Hoắc Tam Hưng nhìn chằm chằm Chu Văn Thanh vài ngày, cuối cùng để anh
tìm được thời điểm thích hợp. Một mình Chu Văn Thanh bị kêu đi hỗ trợ
thôn khác, lúc về trời đã sập tối, người đang đi bộ còn cách chỗ thanh
niên trí thức mấy trăm mét, đột nhiên trước mắt tối sầm, một cái bao tải không biết đựng qua thứ gì vừa thối vừa bẩn chụp vào đầu hắn, không đợi hắn phản ứng lại, người đã bị ấn ở trên mặt đất.
Chu Văn Thanh liền sợ hãi mất hết vẻ văn nhã, gân cổ bắt đầu la hét.
Đáng tiếc đang mùa đông lạnh lẽo, lại cách xa thôn, xung quanh chó hoang đều không có một con, cho dù hắn gào rách trời cũng không có ai biết.
Chu Văn Thanh vừa kêu vừa giãy dụa, đáng tiếc dù bao tải kia cũ, nhưng lại
chắc chắn, từ đầu tay hắn đã bị người khác trói sau lưng, căn bản không
thể động đậy.
"Ngươi muốn làm gì? Mau thả ta ra! Buông ta ra! Ngươi rốt cuộc là ai?"
Hai anh em lại không phải ngốc, hắn đương nhiên hỏi không ra nguyên nhân vì sao. Hoắc Tam Hưng sau khi đem người đè xuống, nhìn hắn kêu hăng say,
liền đá hai chân trên bụng hắn ta, Chu Văn Thanh hít hà một hơi, kêu
thảm thiết một tiếng, lập tức thành thật.
Từ khi biết hắn làm
những chuyện này, Hoắc Tam Hưng tích tụ một bụng lửa giận, lúc này thật
vất vả bắt được người, mỗi lần đều xuống tay tàn nhẫn. Hoắc Nhị Quân so
với anh lý trí hơn một chút, chuyên chọn chỗ đau lại không lộ dấu vết
cũng không nguy hiểm đến tính mạng mà đánh, lúc Hoắc Tam Hưng muốn đá
vào đầu, cũng bị anh ngăn lại.
Tuy rằng hai người đều bụng đầy
lửa giận, nhưng tốc độ rất nhanh, tốc chiến tốc thắng, một hồi tay đấm
chân đá đem Chu Văn Thanh đánh đến không thể phát ra tiếng, lúc sau chỉ
có thể hừ hừ, Hoắc Nhị Quân mắt thấy Chu Văn Thanh sắp ngất xỉu một chân đá vào kênh tiêu thoát nước bên cạnh, hai ngày nay nhiệt độ không khí
giảm lợi hại, trước khi tuyết rơi còn có mưa nhỏ, trong kênh tiêu thoát
nước đều là nước bẩn bùn lầy, nháy mắt liền thấm hết áo bông ở trên
người.
Chu Văn Thanh lạnh đến gào khóc kêu hai tiếng, tỉnh táo lại.
Bốn phía một mảnh yên tĩnh, khắp nơi trên người đều đau, nhưng rất nhanh áo bông ướt đẫm dán ở trên người cảm giác lạnh đến tận xương lấn át đau
đớn, Chu Văn Thanh lại kêu hai tiếng, không ai phản ứng.
Hắn giật giật cánh tay, phát hiện thứ trói tay hắn đã không còn nữa, hắn
tranh thủ thời gian chịu đựng một thân đau đớn vừa phát run, bò lên từ
trong kênh thoát nước, rồi xốc bao trên đầu lên.
Bốn phía chẳng
còn bóng người nào, hắn giống như đụng phải quỷ, không hiểu ra sao bị
người trùm bao tải, không hiểu ra sao bị người đánh.
Tuy rằng
trời đã tối, nhưng lúc này nhà nhỏ của thanh niên trí thức còn rất náo
nhiệt, mắt thấy trời lạnh xuống trong đất cũng không còn gì sống, theo
thường lệ gần đến giờ về nhà có thể về xem, trừ bỏ không muốn về hoặc về không được, trong lòng mọi người đều rất phấn khích, tốp năm tốp ba ở
trong phòng châm đèn nói chuyện, còn có tìm chút khoai lang đỏ khoai tây gì đó nướng khi đói bụng còn có thể ăn khuya.
Trên bếp còn đun ấm nước, nói khát còn có thể ngâm ít lá trà mang từ nhà đến, buổi tối lạnh buốt thế này còn có thể ấm một chút.
Uống trà quá nhiều có người muốn ra ngoài đi tiểu, mở cửa chưa đi được hai bước thì kêu lên.
"A, sao có người nằm ở đây? Đây là sao vậy?"
Người trong phòng bị anh ta kêu ào ào đi ra, mọi người cầm đèn dầu chiếu lên
mặt người nọ, mới phát hiện là Chu Văn Thanh đi ra ngoài chưa quay về.
"Sao lại là Tiểu Chu! Anh ta làm sao vậy? Thế nào lại ngất ở cửa? Nhanh, đem người nâng vào nhà!"
Thanh niên trí thức một hồi hoảng loạn, mỗi người một tay nâng người vào trong.
Đúng như Hoắc Nhung dự đoán, tuy rằng Chu Văn Thanh đau đầu bị đánh một
trận, nhưng quả nhiên một chút cũng không dám để lộ trong thôn, hắn ta
luôn thích bộ dạng ngay ngắn, nếu không một đám con gái cũng không vây
quanh hắn. Nếu để người khác biết được hắn bị người ta đánh, người đó ở
sau lưng không biết sắp xếp thành thế nào, hắn ta có khuôn mặt đẹp như
vậy, khẳng định không để việc này xảy ra.
Cho nên dù hắn chịu thiệt lớn, cũng chỉ có thể nhẫn nhịn cắn răng nuốt vào bụng.
Thế nhưng tối đó chỗ thanh niên trí thức không ít người nhìn thấy hắn bị
thương, nghe nói hôm sau còn gọi bác sĩ chân đất (1) của đại đội, nhưng
sống chết không thừa nhận bị người ta đánh, mọi người hỏi thế nào đều
nói hắn trở về không cẩn thận bị rớt xuống kênh, còn hỏi nhiều hắn liền
trở mặt, thường xuyên qua lại cũng không ai hỏi han.
Lúc Hoắc Tam Hưng đem lời như chê cười này nói cho Hoắc Nhung nghe, Hoắc Nhung đang
cùng Lưu Quế Hương phơi nắng ở sân phơi lúa mì, hai người tránh Lưu Quế
Hương nói nhỏ, bên miệng vẫn luôn treo nụ cười, không tới hai lần liền
để Lưu Quế Hương trông thấy.
"Hai anh em các con nói cái gì đấy? Vui vẻ như vậy?"
Hoắc Tam Hưng nháy mắt với Hoắc Nhung vài cái, đánh trống lảng rồi chạy đi.
Hoắc Nhung dỗ dành Lưu Quế Hương hai câu, khiến bà quên chuyện này đi.
Kỳ thật chuyện này không tính thần không biết quỷ không hay, người khác có khả năng không biết tại sao, nhưng trong lòng Chu Văn Thanh khẳng định
có nghĩ ra, nhưng dù biết là ai làm, hắn cũng không có cách nói với
người khác, nghĩ lại cả người Hoắc Nhung cảm thấy thoải mái cả người.
Hoắc Nhung nhanh chóng giải quyết một phiền phức lớn, ít nhất trong thời
gian ngắn, Chu Văn Thanh chắc không có tinh lực lại tìm cô gây phiền
phức, vừa vặn cô có thời gian học thêu thùa may vá.
Đúng vậy, lúc này Hoắc Nhung đau đầu nhất không phải là Chu Văn Thanh, cũng không
phải Hoắc Ni yêu đương mù quáng, mà là làm sao trước khi đính hôn với
Đảng Thành Quân, phải học thêu thùa may vá.
Trong trí nhớ Hoắc
Tiểu Dung không có đồ như vậy, Hoắc Nhung càng không, nhưng Lưu Quế
Hương nói rồi, nếu cô và Đảng Thành Quân xem mắt đã thành công, đồ kia
nên bắt đầu chuẩn bị, những thứ khác không cần Hoắc Nhung bận tâm, nhưng duy nhất đôi giày đính hôn này, cần chính Hoắc Nhung làm ra mới được.
Hoắc Nhung không nghĩ tới định thân còn có quy định này, chân tay vụng về
đành phải theo Lưu Quế Hương học, nhưng cô thật sự đã đánh giá cao khả
năng thực hành của mình, may mấy ngày rồi, đến cả hình dáng còn không
có.
Hoắc Nhung bị một cái đế giày lăn lộn không còn cách nào, vừa mới đem đồ vật để xuống chuẩn bị nghỉ ngơi trong chốc lát, liền thấy
thím Thu Vân vẻ mặt vui mừng từ xa tới, khi tới trước mặt hai người nhỏ
giọng nói với Lưu Quế Hương. Ngôn Tình Hay
"Thành Quân nói Tiểu Dung nhà chị thích ăn thịt kho tàu gì đó, nó hầm một nồi
to, đưa đến nhà em, nói để em đưa qua cho mọi người, em đi thấy trong
nhà không có ai, lại đến đây tìm mọi người, mọi người mau về xem, thằng
bé mượn xe đạp người ta đưa tới đây, còn nóng hổi đây."
Âm thanh
Lý Thu Vân không lớn, nhưng lúc này trong sân phơi lúa mì ngồi một đống
cô gái, nàng dâu, không ít người thính tai đều nghe được, ánh mắt đồng
loạt nhìn về phía bọn họ.
Thành Quân? Đây lại là ai? Nhà Hoắc Đại Thành trèo lên được họ hàng giàu có nào ư? Thời đại này ăn tết miệng
lớn có thể ăn hai miếng đều coi là cuộc sống khá giả, càng đừng nói
không phải ngày tết, êm đẹp đưa cho bọn họ một nồi thịt to? Mới nghe
thôi người đã thèm chết rồi! Đó là thịt đấy!
Một đống người dựng
lỗ tai muốn nghe một chút chuyện gì xảy ra, nhưng Lưu Quế Hương không
thích khoe khoang, cũng không có thời gian rảnh, trả lời Lý Thu Vân một
tiếng, kéo Hoắc Nhung muốn đi. Lúc này có người nhịn không được, chủ
động hỏi: "Quế Hương à, Thu Vân nói đây là họ hàng nhà cô sao?"
Lý Thu Vân đã hoàn thành một việc vui lớn như vậy, trong lòng vui sướng,
nhưng cũng biết hiện tại hai người còn chưa đính hôn, nói với người khác không tốt, liền đánh trống lảng nói: "Cũng không phải họ hàng gì, đến
lúc đó mấy người sẽ biết."
Sau đó không đợi mọi người hỏi lại, lôi kéo hai người mau chạy.
Bà bỏ lại cú nổ to như vậy, đạn ở chỗ này, người còn lại đâu còn tâm tư làm việc khác, đều bắt đầu sôi nổi nghị luận.
"Sao tôi không nghe nói nhà Quế Hương trừ bỏ con trai lớn còn có họ hàng có tiền nào khác cả?"
Trong thôn con dâu nhà lão Trần thích bát quát nhất đem miếng độn giày bỏ
dưới mông ngồi lên, nói: "Không nghe thím Thu Vân nói sao, đó không phải họ hàng."
"Không phải họ hàng thời đại này ai còn đưa thịt cho
người ta chứ, nhà mình ăn còn không đủ, còn nói là một nồi to, chao ôi,
mới nghe thôi đã thèm chết rồi."
Thời đại này không thấy thức ăn mặn, chính là dầu lúc xào rau đều chỉ bỏ một chút ở cạnh nồi, một nồi thịt to a, tết nhất cũng luyến tiếc ăn như
vậy!
Con dâu nhà lão Trần thấy cô còn không hiểu, sốt ruột đến
mức vỗ đùi một cái: "Sao cô còn nghe không hiểu thế, con gái nhà cô ấy
năm nay cũng mười chín đi, không phải thân thích, chẳng phải là con rể
sao!"
Có người nghe vậy gật đầu tỏ vẻ tán đồng, cũng có người nghĩ tới cái gì lại cảm thấy không đúng.
"Không phải nói con gái nhà cô ấy thích một thanh niên trong đám thanh niên trí thức sao?"
Con dâu nhà lão Trần không hổ là cái loa lớn trong thôn Hoắc gia, mọi việc đều biết nhiều hơn người khác một chút.
"Thanh niên trí thức có lợi ích gì, thanh niên trí thức có thể mang nhiều thịt như vậy tới ăn không? Tôi nghe nói cái này này, từng làm lính, còn làm
nghề mộc, với cả là đầu bếp, một thân bản lĩnh! Nếu là thành công, con
gái nhà cô ấy liền hưởng phúc rồi."
Người nghe được đều hâm mộ một hồi, chỉ có Trương Thúy Nhi ngồi im lặng trong góc thầm hừ một tiếng.
Hưởng phúc cái rắm! Bà ta nhìn coi, bị thanh niên trí thức đá không ai muốn
mới nhanh chóng tìm người thay thế, một đầu bếp có thể có tiền đồ gì,
chỗ nào so sánh được với sinh viên Chu, người ta là người thành phố hàng thật giá thật, cha mẹ nắm trong tay đều là việc làm ổn định. Hoắc Ni
cùng bà ta nói qua, cha hắn nếu không quá hai năm liền nghỉ bệnh rút
lui, Chu Văn Thanh liền có thể trở về kế tục, đến lúc đó Hoắc Ni khẳng
định muốn đi theo, vậy cũng là người thành phố rồi! Không giống như ở
thôn này lấy đầu bếp, tốt hơn nhiều.
Đến lúc đó nói không chừng
bà ta có thể đi theo thơm lây, trải qua cuộc sống tốt đẹp, ăn mặc khắp
nơi cũng sẽ không thua kém Lưu Quế Hương.
Trương Thúy Nhi càng
nghĩ càng đẹp, giống như ngày tháng tốt đẹp ở ngay trước mắt, cười hì
hì, làm mọi người ngồi trước mặt hoảng sợ, lẩm bẩm mắng hai tiếng, bà ta cũng không để trong lòng.
(1) bác sĩ chân đất: 赤脚医生: xuất hiện
vào những năm 60-70, là nhân viên y tế phi chính thức ở nông thôn, họ
vừa là bác sĩ vừa là nông dân. Nguồn Baidu.