi tin nếu cùng người mình yêu viết tên lên dải cầu phúc rồi treo bên dưới cây Tùng Dương thì có thể dìu dắt nhau qua mọi bão táp phong ba..."

“Rồi rồi rồi.” Du Bạch không có cách với Trần Phi Dự mà, “Ở đây chờ tôi, tôi đi mua lại về.”

Du Bạch mua hai dải lụa hồng, mặt trên viết tên cậu cùng Trần Phi Dự. Du Bạch cảm thấy hành vi này ngốc không chịu được, nhưng không biết vì sao, lúc làm những việc này, khoé miệng cậu lại cứ nhếch lên, không sao hạ xuống được.

Trần Phi Dự cầm dải cầu phúc lên, chắp hai tay trước ngực, nhắm mắt cầu nguyện.

Du Bạch nhìn Trần Phi Dự, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, chỉ mong sao ước nguyện của Trần Phi Dự sẽ thành hiện thực.

Gắn kết bên nhau đến tận đầu bạc.

Dìu nhau đi qua từng đợt sóng gió.

Trần Phi Dự treo tên cậu và Trần Phi Dự lên hàng rào gỗ trước mặt, bọn họ sắp rời đi, nhưng dải lụa hồng mang tên cả hai vẫn sẽ luôn ở đây, là phần tình cảm thuộc về Du Bạch cùng Trần Phi Dự, là hồi ức của riêng hai người.

Dạo một vòng đây đó, ngắm đủ cảnh sắc xinh đẹp ở đây, Trần Phi Dự và Du Bạch mới trở về thị trấn nghỉ dưỡng.

Cả hai đã hẹn đêm nay sẽ đi ngâm suối nước nóng lộ thiên, vừa ngâm suối vừa ngắm sao. Bạn Trần Phi Dự đã xem qua rất nhiều tri thức về thiên văn học, tối nay còn trổ tài giới thiệu cho Du Bạch một phen.

Lúc Trần Phi Dự đang chuẩn bị cơm tối, Du Bạch lén đi tới cửa hàng đồ lưu niệm ở trấn nhỏ.

“Chào chị ạ, cho em hỏi ở đây có thể gửi bưu thiếp không ạ?"



Cô chủ rất trẻ, đang cầm di động xem Drama Hàn, nhìn thấy có khách tới mới lưu luyến dời mắt khỏi màn hình, ngẩng đầu lên chào: “Được chứ, bưu thiếp ở giá bên kia, mười đồng ba tấm, không bao gồm phí bưu điện.”

“ Vâng.” Du Bạch chọn ba tấm bưu thiếp, còn lấy thêm một bì thư.

Cậu ngồi trong tiệm, ánh chiều tà vừa vặn rơi xuống chân cậu.

Du Bạch có rất nhiều lời ngại nói ra thành lời, cậu đều viết cả lên bên trong.

Cậu vẫn sợ phải đối mặt với tương lai như cũ, nhưng cậu rất biết ơn Trần Phi Dự, Trần Phi Dự vô cùng dũng cảm, dũng cảm bộc lộ bản thân mình ra với cậu, dũng cảm nói ra lời thích. Du Bạch cũng muốn dũng cảm một lần, cho nên cậu bày tỏ hết thảy mọi lời mình muốn nói gửi gắm trên giấy.

Cậu thật sự rất thích Trần Phi Dự.

“Em viết xong rồi.” Du Bạch cất lá thư vào bì, đưa cho cô chủ.

Cô chủ nói với Du Bạch: “Em viết mã bưu chính ở đây nhé, chỗ này thì viết địa chỉ.”

Du Bạch điền xong, quay sang hỏi cô chủ: “Chị đừng gửi bây giờ được không ạ, 2 năm sau lại gửi giúp em tới địa chỉ này, nhé?”

Du Bạch đã từng nhìn thấy yêu cầu như thế ở tiệm sách Thiên Đường, có thể viết một lá thư gửi cho chính mình của vài năm sau, vài năm sau chủ tiệm sẽ gửi bưu thiếp tới cho chủ nhân của nó.

Cậu hy vọng Trần Phi Dự vào thời khắc kết thúc kì thi đại học, có thể nhận được phong thư này.

Cô chủ có chút do dự: “Cái này……Em gửi cho người mình thích à?”

“ Vâng.” Du Bạch cười gật đầu.

Cô chủ thở dài: "Thôi được rồi, do em đẹp trai nên chị đồng ý đấy nhé. Em có muốn mua đồ lưu niệm không, đây là mật cây Chi đoạn của núi Trường Bạch này, còn có nhân sâm, blueberry nữa…… Đều rất tốt cho sức khỏe đấy, em nhìn xem có tính mua gì không nhé?"

Cô chủ mê Drama Hàn, tốn không ít nước miếng chào hàng.

Đương nhiên, nếu nhân vật chính trong câu chuyện tình yêu có thể góp một chút ít lợi nhuận kinh doanh cho tiệm mình thì còn gì bằng.

Du Bạch rất nể tình, còn mua một đống đặc sản, cậu mua bánh nhân sâm, bánh blueberry cho đám Từ Tri Lâm, mua cả mật cây Chi đoạn lẫn trà ngũ gia bì cho bác sĩ Phó và ông chủ Đường—— Du Bạch do dự thật lâu, vẫn mang cây nhân sâm quý muốn cắt cổ về cho sếp Du.

Lúc mua xong Du Bạch đã hối hận, câu nên giải thích làm sao với sếp Du vụ mua nhân sâm trên Thanh Đảo đây?

“Chuyện bưu thiếp, làm phiền chị rồi."

Cô chủ chìa điện thoại ra cho Du Bạch xem: “Ghi chú điện thoại rồi nhé, nhỡ đâu chị lại quên mất, nên chị cài luôn cả nhắc nhở trên QQ cùng VX luôn, em yên tâm nhé."

Du Bạch cười nói cảm ơn cô chủ, sau đó tay xách nách mang rời khỏi tiệm đồ lưu niệm.

Cậu dạo phố mua sắm ở trấn nhỏ, ánh nắng chiều dần dần tản đi, trăng nhú lên một khúc, đèn trên đường cũng sáng dần lên.

Lúc sắp đến khách sạn, Du Bạch bỗng cảm thấy tim đập thình thịch liên hồi, trong lòng hoảng sợ như bị hàng vạn con kiến gặm nhấm, chân cũng mất sức, chỉ có thể đặt đồ trong tay xuống, dựa vào đèn đường che ngực thở dốc.

Sau đó di động chợt vang lên.

Một dãy số xa lạ đến từ thành phố Nhạc.

Du Bạch run tay, trượt hai lần, mới nhấn nhận.

“Du Bạch, dì là Phương Tri Trúc.”

Du Bạch trước giờ chưa từng lưu số của Phương Tri Trúc, đây là lần đầu tiên Phương Tri Trúc gọi cho cậu.

“Cho dù con đang ở đâu, cũng phải mau chóng trở về! Ba con xảy ra tai nạn rồi, tình hình hiện tại rất nghiêm trọng."

trướctiếp