“Đứa nhỏ này tỉnh rồi sao, có muốn uống nước không?”
Từ khi tới
đây, Trần Tuấn Tú kiểm tra bốn lần một ngày, mỗi lần kiểm tra là nửa
ngày, nhưng lần này đi bộ hơi xa, cho nên đến gần buổi chiều ông ta mới
quay trở lại.
“Con muốn ăn. Nếu ông không cho con ăn, con sẽ bị
thương. Nếu con bị thương, bố mẹ sẽ khó chịu. Bố mẹ sẽ khó chịu đó. Dù
có lấy con ra làm điều kiện, họ sẽ cố gắng tìm mọi cách khiến ông đau
khổ! ”
Dù đầu óc đã rối bời, nhưng có lẽ từ tận xương tủy cậu bé, cậu bé vẫn không quên đấu tranh vì quyền lợi của bản thân.
“Nếu mày đã nói vậy, hôm nay tao sẽ cho mày ăn!”
Đồ ăn vẫn còn đủ. Hiện tại ông ta đang ở trong hang một mình, nếu ngay cả
đứa nhỏ cũng ngất đi thì cũng không ai trò chuyện với ông ta, thật sự sẽ rất nhàm chán.
Tay ông ta lấy ra một củ khoai tây nướng không
biết đã có từ bao giờ và đưa cho cậu bé. NhanHướng Minh rướn cổ lên cẩn
thận cắn bỏ lớp vỏ đen bên ngoài. Mặc dù trời lạnh nhưng khoai tây lại
mềm sáp, nóng ấm khiến cậu bé không thể chờ đợi được mà nuốt trọn chúng.
Sau khi gặm gần mười lần rốt cuộc cậu bé cũng ăn hết một củ
khoai tây, tuy rằng cậu bé vẫn chưa no, nhưng cái đói như cồn cào ruột
gan cũng đã đỡ hơn nhiều, uống thêm hai ngụm nước nữa mới nhắm mắt lại.
Từ khi không có mẹ ở bên cạnh đến giờ thì lần này lần đầu tiên mà cậu bé
được ăn no như vậy, bước tiếp theo là nghĩ xem mình có thể trốn thoát
như thế nào!
“Ăn uống no nê xong lại tìm cách trốn đi hả!”
Vừa nhìn thoáng qua Trần Tuấn Tú đã nhìn thấu tâm tư của cậu bé, Trần Tuấn
Tú rất ít khi có hứng thú như vậy, ngồi xếp bằng trước mặt cậu bé, tay
chống cằm, từ khoé mắt có nhiều nếp nhăn nặn ra nụ cười.
Cậu bé
không muốn nói chuyện với kẻ mất trí chút nào, NhanHướng Minh nhếch
miệng, nâng cằm và xoay đầu về bên phải, nhìn có chút kiêu ngạo.
“Không muốn trả lời cũng không sao. Để tao nói thật cho mày biết, Giang Anh
Tuấn cùng NhanKiến Định đã suýt nữa lật tung cả ngọn núi này lên rồi.
Nếu không phải tao che dấu kỹ càng, e rằng bọn họ đã tìm thấy chúng ta
từ lâu. Chỉ cần mày có thể bước chân ra khỏi đây, là mày có thể được cứu ngay lập tức.”
Cảm giác nhìn người khác cố gắng hết sức nhưng
vẫn không thể thoát ra được khiến ông ta thực sự rất thoải mái, vì vậy
Trần Tuấn Tú cũng không phiền khi điều giáo (dạy bảo) cậu bé.
“Cho dù có giấu diếm cỡ nào, thì ông nhất định cũng sẽ bị bố cháu bắt được.”
Dù sao cậu bé vẫn là một đứa trẻ, không chịu nổi nhiều xúc động, ở nhà là
một đứa trẻ được nuông chiều, nên ở đây liền theo thói quen bày ra bộ
dạng nhe răng trợn mắt với ông ta.
“Tin tưởng Giang Anh Tuấn
nhiều như vậy sao, hắn ta chỉ cứu mẹ mày, không bao giờ có ý định lên
núi nữa, hoặc là NhanKiến Định chú của mày đáng tin hơn. Hai ngày nay
một mình lang thang trên núi, thật vất vả. Mày nói xem tao có nên giúp
hắn ta một chút hay không!”
Trong khi nói, Trần Tuấn Tú sờ cằm và có vẻ cho rằng đây là một giải pháp khả thi.
“Bố cháu lo lắng mẹ cháu là bình thường, chưa kể có chú của cháu đã ở đây,
mẹ cháu cần người chăm sóc. Trần Tuấn Tú, ông thật kém thông minh!”
Cậu bé còn nhỏ, không biết chửi người, chỉ có thể nói được hai câu đó, khiến Trần Tuấn Tú bật cười.
“Thật sự là đơn thuần. Thôi đi. Tao cũng không muốn ở đây nữa. Môi trường này quá tệ. Ngày mai tao sẽ đưa mày đến một ngôi nhà sáng sủa hơn. Tao cũng sẽ cho mày gặp gia đình. Dù sao thì tao cũng không phải là loại người
khinh thường nguyện vọng của trẻ con.”
Sau khi nói câu này ông
ta nở một nụ cười, Trần Tuấn Tú phớt lờ NhanHướng Minh, ông ta đứng dậy
chắp hai tay sau lưng và đi về phía chiếc giường đá, ông ta nằm xuống,
đặt tay sau đầu và lắc hai chân rồi đắp chăn bông lên người