Tư không Chiến lê tấm thân đầy thương tích đến chỗ Neil nói “Cảm ơn
cậu, nhưng cậu không cần phải trả thù giúp tôi đâu, làm như vậy cậu sẽ
gặp rắc rối không cần thiết’’ Thật ra là mấy vết thương này chả ăn nhập
gì với cậu, chỉ tốn chút nước bọt kêu vài tiếng đau đớn vậy thôi chứ đau mấy đâu. Ngược lại Neil càng giúp thì càng hại cậu gặp nhiều rắc rối
hơn, bởi vậy mới nói nhiệt tình không đúng chỗ sẽ thành phá hoại.
Neil vẫn ngây thơ nhếch môi cười một cách vô tội “Ai bảo cậu là bạn cùng
phòng với tôi làm gì? Nếu tôi mà nhịn được thì mắt tôi cũng mù rồi.”
Thật ra hắn cũng không phải bênh vực gì, nhưng nhìn lũ ngứa đòn kia thì
hắn liền ngứa tay, gương mặt đẹp của hắn bị mấy vết thương là hắn đã
muốn đánh người. Từ ngày gặp Tư Không Chiến là hắn đã rất thích cậu rồi, hơn nữa trực giác của hắn rất nhạy, hắn cảm thấy Tư Không Chiến rất đặc biệt cho nên càng quyết tâm phải kết bạn.
Tư Không Chiến cười
khổ, lắc đầu rồi ngồi xuống sàn tập nghỉ ngơi chốc lát. Thời gian này
cậu chẳng có chút tiến bộ nào cả, trong lòng cảm thấy phiền cho nên ngay sau đó cậu trút giận lên đám quái thú cấp ba cao cấp trên tinh võng, từ đó một đường leo lên bảng xếp hạng thợ săn mạnh nhất với level thấp
nhất. Cậu thắng nhờ kinh nghiệm thực tiễn chứ không chỉ dựa vào cấp bậc
vũ khí mà thôi.
Ngày tháng dần trôi, cuối cùng cậu cũng vào được
phòng trọng lực một mình và tăng dần trọng lực tới mức cao, sau đó
nghiêm túc tập luyện theo những gì mà lão quái vật hướng dẫn, thực lực
cũng một đường tăng tiến.
Neil cũng không muốn thua kém, hắn cũng
chọn phòng trọng lực nhưng mức độ này nhìn từ bên ngoài thì sẽ không
nhìn ra chênh lệch nếu không nhìn bảng số liệu.
Nữa năm học nhanh
chóng trôi qua, Tư Không Chiến cuối cùng cũng miễn cưỡng di chuyển với
tốc độ nhanh trong mức trọng lực là bốn trăm, vượt yêu cầu của lão quái
vật là ba trăm. Còn về tinh thần khống chế thì vẫn là luyện công pháp,
trong lúc giáp đấu cậu cũng ứng dụng không ít, những sát chiêu đều bị vô hiệu hóa nhưng cậu vẫn vờ trúng đòn, sau đó rời sân thi đấu với dáng vẻ chật vật, nhưng mà cậu chưa bao giờ cần phải đến phòng y tế.
Thời gian này, cậu và Neil thường xuyên trao đổi quyền cước, đánh với hắn
cậu rất ít khi nhường vì hắn không thích như thế. Nhưng kết quả cuối
cùng vẫn là hắn thắng vào phút cuối, điều này khiến hắn không vui, chính vì lẽ đó hắn thường rủ cậu lên mạng để đánh cho thoả thích. Chơi thì
chơi ai sợ ai chứ. Một tháng sau đó, hai cái tên khá nổi trên bảng xếp
hạng thường được nhắc đến là Hỏa Long và Băng Lang.
Cái chính là
họ chỉ đối kháng với nhau, rất ít khi đánh với người ngoài, nhưng một
khi đã đánh thì thường chọn những cao thủ có cấp bậc khá cao sau đó
ngược họ sấp mặt. Mặc dù được chào đón là vậy nhưng số người được chấp
nhận khiêu chiến chỉ trên đầu ngón tay, vì họ hình như chỉ muốn đấu với
nhau mà thôi. Số lần xuất hiện điều chỉ diễn ra vào buổi tối vậy cho nên mọi người đều đoán họ là học viên trường quân đội, thông báo chiêu mộ
được phát đi thì họ liền lặn mất tăm. Ngay cả vị trí trên bảng thợ săn
cũng tuột dốc không phanh và Hoả Long cũng chưa từng xuất hiện trở lại.
Từ đây Tư Không Chiến có cái nhìn rất khác đối với Neil, hoá ra cậu ta
cũng là hổ giả nai vàng ngơ ngác. Trong một lần cậu xui xẻo đụng độ với
lớp một ban số ba, lớp này trên tổng thể thì thực lực hơn hẳn ban số
hai, nhưng kết quả cuối cùng là bị đánh rõ thảm, hắn đã không nói một
câu dư thừa mà xông vào nện cho cả đám cạp đất. Nhưng ai nói gì nói hắn
vẫn cố sống cố chết bám trụ tại lớp hai ban một này chứ không muốn
chuyển lên lớp cao hơn.
Thời gian nhanh như thoi đưa, cuối cùng
thì kỳ sát hạch giữa năm cũng đến, lần này toàn bộ học viên năm nhất sẽ
có một kỳ kiểm tra dài ngày trên tinh cầu toàn quái thú từ cấp thấp cho
đến cấp ba cao cấp. Số lượng học viên bỏ mạng chiếm tới ba phần tư, có
thể nói đây là sát hạch sinh tử mặc dù bên trường quân đội cũng cố gắng
ứng cứu kịp thời, chỉ bao nhiêu đó cũng đủ nói lên độ nguy hiểm của kỳ
sát hạch này.
Trên phi thuyền, Tư không Chiến nhàn nhã tựa người
vào cửa kính ngắm nhìn vũ trụ bao la, một chút lo lắng cũng không có.
Neil hất vai cậu cười tà nói “Không lo lắng sao? Cầu xin tôi đi, tôi sẽ
tổ đội với cậu!”
Tư Không Chiến cười cười đáp “Dĩ nhiên là tôi lo lắng gần chết đây, vậy… đến lúc đó phiền cậu giúp đỡ cho!” Mà ai giúp
ai còn chưa biết à.
Neil cũng cười hắc hắc “Chúng ta song kiếm hợp bích, còn phải sợ sao!” Có đồng đội mạnh chính là cảm giác tràn ngập tự tin.
Vài người đứng bên cạnh nghe hai người nói chuyện mà ganh tỵ gần chết, ai
chẳng biết là Neil rất mạnh, nhưng tên chết tiệt Tư Không Chiến suốt
ngày mặt dày quấn lấy khiến bọn họ hận tới mức nghiến răng ken két.
“Thật đúng là thứ không biết xấu hổ, thực lực không có thì nên về nhà với
baba đi. Chỉ biết trông cậy vào người khác mà còn có mặt mũi huênh
hoang.”
“Này Tư Không Chiến, mặt cậu cũng dày thật đấy. Cậu đừng
tưởng nịnh bợ được cậu ta thì ngon, không có bản lĩnh thì chuẩn bị đi
chết đi là vừa.”
“Neil tôi nói cậu này, tổ đội với ai cũng được
sao cứ phải là hắn, hắn chỉ có thể gây phiền phức cho cậu thôi, chi bằng tổ đội với chúng tôi, cậu thấy sao?’’ Một nhóm ba người được xem là
mạnh nhất trong lớp cũng muốn lôi kéo. Vì Neil cũng không nguyện chui
lên top ba cho nên bọn họ mới có cửa lên hạng đầu.
Đối với lời mời của ba tên này Neil chỉ nhướng mày xem thường đáp “Cảm ơn nhé, nhưng
tôi cũng chỉ giỏi mang lại phiền phức thôi. Thật ngại quá, khiến các cậu mất công rồi.”
“Cậu… thật đúng là không biết tốt xấu. Sát hạch
lần này có rất nhiều tổ rất mạnh, nếu cậu không thức thời thì người thua thảm sẽ là cậu!”
Lúc này Neil mới đảo mắt nhìn những tổ đội của
lớp khác, những người mạnh sẽ đi theo tổ từ bốn người, nhóm yếu hơn thì
nhiều người hơn, chỉ có mình hắn là có hai người. Nhưng cái chính là
đồng đội của hắn mạnh bằng một nhóm tinh anh cộng lại nha, sau mấy lần
đi săn cùng nhau trên tinh võng hắn đã nhận ra là Tư Không Chiến rất có
kinh nghiệm thực tế.
Mà Tư Không Chiến thì không bận tâm cho lắm, hắn chọn ai cũng được, một mình cậu một đội là đủ.
Vài người vì muốn níu kéo cũng không ngại mặt mũi hạ giọng nói “Dù gì cũng
là bạn học cùng một lớp, chúng tôi miễn cưỡng thu nhận cậu ta vào đội,
cậu thấy sao? Vào đội của chúng tôi nhé, chúng tôi đảm bảo sẽ không gây
cản trở cậu hành động.’’
Nhận được quá nhiều lời mời và sự chú ý khiến Neil cảm thấy buồn cười bèn nhìn cậu hỏi “Cậu cảm thấy sao?’’
Tư Không Chiến đang yên đang lành khi không bị lôi ra làm miếng lót giày
liền không mặn mà đáp “Tuỳ cậu, tôi không có hứng thú.” Rồi cậu không
thèm nhìn hắn nữa. Kỳ sát hạch lần này không tính là khó, chỉ cần hạ
được ba con quái thú cấp hai sơ cấp hoặc một con quái thú cấp hai trung
cấp là được, một mình cậu dư sức, cần gì phải tự làm khó mình.
Neil biết cậu vốn không bận tâm, nhưng nếu quá nổi trội thì đối với cả hai
đều không tốt. Hắn nhìn sang đội vừa mời mộc, thực lực không tính là
mạnh nhưng ít ra cũng không trở thành gánh nặng, trên lớp cũng không gây khó dễ gì Tư Không Chiến, lần này xem như giúp đỡ bọn họ đi. Nghĩ xong
hắn liền sảng khoái đáp “Được, vậy hai chúng tôi sẽ tham gia đội của của các cậu.”
“Tốt, haha lựa chọn sáng suốt lắm người anh em, chào
mừng hai cậu vào đội!” Cả nhóm vui như được mùa, còn mấy nhóm khác chậm
chân nên tức không nói nên lời.
Vui thì vui nhưng thành viên trong nhóm vẫn nhìn sang Tư Không Chiến cảnh cáo “Lát nữa cậu đừng có làm
vướng chân chúng tôi có biết chưa?’’ Vì bình thường thực lực của cậu
cũng chẳng có gì xuất chúng, lại còn được Neil thường xuyên che chở cho
nên càng nhìn cậu không vừa mắt.
Tư Không Chiến liếc Neil một cái rồi nhún vai đáp “Biết rồi.’’ Các cậu nói ngược lại đi.
Cuối cùng họ cũng đến địa điểm tiến hành kiểm tra, tất cả học viên năm nhất
bước xuống khỏi phi thuyền rồi lần lượt từng nhóm nhỏ khuất bóng dưới
tán rừng. Không nói cũng biết nơi này có gắn thiết bị theo dõi, Tư Không Chiến cảm thấy nhàm chán nên đi theo sau nhóm học viên.
Neil nhìn bộ dáng thảnh thơi của cậu thì bật cười “Cậu chán sao? Chán thì tìm một đối tượng rồi nện thôi!” Hắn rất thích cách làm việc nhanh gọn lẹ của
Tư Không Chiến nhưng mà vẫn chưa lần nào thấy cậu đánh nhau ngoài đời
thật nên cứ cảm thấy tiếc.
Tư Không Chiến lườm hắn một cái “Một
học viên yếu kém như tôi thì làm được cái gì? Cậu tìm quái thú nhanh đi, đừng ở đó nói nhảm nữa!” Nói rồi cậu chắp tay sau đít đủng đỉnh bước
đi, một bộ rất ngứa đòn.
Neil bật cười rồi đuổi theo, cả chặng
đường hắn đều cố tìm bằng tinh thần lực thay vì dùng thiết bị. Những
thành viên khác trong đội mặc dù có chút bất mãn với sự thờ ơ và phân
biệt đối xử của Neil nhưng hiện tại thì không ai dám phản đối lời hắn
nói vì trong nhóm hắn mới là người mạnh nhất.
Những nhóm khác rất
nhanh đã có cuộc đụng độ với quái thú, nhưng cấp bậc lại không cao nhưng ác ở chỗ số lượng lại rất nhiều. Họ giải phóng cơ giáp rồi bắt đầu màn
chém giết, một trăm quái thú cấp thấp mới bằng một quái thú cấp hai
trung cấp, săn kiểu này thì hơi bị lâu, mà họ thì chỉ có thời gian là ba ngày.
Neil chọn hướng đi vô cùng tốt, vừa tránh khỏi lũ quái thú
cấp thấp lại vừa tránh mấy cuộc đụng độ với những nhóm khác mà bị liên
lụy. Cuối cùng họ cũng gặp may khi đụng phải một con Hoả Sư cấp hai
trung cấp. Cả bọn nhất thời sợ tái mặt, đậu xanh rau má thằng Neil,
chuyến này cả đám đi bán muối chắc rồi.
Mấy vị chỉ huy theo dõi
qua màn hình cũng phải thốt một câu “Haha vận may của mấy tên nhóc này
quả thật là quá tốt rồi, hoả sư cấp hai trung cấp. Haha cười đau bụng
mất thôi, mau, chuẩn bị đi hốt xác chúng nó về!”
“Âỵ, gấp cái gì chứ, còn chưa có đánh nhau mà!”
“Đánh cái rắm, thực lực cỡ như bọn chúng không chạy thì chỉ có nước chết!”
Thấy mình đụng phải thứ dữ, hai mắt Neil sáng rực hẳn lên, hắn nhếch môi
cười nói với cả đám “Còn đứng ngơ ra đó làm gì nữa, giải phóng cơ giáp
mau!”