Lúc Hoắc Nhung nghe được thịt kho tàu, đôi mắt cũng sáng lên, hai ngày
nay chỉ lo việc khác, quên luôn chuyện Đảng Thành Quân đáp ứng đưa cho
cô thịt kho tàu.
Đi theo thím Thu Vân tới nhà bà, quả nhiên thấy
trên bàn đang để một bình sứ bụng tròn, để giữ ấm, bên ngoài còn bọc một tầng đệm bông vải, tuy rằng cái nắp đậy kín hoàn toàn, nhưng vẫn không
ngăn được mùi hương tỏa ra bên ngoài, người ở bên cạnh ngửi thấy không
ngừng chảy nước miếng.
Nhà Lý Thu Vân đã một thời gian dài chưa
ăn thịt, lúc này đứng ở bên cạnh cũng như đứa trẻ không nhịn được đưa
mắt nhìn về cái bình kia. Vừa nhìn vừa nghĩ thằng bé Thành Quân này đối
với Hoắc Tiểu Dung thật là có tâm, thông gia còn chưa có định ra, lại
đưa tới đồ tốt một bình lớn như vậy, không biết cần sử dụng bao nhiêu
phiếu thịt, đổi thành nhà bình thường, khẳng định đau lòng muốn chết.
"Mau mang trở về mau mang trở về, người không thể chống lại mùi thơm này,
nước miếng của ta đều muốn chảy thành sông rồi." Lý Thu Vân trêu đùa
nói.
Lúc này Lưu Quế Hương còn chưa trở lại bình thường.
Tuy rằng xem mắt đã qua mấy ngày, nhưng Đảng Thành Quân vẫn chưa tới nói
chuyện đính hôn, dù bộ dáng Hoắc Đại Thành và con gái đều không quá sốt
ruột, trong lòng bà ít nhiều vẫn còn một chút không hiểu nổi, sợ phát
sinh biến cố gì.
Nào biết trước đó bà còn lo lắng gì đâu, hôm nay Đảng Thành Quân liền tặng cho một bất ngờ lớn như vậy.
Một bình thịt lớn thế này, cần dùng bao nhiêu phiếu thịt chứ, cho dù không
cần phiếu, chỉ tiền cùng cần không ít đâu, người bình thường chỗ nào có
thể cam lòng cho. Con rể tương lai này của bà thế mà nói đưa là đưa, có
thể thấy được để tâm bao nhiêu đối với con gái bà.
Không quan trọng có thịt hay không, liền chỉ phần tâm ý này, cũng đủ cho bà vui vẻ.
Lưu Quế Hương lôi kéo tay Hoắc Nhung, trong lòng đối với người sắp trở thành con rể bà cực kỳ hài lòng.
Hoắc Nhung càng không cần phải nói, nắp thịt kho tàu còn chưa mở ra, nhưng ngửi thấy mùi hương này nghiến răng không ngớt.
"Thím, thím lấy cái chén tới, nhiều thịt như vậy, cả nhà cháu ăn không hết,
đưa thím một ít, chờ chú Bình trở về để chú ấy nếm thử." Hoắc Nhung thèm thì thèm, nhưng nghĩ rất chu đáo.
Đảng Thành Quân bất tiện khi
đến nhà cô mới mang đồ tới nhà Lý Thu Vân, bà xem như là bà mối của hai
người, thịt này khẳng định không thể mang đi như vậy.
Lý Thu Vân liên tục từ chối, không chịu lấy.
Đây là đồ người ta đưa cho vợ tương lai cùng nhà vợ, dù cho bà có thèm,
cũng không thể lấy. Lại nói đồ lần trước Đảng Thành Quân đưa cho bà
không ít, bà còn muốn thịt này, chắc chắn không có đạo đức.
Mắt thấy hai người sẽ vì chuyện muốn hay không bắt đầu lôi kéo, Hoắc Nhung
dứt khoát đi phòng bếp cầm cái chén, mở nắp ra, múc hai muỗng to thịt bỏ vào.
Lý Thu Vân cũng không dám tiếp tục lôi kéo, sợ đem thịt làm rơi, mắt thấy đồ đã múc xong, tiếp tục vô cùng ngượng ngùng.
Lúc này Hoắc Nhung mới xách bình cùng Lưu Quế Hương ra về.
Vừa ra khỏi cửa liền đưa bình cho mẹ cô, không đợi bà hỏi, nói: "Lúc này chắc anh ấy còn chưa rời thôn, con đi xem."
Anh ấy là ai không cần nói cũng biết, vốn dĩ Lưu Quế Hương cảm thấy bây giờ hai người gặp mặt không tiện lắm, nhưng thấy vẻ mặt Hoắc Nhung không
dấu được ý cười ngượng ngùng, lại nhịn xuống.
Gặp thì gặp đi, dù sao hai đứa sắp phải đính hôn, dù bị người khác thấy được, ai dám ở trước mặt bà nói không được phép cái gì.
Hoắc Nhung không nghĩ tới mình thèm thịt kho tàu lâu như vậy, đến bên miệng lại có thể nhịn xuống không ăn.
Nhưng lúc này cô muốn thấy Đảng Thành Quân trước tiên, nghĩ đến anh đặc biệt
tranh thủ làm tốt thịt kho tàu mang đến trước bữa trưa, sợ lạnh còn dụng tâm lo lắng bọc như vậy mang đến cho cô, trong lòng Hoắc Nhung liền
tràn đầy ấm áp.
Rõ ràng khi bắt đầu chỉ là có đối tượng xem mắt
thích hợp nên gặp một lần, nhưng lần gặp đầu tiên, lại thật sự cảm thấy
giống như hẹn hò vậy.
Hoắc Nhung chạy chậm đuổi tới cửa thôn, vừa vặn nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đẩy xe đạp sắp ngồi lên, cô lấy tay làm giảm bớt nhiệt độ trên mặt, sau đó gọi người kia một tiếng.
"Đảng Thành Quân!"
Bóng dáng kia quay đầu nhìn lại, rồi dựng xe đạp, đi nhanh về phía cô.
"Sao cô lại tới đây?" Đảng Thành Quân tới phía trước Hoắc Nhung, đầu tiên
nhìn trái phải, xem phía trước có người không, sau đó tới trước mặt cô,
chắn đằng sau cô, như vậy người khác thấy cũng không biết anh đang nói
chuyện với ai.
Trước sau anh nhớ rõ mình chưa cùng Hoắc Nhung đính hôn, vì thanh danh của cô mà suy xét.
Động tác của anh trong mắt Hoắc Nhung tuy rằng không cần thiết, nhưng vô cùng ấm lòng.
Hoắc Nhung ngẩng đầu lên, dùng má lúm đồng tiền vừa ngọt vừa sâu đối diện
với anh: "Sợ cái gì, không quá hai ngày anh tới nhà tôi cầu hôn không
phải sao?"
Hoắc Nhung nói trắng ra quả thật muốn mạng Đảng Thành
Quân, anh bị nụ cười trên mặt Hoắc Nhung hút hồn, hơn nửa ngày không
biết nói gì mới tốt, chỉ siết chặt tay, dùng sức gật đầu, giọng khàn
nói.
"Tôi đang chuẩn bị rồi."
Hai ngày nay mỗi ngày anh
dậy rất sớm, buổi tối nửa đêm ngủ không yên, chính là đang chuẩn bị đồ
mang tới nhà Hoắc Nhung, anh không có cha mẹ, chuyện này cũng không tốt
khi hỏi người khác, chỉ có thể lấy kinh nghiệm từ chỗ Lý Thu Vân và bác
gái hàng xóm, nhưng anh cảm thấy những thứ họ nói còn chưa đủ, chỉ lo
thành ý chưa đủ, đến lúc đó người ta không đồng ý gả con gái cho anh thì làm sao bây giờ?
Đảng Thành Quân cảm thấy mình lớn như vậy chưa từng sợ chuyện gì, nhưng trong chuyện này một chút cũng không dám qua loa.
Lần đầu gặp được cô gái mình thích, quả thực đều luôn nghĩ về cô, chỉ cần
chưa đem người lấy về nhà, trong lòng luôn luôn không yên ổn.
Trong lòng anh cân nhắc nhiều lần những lời này, đối diện với Hoắc Nhung
nhưng một chữ cũng không nói ra được, nhìn chằm chằm Hoắc Nhung, tai
chậm rãi đỏ.
Hoắc Nhung nhìn vẻ mặt anh nghiêm túc, tai lộ ở ngoài đỏ bừng, lập tức nổi
lên chút tâm tư muốn trêu đùa anh, cũng đỏ mặt hỏi: "Anh đã chuẩn bị cái gì rồi?"
Đảng Thành Quân chỗ nào nghĩ đến cô hỏi cái này, lập tức đơ ra.
"Nhiều, rất nhiều đồ." Biểu tình anh càng nghiêm túc, lỗ tai càng đỏ.
Nếu đổi người, nói không chừng sẽ bị bộ dáng nghiêm túc của anh dọa sợ,
nhưng Hoắc Nhung không giống, cô liếc mắt một cái là có thể nhận ra Đảng Thành Quân đang thẹn thùng, mà một nam nhân bề ngoài thoạt nhìn quyết
đoán thật nam tính, vẻ xấu hổ khi hai mắt nhìn cô nhiều lần, quả thực
làm Hoắc Nhung cảm thấy mình nhặt được bảo bối.
Hoắc Nhung nghĩ nghĩ, đem tay mình mở ra trước mặt Đảng Thành Quân: "Anh xem."
Đảng Thành Quân nhìn ngón tay cô trắng nõn mịn màng, yết hầu chuyển động một chút, lại không biết cô để anh nhìn cái gì.
Hoắc Nhung đưa tay lên cao, lộ ra vết thương hai ngày nay học đóng đế giày mà ra.
"Mẹ tôi nói nếu đính hôn, trước khi kết hôn phải học đóng đế giày, làm cho
chồng một đôi giày, như vậy người đó đi vào chân đều luôn nghĩ tới tôi.
Nhưng mẹ tôi dạy vài ngày, tôi cũng không học được." Hoắc Nhung nhìn
anh, giống như làm nũng.
Hai chữ chồng (trượng phu) được nói ra, ánh mắt Đảng Thành Quân liền đen vài phần, nói: "Tôi có giày, đủ đi."
Anh không biết có quy định như vậy, nhưng anh rất muốn đôi giày này, đặc
biệt sau khi Hoắc Nhung miêu tả, anh càng muốn. Nhưng anh không nỡ nhìn
vết thương trên tay cô, anh nhìn ra được, người trong nhà Hoắc Nhung đều đau cô, chiều chuộng cô, kia về sau gả cho anh, anh cũng không nỡ để cô ăn chút đau khổ nào.
Hoắc Nhung chớp chớp mắt, cảm thấy mục tiêu đã đạt được.
"Vậy tôi đổi cái khác đưa cho anh nhé."
Đảng Thành Quân mười phần nghiêm túc gật đầu.
Hoắc Nhung lại nói: "Chính là chúng ta còn chưa đính hôn đâu."
Đảng Thành Quân nhìn trong mắt cô đầy ý cười ranh mãnh, cuối cùng cũng hiểu được, Hoắc Nhung đang đùa giỡn anh chơi thôi.
Hoắc Nhung híp mắt cười vui vẻ, Đảng Thành Quân bất ngờ cách tay áo giữ tay
cô lại, hành động này đối với anh mà nói đã vượt qua nguyên tắc mất rồi.
Anh nhìn Hoắc Nhung, lòng dạ không có nửa phần trêu đùa, nói một cách nghiêm trang: "Tôi đã chuẩn bị tốt, ngày mai liền đến."
"Đến đính hôn."
Anh mặc kệ Hoắc Nhung có phải hay không trêu đùa anh, anh đã không thể nhẫn nại nữa, anh muốn mỗi ngày nhìn thấy cô, nhìn cô cười với anh.
Nếu đã đính hôn, anh liền có thể quang minh chính đại đến tìm cô.
Hoắc Nhung đùa giỡn nửa ngày, kết quả chọc người phát hỏa, cô bị nắm tay,
hai người bốn mắt nhìn nhau, trái lại cô nhanh chóng bắt đầu ngượng
ngùng, gương mặt nhỏ thông suốt đỏ lên, cuối cùng nhẹ nhàng dãy dụa một
chút, Đảng Thành Quân giống như mới phản ứng lại buông tay lỏng.
Lúc này Hoắc Nhung mới nhẹ nhàng thở ra, tim đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
"Không nói chuyện với anh nữa, tôi phải đi về ăn thịt."
Nếu không về thịt lạnh mất.
Tay kia của Đảng Thành Quân nắm chắc cổ tay Hoắc Nhung giấu đằng sau lưng, nói: "Nếu cô thích, lần sau tôi lại mang đến cho cô."
Hoắc Nhung nhanh chóng ngẩng đầu: "Anh ở đâu ra thịt nhiều như vậy, sắp ăn tết, đừng đưa nữa, giữ lại một ít chính mình ăn.'
Cô biết thời buổi này thịt có bao nhiêu hiếm lạ, thậm chí đôi khi có tiền cũng không mua được thịt.
Đảng Thành Quân nhấp môi, không tiếp lời Hoắc Nhung, cái này cô đừng quản, dù sao anh cũng có cách.
Hoắc Nhung cho rằng anh nghe lọt, cùng người vẫy vẫy tay, chuẩn bị về nhà.
"Anh mau về đi, trên đường cẩn thận một chút."
Đảng Thành Quân lại không nhúc nhích: "Cô đi trước."
Ngược lại lúc này Hoắc Nhung không do dự, chỉ sợ hai người còn từ chối một hồi, bị người ta thấy thật, liền xoay người đi trước.
Đảng Thành Quân thấy cô đi đã không còn bóng dáng, mới đẩy xe đi.
Hoắc Nhung vừa đến nhà liền thấy, tất cả người trong nhà đã về, trên bàn bày đồ ăn, lại không ai động đũa. Hoắc Tam Hưng ngồi xổm trước bình thịt
kho tàu vẻ mặt có chút nôn nóng, thấy Hoắc Nhung trở về lập tức đứng
lên.
"Ơ kìa, Tiểu Dung em về rồi, anh em đã bị thèm chết, mẹ nói, đây là em rể tương lai đưa đến cho em, nói em chưa về không cho phép
chúng ta ăn. Nhanh nhanh nhanh, để anh nếm một miếng."
Vốn dĩ
Hoắc Tam Hưng đối với người em rể tương lai này còn không phục lắm, cảm
thấy cha khắp nơi giúp người ta nói chuyện, đem người khen tận trời trên mặt đất không có, kết quả hôm nay đưa thịt kho tàu tới, anh lập tức
phản chiến, biến thành người ủng hộ Đảng Thành Quân.
Cái khác không nói, liền với trù nghệ của hắn, về sau em gái gả qua sẽ không phải lo ăn uống nữa.